Đúng rồi, máy nhắn tin còn có một tên gọi khác mà nhiều người biết đến hơn, máy bp.
Công năng của bp cũng cực kì đơn giản, nó chính là một loại máy truyền tin.
Theo Ôn Chỉ Văn, nó cùng máy nhắn tin có chút giống nhau, chẳng qua thao tác có phức tạp hơn.
Nếu muốn thông qua máy bp liên lạc với người khác, trước tiên phải gọi cho trạm nhắn tin điện thoại trước, nói cho nhân viên ở trạm nhắn tin yêu cầu của mình, đối phương sẽ ghi chép xuống, sau đó đem thư gửi đi đến bên máy bp của người kia.
Rồi lại đến đây gọi điện nội dung mình muốn nói.
Ở nơi này điện thoại di động còn chưa thông dụng, thậm chí thời đại này điện thoại cố định cũng không phổ biến, muốn liên lạc với người khác không thể nghi ngờ là một chuyện khó.
Tuy rằng lúc này đã có điện thoại di động thế hệ đầu tiên, nhưng điện thoại di động giá cả cũng rất đắt, một chiếc cũng phải tầm một hai vạn, cái này cũng chưa tính tới phí gọi điện, cũng không phải ai cũng có thể sử dụng được.
So sánh với điện thoại thì máy bp thuận tiện hơn nhiều, một hai ngàn liền có thể mua một cái máy, dùng để liên hệ với bạn bè và người nhà.
Tuy rằng cách sử dụng có chút phiền toái, nhưng ở lúc này mọi người cũng không tính cái gì.
Vu Hoài Ngạn trước mắt đang phát triển loại máy nhắn tin này.
Công ty của hắn sản xuất ra máy bp ở Bắc thị vô cùng nổi tiếng, đặc biệt năm ngoái công ty bọn họ còn phát triển thêm loại máy có thể trực tiếp hiện chữ Hán, thanh danh liền càng sâu.
Có thể nói là, hiện tại thị trường máy bp ở Bắc thị 80% đều là của công ty Vu Hoài Ngạn sản xuất ra.
Cho nên Ôn Chỉ Văn cũng không rõ Vu Hoài Ngạn hiện tại đến cùng có bao nhiêu tài sản, chỉ có thể nói là tuyệt đối sẽ không ít.
Đem sổ tiết kiệm cùng với văn kiện đều trả về, Ôn Chỉ Văn mới nhìn về hướng mấy xấp tiền kia.
Màu xanh tiền giấy, Ôn Chỉ Văn ngay từ đầu còn tưởng rằng chỉ có 10 nguyên, không nghĩ đến khi lấy ra, vậy mà là 100 nguyên.
Ôn Chỉ Văn rất nhanh đã phản ứng lại, lúc này nhân dân tệ cũng không quá giống với đời sau.
Sô tiền này khoảng hơn mười vạn khối.
Ôn Chỉ Văn ngày hôm qua đã sửa sang đồ vật của nguyên chủ.
Đồ vật của nguyên chủ không nhiều, cũng chỉ có mấy bộ quần áo cùng vài vật dụng hàng ngày, còn có mấy vạn khối tiền tiết kiệm.
Ôn Chỉ Văn không hề tiếp thu được tất cả ký ức của nguyên chủ, nhưng cô lại theo bản năng cảm thấy, tiền này sẽ không phải của cha dượng và mẹ kế của nguyên chủ bên kia.
Cha dượng mặc dù có tiền, nhưng nguyên chủ đi theo bọn họ sống cũng không tốt, Ôn Chỉ Văn cũng không cho rằng bọn họ sẽ cho nguyên chủ một số tiền lớn như thế này.
Có khả năng duy nhất đó là cha của nguyên chủ?
Nhưng số tiền kia Ôn Chỉ Văn hiện tại cũng không có ý định động, quyết định tạm thời để nơi đó, nếu là có cơ hội thích hợp liền đem đầu tư.
Về phần hiện tại phải dùng tiền, đương nhiên là từ trong két an toàn lấy!
Dù sao bây giờ cô cùng Vu Hoài Ngạn đã kết hôn, trước mắt còn chưa tính toán chuyện ly hôn, cô tiêu tiền của hắn là thiên kinh địa nghĩa.
Cô không tiêu tiền của hắn chẳng lẽ để người phụ nữ khác tiêu?
Ôn Chỉ Văn hôm nay tính toán đi ra ngoài mua đồ, bất quá cô có chút không rõ ràng vật giá bây giờ, vì thế liền lấy một vạn cùng một ít tiền lẽ.
Lấy tiền xong, Ôn Chỉ Văn thuận tay đem giấy tờ mà Vu Hoài Ngạn để lại cũng bỏ vào, đồng thời cũng khóa két an toàn lại.
Vừa thu thập xong, dưới lầu liền truyền đến tiếng đập cửa.
Ôn Chỉ Văn chạy xuống đi mở cửa.
Vừa kéo cửa ra, liền nhìn thấy bên ngoài một người phụ nữ tầm 40-50 tuổi, mắt nhỏ, cười rộ lên rất hòa khí.
Người phụ nữ ăn mặc rất giản dị, nhưng nhìn qua rất sạch sẽ, tóc cũng được cột gọn gàng sau ót, cho người nhìn ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Bà vừa thấy Ôn Chỉ Văn, liền cười nói: "Cháu chính là Tiểu Ôn đi? Dì họ Dương, cháu có thể kêu dì là dì Dương, dì tới đây làm bảo mẫu."
"Dì Dương, mau vào đi." Ôn Chỉ Văn khách khí nói.
Ôn Chỉ Văn từ trong miệng dì Dương biết được, bà là do người quen Vu Hoài Ngạn tìm giúp.
Bởi vì Vu Hoài Ngạn không thích ở cùng người ngoài, cho nên dì Dương cũng không ở lại, bà sẽ chỉ ở lại ban ngày nấu cơm cùng làm việc nhà.
Ôn Chỉ Văn đối với chuyện này không có ý kiến gì.
Dẫn dì Dương vào nhà, Ôn Chỉ Văn dẫn bà dạo quanh nhà một vòng, giải thích đơn giản tình huống trong nhà.
Dù sao cô cũng vừa đến không quá hai ngày, không có khả năng biết được nhiều chuyện.
"Đại khái không còn gì nữa, dì có thể tự mình xem." Ôn Chỉ Văn nói.
Nói xong lại nhớ tới cái gì, cô đẩy ra một phòng ở lầu một ra, quay đầu nói với Ddì Dương: "Đúng rồi, phòng này còn trống, dì dọn dẹp một chút, buổi trưa có thể nghỉ ngơi ở trong này."
Nghe nói như thế, trong lòng dì Dương có chút ấm áp.
Nói thật, vừa mới ở cửa ra, lúc bà nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, kỳ thật trong lòng có chút thấp thỏm.
Dung mạo chỉ là một mặt, dì Dương còn chưa gặp qua người nào lớn lên xinh đẹp như vậy.
Càng trọng yếu hơn là, dì Dương còn từng nghe những chị em cùng làm bảo mẫu nói, những nữ chủ nhân xinh đẹp rất khó hầu hạ.
Không nghĩ đến tính tình Ôn Chỉ Văn còn rất tốt, cũng không có kiêu căng thậm chí còn tri kỷ sắp xếp phòng nghĩ trưa cho bà.