Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Sức lực của tôi không phải là yếu tuy nhiên so với Trương Khởi Linh thì lại chẳng tính là gì, trước đây mỗi một lần phải thoả mãn đòi hỏi của anh đối với tôi chính là cực hình.
Tôi đã từng tuyệt vọng cho rằng cả đời này trừ khi anh chơi đùa chán tôi, bằng không tôi vĩnh viễn không thoát khỏi anh được, cho đến ngày Trương Khởi Linh chết đi.
Tôi thừa nhận, lúc anh chết là thời khắc tôi thấy lòng mình thanh thản nhất, cứ ngỡ rằng tôi có thể vĩnh viễn thoát khỏi bàn tay người đàn ông này, tháo bỏ xiềng xích, mở cánh cửa lồng giam đưa tôi thoát khỏi bóng ma bao phủ cuộc sống bấy lâu nay, thời gian dần qua những ám ảnh về cuộc sống khốn khổ vì bị cưỡng bức giày vò kia cũng trở nên phai nhạt, tôi cứ ngỡ cuộc sống của mình được hồi sinh lần nữa, nhưng người đàn ông đáng sợ này lại trở về!
Nhất định muốn trở về, chấp niệm của anh đối với tôi chính là huỷ diệt! Từng chiếc cúc áo bị bàn tay vô hình đẩy ra để lộ ra vùng ngực trắng mịn, tôi tuyệt vọng tự hỏi: Đến tột cùng tôi có chỗ nào khác người để mà người này một mực cố chấp không chịu buông tha cho tôi như vậy?!!
Nhớ lại tình cảnh trước kia, người đàn ông này mang tới cho tôi chỉ toàn là thống khổ cho dù là về thể xác hay tinh thần. Tại sao? Tại sao lại cứ phải dằn vặt tôi như vậy? Đến tận lúc chết đi rồi còn vẫn không chịu buông tha cho tôi?! Nhớ tới những ngày tháng trước kia, những oán hận chôn sâu trong lòng tôi lớp lớp tràn về nhờ vậy mà thân thể run rẩy vì sợ hãi của tôi thoáng cái thanh tỉnh không ít, cảm giác bị gông cùm vô hình trói giữ làm tôi nhớ lại cảnh này dường như có chút quen thuộc, nó đã từng phát sinh, không thể nào, không có khả năng tôi lại bị một kẻ đã chết đặt dưới thân cưỡng bức!
—— Soạt
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên chói tai, đôi tay vô hình tàn nhẫn đang xoa nắn hai điểm trước ngực tôi sau đó liền tiếp tục rời xuống phía dưới cao thấp xoa nắn, vuốt ve vùng eo nhạy cảm của tôi, cảm giác lạnh lẽo lan toả dày đặc trên da rõ ràng không phải là cảm xúc ấm áp của con người, sợ hãi cùng khẩn trương khiến cho tôi không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh.
Tôi cùng anh giằng co qua lại, tôi nhìn không thấy anh, nghe không được anh ta, ngoại trừ cảm giác lạnh lẽo trên da do anh ta để lại tôi cái gì cũng không cảm nhận được.
Ngón tay vô hình chạm vào móc khoá đây lưng phát ra tiếng vang thanh thuý của kim loại, dây lưng đã bị tháo bỏ, chuông cảnh báo nguy hiểm trong đầu tôi rung lên, phải ngăn anh lại nhưng hai chân bị đè chặt đã không còn khả năng phản kháng.
Khi cảm giác lạnh lẽo vươn tới chỗ mẫn cảm kia khiến tôi nổi da gà, mắt tôi trừng lớn, rốt cuộc nhịn không được liền chửi ầm lên, tất cả những lời thô tục kìm nén bấy lâu nay đều bạo phát đi ra nhưng dù vậy vẫn không ngăn cản được động tác của anh, bỗng một hồi chuông điện thoại reo vang phá vỡ thế giằng co trong tĩnh lặng.
Là chiếc điện thoại trong túi quần tây của tôi đang đổ chuông! Giai điệu tự nhiên quen thuộc khiến tôi như muốn run lên, toàn thân đang bị giam chặt thoáng cái như được thả lỏng, đồng thời bên ngoài cũng truyền tới tiếng đập cửa thô bạo cùng tiếng mắng chửi của chủ tiệm trà.
Trương Khởi Linh lập tức thu hồi động tác, anh ôn nhu mà kiên nhẫn giúp tôi mặc lại quần áo, sau đó một vật lạnh băng nhẹ nhàng chạm môi tôi một cái.
Tôi sẽ trở lại.
Người đã đi phòng cũng trống, chỉ còn chìa khoá để lại, người đi trà cũng đã nguội, chỉ còn lại chỗ ngồi, coi như tôi tạm thời xa em, nhưng tôi đem nơi khắc tên còn trống cạnh tên tôi trên bia mộ lưu cho em, dù chúng ta vĩnh viễn không thể nào ở cùng một chỗ tôi vẫn vĩnh viễn lưu lại vị trí cho em….Minh Hôn.