Mục lục
Niên Đại Văn: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thẳng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Hoài Ngạn đã đem đồ ăn đặt trên bàn cơm.

Ôn Chỉ Văn sau khi ngồi xuống, hai người bắt đầu cùng nhau ăn sáng.

"Di, này đồ ăn này là anh làm sao?" Ôn Chỉ Văn hỏi.

Ôn Chỉ Văn nhìn lướt qua trên bàn cơm đặt đồ ăn, nhìn xem không giống như là từ bên ngoài mua về.

"Ân, hợp khẩu vị sao?" Vu Hoài Ngạn hỏi.

Ôn Chỉ Văn mười phần cổ vũ: "Oa, ăn rất ngon nha!"

Vu Hoài Ngạn nhìn cô giống một con Hamster nhỏ, nhịn cười không được cười: "Em biết nấu cơm sao?"

Đang uống sữa đậu nành Ôn Chỉ Văn sặc mạnh một cái.

Làm một người sống một mình độc lập, Ôn Chỉ Văn đương nhiên là sẽ nấu cơm.

Nhưng cô cẩn thận nghĩ nghĩ, chính mình tuyệt đối không thể thừa nhận điều này.

Vừa mới Ôn Chỉ Văn liền nghĩ, nếu đã quyết định nằm ngửa, như vậy cũng không nhất thiết phải nói ra.

Ôn Chỉ Văn tính toán đem một phần ủy khuất ném đi yên tâm làm một hiền thê.

Cô tưởng tượng rất tốt đẹp, dù sao Vu Hoài Ngạn không thường xuyên trở về, cơ hôi cần biểu hiện khẳng định rất ít, này cần thiết phải hạ bút thành văn!

Hơn nữa nói như vậy không biết còn có thể đổi lấy sự áy náy của Vu Hoài Ngạn!

Nếu có thể vì vậy mà khiến hắn có thể cho mình nhiều tiền hơn liền không thể nào tốt hơn.

Loại sự tình này, đương nhiên là càng sớm càng tốt, hiện tại hai người vừa kết hôn, chính là lúc cần bồi dưỡng tình cảm

Liền lấy hiện tại nói, nếu như mình thừa nhận biết nấu cơm, kia là làm một người vợ tốt, cô phải ở nhà nấu cơm, sau đó gọi chống trở về ăn?

Không nên không nên, Ôn Chỉ Văn mới không đào hố cho mình.

Cô quả thực ước gì Vu Hoài Ngạn không cần trở về.

Vì thế Ôn Chỉ Văn ngừng ho khan, tay vịn mép bàn, cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua Vu Hoài Ngạn: "Anh sẽ không làm."

Ôn Chỉ Văn kỳ thật rất chột dạ.

Nhưng nhìn Vu Hoài Ngạn ở đối diện, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, muốn nhìn hắn nhưng lại không dám, một dáng vẻ xấu hổ không thể làm gì được...

Đoán chừng là bởi vì câu không nấu cơm mà ngượng ngùng.

Vu Hoài Ngạn không khỏi có chút bật cười.

Hắn nhẹ giọng an ủi: "Không sao cả, nếu không biết nấu—— "

Ôn Chỉ Văn trên mặt bảo trì mỉm cười.

Nếu là nam nhân này dám nói không biết nấu có thể học lời nói, cô liền...

Ah, cô giống như không thể làm cái gì!

"Trong nhà có thể mời bảo mẫu." Hắn nói.

Ôn Chỉ Văn trong lòng hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Được rồi, cô trách lầm hắn.

Ôn Chỉ Văn trong lòng nở hoa, mặt ngoài lại làm bộ như ngượng ngùng: "Nói như vậy, có thể hay không không tốt lắm a?"

"Kỳ thật, em cũng có thể học." Những lời này có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Không có việc gì, không biết nấu cơm cũng không sao."

Vu Hoài Ngạn ánh mắt dừng ở đôi tay đặt trên bàn của Ôn Chỉ Văn, không thể không nói, tay cô mười phần xinh đẹp, mười ngón thon dài lại trắng nõn, móng tay màu hồng phấn nhàn nhạt hiện ra.

Hắn vậy mà có chút không tưởng tượng được đến cùng dùng đôi tay như vậy nấu cơm sẽ thành bộ dạng gì.

Huống hồ hắn là cưới vợ về, cũng không phải cưới bảo mẫu về.

Sẽ không làm liền sẽ không làm đi.

Vu Hoài Ngạn vài năm nay kiếm không ít tiền, nếu đã có tiền cũng không cần thiết keo kiệt.

Dù sao kiếm về tiền không tiêu cũng không có ý nghĩa gì..

Hơn nữa công việc của hắn đã định trước sẽ rất bận rộn, có thể thường xuyên không thể về nhà.

Hiện tại trong nhà chỉ có hai vợ chồng bọn họ, thuê một người bảo mẫu tới, ban ngày còn có thể cùng cô trò chuyện.

Vu Hoài Ngạn đã nói như vậy, Ôn Chỉ Văn đương nhiên là vô cùng vui vẻ tiếp thu!

Cùng lúc đó, cô nhìn về phía Vu Hoài Ngạn ánh mắt cũng càng thêm ôn nhu, hắn thật đúng là người coi tiền như rác, a không phải, là người chồng tốt!

Vu Hoài Ngạn cũng không biết Ôn Chỉ Văn ở trong lòng đem chính mình xem thành người coi tiền như rác.

Trên thực tế, hắn bây giờ rối rắm làm thế nào để nói chuyện làm ăn của hăn.

Hai người trước hôn nhân cũng không tiếp xúc nhiều, hắn còn chưa kịp cùng Ôn Chỉ Văn nói qua tình huống công việc của mình.

Vừa muốn mở miệng, điện thoại di động màu đen đạt ở bên cạnh vang lên.

Vu Hoài Ngạn nhíu nhíu mày, Ôn Chỉ Văn lại là có chút kích động ——

Điện thoại vang lên, điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ hiện tại có người tìm hắn a!

Như vậy kế tiếp, Vu Hoài Ngạn liền nên đi ra ngoài công tác, sau đó vừa đi liền không trở về, để cô một mình cô độc trong phòng, ôm tiề xong liền không khóc!

Nghĩ đến đây, hai mắt Ôn Chỉ Văn đều sáng lên.

Vu Hoài Ngạn cũng không chú ý tới thần sắc của Ôn Chỉ Văn.

Hắn nói câu "Anh đi nghe điện thoại", liền đứng dậy cầm điện thoại đi qua bên khác.

Ôn Chỉ Văn cũng không quan tâm nội dung điện thoại.

Cô thoải mái nhàn nhã tiếp tục ăn sáng, đợi đến Vu Hoài Ngạn lần nữa cầm điện thoại di động trở về, cô mới làm bộ như quan tâm hỏi một câu: "Có chuyện gì không?"

Vu Hoài Ngạn gật đầu: "Xin lỗi, đợi lát nữa phải đi ra ngoài một lúc."

Vốn là tính toán kết hôn xong sẽ ở nhà cùng cô mấy ngày, nhưng đột nhiên xẩy ra chuyện, hắn không đi không được.

Quả thế!

Ôn Chỉ Văn sợ chính mình ngay trước mặt Vu Hoài Ngạn bật cười, vì thế lập tức cúi đầu, trầm thấp lên tiếng: "A, như vậy a."

Nhưng cô không nghĩ tới chính là, cô lúc này ngược lại biến khéo thành vụng, làm Vu Hoài Ngạn ngộ nhận cô luyến tiếc hắn.

Dù sao tân hôn ngày thứ nhất, chồng lại không thể ở bên mình, thế nào đều sẽ có chút khổ sở đi?

Nghĩ đến đây, Vu Hoài Ngạn trong lòng dâng lên một vòng áy náy.

Nhưng tính chất công việc hắn là như thế.

Nghĩ nghĩ, Vu Hoài Ngạn vẫn là quyết định nói chi tiết.

"Chỉ Văn, công việc của anh thật sự bận rộn —— "

Đến đến, rốt cuộc đợi đến thời khắc này.

Nguyên lai trong tiểu thuyết, nguyên chủ nghe đến câu này liền rất mất hứng, hai người cũng bởi vậy náo loạn.

Nhưng đây đối với nàng Ôn Chỉ Văn đến nói, hoàn toàn không phải không tốt!

Cô tuyệt đối sẽ không mất hứng, ngược lại mười phần duy trì, cho nên xin yên tâm, thoải mái đi công tác của anh đi!

Ôn Chỉ Văn rất khẩn trương, thậm chí còn không đợi hắn nói xong.

Cô trực tiếp tiến lên cầm tay hắn, vô cùng chân thành nói: "Tốt, xin yên tâm, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy công việc của anh!"

"... Nhưng anh sẽ cố gắng dành thời gian cho em"

Hai người đồng thời nói.

Vu Hoài Ngạn: "..."

Ôn Chỉ Văn: "???"

Không phải, này như thế nào cùng nội dung cốt truyện không giống nhau a?

Đang lúc Ôn Chỉ Văn mải mê, Vu Hoài Ngạn nhíu mày: "Anh giống như từ giọng nói của em, nghe được một tia cao hứng?"

Ôn Chỉ Văn: A thông suốt, không phải đâu không phải đâu, chẳng lẽ cô ngày thứ nhất liền lật xe?..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK