• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vũ

Beta: Vũ Yên

Trương Khởi Linh biến mất.

Hai tháng trước, có người phát hiện tôi trên người vô số vết thương nằm ở một khu công trường bỏ hoang, một tay cùng một chân bị chém gần đứt, trải qua một thời gian dài điều trị thương thế cũng khôi phục phần lớn chỉ có điều tay chân không còn nhanh nhẹn như cũ, chuyện đó cũng nằm trong suy đoán của tôi.

Mấy ngày nay, ngoại trừ ăn, ngủ và ngồi im lặng thì không một ai biết tôi đang suy nghĩ cái gì. Thực ra phần lớn thời gian tôi cái gì cũng không nghĩ, không phải tôi không có can đảm, mà là tôi sợ hãi, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới tên của anh là trái tim tôi lại đau đớn vô cùng.

Một thời gian rất lâu sau đó tôi dường như chỉ sống trong ảo giác, tôi luôn cảm thấy Trương Khởi Linh vẫn đang ở bên cạnh tôi, chẳng qua là tôi không nhìn thấy anh cũng không chạm vào được, chỉ là do anh không muốn tôi phát hiện ra sự tồn tại của anh mà thôi.

Mấy hôm trước người nhà điện thoại tới, nói trong nhà tôi xảy ra chuyện, tôi vội vàng trở về, tới nhà mới phát hiện ra mình bị gạt. Cha mẹ vẫn khoẻ mạnh bình thường không nói, tự nhiên bên cạnh tôi lại nhiều thêm một cô gái gương mặt thẹn thùng. Tôi nhìn qua liền biết đây chính là đối tượng mai mối mà cha mẹ tôi chọn.

Cô gái ngại ngùng ngồi xuống, lễ phép nhẹ nhàng hỏi thăm cha mẹ tôi, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía tôi, tôi không để ý chỉ vùi đầu vào ăn cơm, hỏi gì đáp nấy.

Tôi tự nhiên lại nhớ tới Trương Khởi Linh, nếu như anh biết tôi đi xem mắt không biết anh sẽ làm ra chuyện động trời gì, có thể anh sẽ đem trói tôi lại vĩnh viễn không thả ra nữa.

Nghĩ tới đó tôi không khỏi bật cười khúc khích, ngẩng mặt lên thấy cô gái kia đang nhìn tôi vẻ mặt kinh ngạc, mẹ tôi liếc tôi với ánh mắt cảnh cáo, sau đó liền quay đầu lại tiếp tục nói chuyện. Tôi mới kết hôn không lâu, cho nên ngày hôm nay tôi thật sự không có tâm tình cho cuộc gặp gỡ này. Mặt khác Trương Khởi Linh vốn là tên chiếm dục điên cuồng như thế, nếu như anh phát hiện…. Nghĩ đến đó trong lòng tôi bỗng có chút chua xót, anh sẽ phát hiện sao? Anh sẽ biết sao? Anh vẫn đang dõi theo tôi sao?

Nếu tôi có thể gặp anh ngoài kia, tôi tin rằng tôi sẽ trở thành người đàn ông nổi tiếng nhất thế giới này vì ra đường ngoại tình thì bị chồng bắt gặp.

Đêm hôm đó tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ đó chẳng có cái gì ngoài một cuốn sổ ghi chép thật dày, tôi mở cuốn sổ, lật trang đầu tiên lên, chỉ thấy trên mặt giấy chi chít những chữ với chữ, tất cả đều là tên người, đều mang họ Trương, tôi lật một đường tới trang cuối cùng, trên trang giấy cuối cùng này tôi nhìn thấy tên Trương Khởi Linh, mà nằm ngay ngắn bên cạnh là hai chữ: Ngô Tà.

Tôi cười tới khi tỉnh lại, tôi thấy trên má ươn ướt, tôi vươn tay lau mặt chỉ thấy toàn là chất lỏng lạnh băng.

‘Trương Khởi Linh, có phải là anh đang nhắc nhở em phải không? Hay … đây chỉ là giấc mộng?’

Nếu như anh vô cùng mong muốn có một thứ gì đó, anh sẽ không từ thủ đoạn nào, không ngại đi tới bất cứ nơi đâu. Trước đây tôi không hiểu nhóm Lão Cửu dù là nghệ thuật gia nhưng đối với trường sinh bất lão vẫn say mê như vậy, dùng mấy chục năm trời chỉ để theo đuổi con đường này.

Nhưng lúc này tôi đã hiểu.

Tôi muốn Trương Khởi Linh sống lại, ý niệm này lớn hơn hết thảy những nguyện vọng trước đây của tôi.

Nhập ma – chính là khi người ta chấp niệm quá mức sâu sắc với điều gì đó. Tôi nghĩ không bao lâu nữa tôi cũng sẽ nhập ma. Tôi không cầu võ công tuyệt thế, không cầu công danh lợi lộc, cũng không cầu trường sinh bất lão, tôi chỉ muốn duy nhất Trương Khởi Linh.

Tôi nhớ tới lão Dương, nhớ tới cây Thanh Đồng núi Tần Lĩnh.

Không nghĩ tới năm đó tôi coi thường hành động của lão Dương hiện giờ chính tôi lại làm theo. Cuối cùng tôi cũng minh bạch được cảm giác của lão Dương năm năm trước.

Đường xa ngựa quen, tôi đã chuẩn bị xong tất cả sẵn sàng xuất phát, sau năm năm, tôi lại lần thứ hai bước lại con đường này. Hành trình bây giờ so với trước kia cũng không dễ dàng hơn chút nào, lúc muốn làm chuyện này tôi cơ bản không nghĩ ngợi gì nhiều, cùng lắm là lại chết tâm thêm lần nữa.

Đường đi cũng không khác biệt lắm so với trước kia, về nơi này tôi cũng không quá thân thuộc. Trải qua trăm cay ngàn đắng tôi mới đến được cây thời gian Thanh Đồng, đối với người bình thường chính là mất đi nửa cái mạng.

Lão Dương từng nói, năng lực này không phải ai muốn sử dụng là có thể sử dụng, phải dưới tình huống đặc biệt, phải có sự chấp nhận của nó. Tôi không biết phải cần tình huống đặc biệt nào, theo lời lão nói muốn thành công trong đầu nhất định phải nắm bắt được tình hình phát sinh.

Tôi biết việc mình làm lúc này là vô cùng phiêu lưu, tôi thậm chí còn không biết cần phải có những thứ gì mới có thể khiến Trương Khởi Linh trở lại. Đứng dưới tàng cây to lớn, trong đầu tôi chỉ thầm nghĩ tới Trương Khởi Linh.

Có vị cổ nhân đã từng nói, muốn vận dụng được năng lực này thì tâm phải không có tạp niệm, bằng không rất dễ khiến mọi việc trở lên lẫn lộn. Tôi cố gắng tập trung tinh thần không nghĩ ngợi điều gì khác, giống như hoà thượng niệm kinh suốt một giờ đồng hồ, nhưng một chút biến hoá cũng không có. Tôi cố gắng nhẫn nại, trong đầu suy nghĩ tìm kiếm biện pháp, tôi tin rằng việc này không phải là loại việc có thể thành công trong một sớm một chiều.

Tôi đợi ở dưới tàng cây Thanh Đồng năm ngày, sang ngày thứ sáu sau khi ăn xong một chút lương khô…

Một chút biến hoá cũng không có, sáu ngày nay trong đầu tôi lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm Trương Khởi Linh, nhưng anh vẫn không hề xuất hiện.

Tôi cảm thấy thất vọng, buồn bã và tuyệt vọng tới mức không thốt nên lời, tôi không biết xảy ra vấn đề ở đâu, cũng không biết là phải cần biện pháp gì mới là đúng, tôi rất muốn gọi điện cho lão Dương, nhưng chúng tôi đã nhiều năm nay không liên lạc.

Cảm giác vô lực từ lòng bàn chân truyền tới, tôi ngơ ngác ngồi bệt xuống đất, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi về cuộc đời này. Tôi không muốn đi tiếp nữa, cũng không còn sức lực, cứ ở luôn chỗ này cũng được, chết tại chỗ này cũng chẳng sao.

Tôi cứ ngồi yên lặng dưới tán cây suốt một ngày một đêm, sau khi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng đã trở lên thông suốt, đến sáng ngày thứ bảy, tôi quyết định phải trở về nhà, tôi muốn một lần nữa chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho tình huống phát sinh tiếp theo khi quay trở lại nơi đây.

Dù nửa đời còn lại phải gắn bó với nơi này tôi cũng sẽ không từ bỏ quyết tâm, cho dù chỉ còn một hơi thở, chỉ cần một ngày tôi còn sống tôi sẽ vẫn chạy tới nơi này.

Mang theo tâm trạng hốt hoảng trở về nhà, lúc mở cửa tôi phát hiện trong phòng có ánh sáng, có thể lúc đi tôi đã quên không tắt đèn. Tôi cởi giày đóng cửa, tuỳ tiện ném hành lý xuống sàn ngã dựa người trên ghế salon, chợt nghe có tiếng mở cửa, tôi ngây người chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói băng lãnh quen thuộc vang lên sau lưng: “Em cuối cùng đã trở về.”

Trái tim như bị quất một cái đau nhức, tôi cứng người ngồi yên trên ghế salon không dám quay đầu lại, thực sự trong giây phút này tôi mới phát hiện mình có bao nhiêu hèn nhát, tôi không dám quay đầu lại xác nhận, tôi sợ, tôi rất sợ đây chỉ là ảo giác!

Tôi ngồi yên không nhúc nhích, nghe âm thanh bước chân kia đang tới gần, cằm bất thình lình bị thô bạo nắm lấy kéo lên, ngay lập tức lọt vào mắt tôi là một đôi con ngươi đen kịt.

“Tôi nói rồi, tôi không cho phép em chạy loạn.”

Không để ý tới giọng nói hăm doạ kia, tôi một mực si mê chăm chú nhìn người trước mặt.

Đúng là anh.

Đúng đôi mắt này.

Đúng là Trương Khởi Linh.

Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt có vẻ tức giận, còn có đôi mắt với ánh mắt khiến tôi bối rối, bên trong đó ẩn chứa tâm tình phức tạp có lo âu, nóng nảy,  vui sướng…

Trương Khởi Linh nhíu mày nhìn tôi, tức giận đang muốn trút ra liền dằn xuống.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, đây giống như là khoảng thời gian tôi đang bị Trương Khởi Linh giam lỏng, anh đang vì tôi phản kháng lại tình cảm của anh mà có chút điên cuồng đáng sợ, âm tình bất định…

Đây là ông trời cho tôi cơ hội sao? khiến cho mọi việc quay về điểm khởi đầu, để cho tôi có cơ hội một lần nữa thay đổi quá khứ?

Thì ra trong mấy ngày nay lúc tôi ở dưới cây Thanh Đồng một lòng chờ anh xuất hiện, còn anh lại một mực ở nơi này chờ tôi.

Không ngăn dòng lệ đang tuôn rơi, một thằng đàn ông lại khóc như đàn bà nhưng tôi không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại tôi đang rất cao hứng.

Trương Khởi Linh thấy tôi đột nhiên bật khóc liền sửng sốt, cả buổi mới phục hồi tinh thần, khuôn mặt luôn lạnh lùng mang theo chút tức giận liền trở nên mờ mịt, mang theo chút khó hiểu, tôi đoán lúc bước vào nhà anh đang chuẩn bị cho tôi một trận giáo huấn, bởi vì tôi đã chống đối anh lại còn tự ý bỏ trốn. Tôi nhìn anh lúng túng không biết nên làm sao tay chân vụng về lóng ngóng chẳng biết để vào chỗ nào.

Trước đây chưa bao giờ tôi rơi lệ trước mặt anh, đối với những phản kháng của tôi anh đều có cách ứng phó, nhưng đối với gương mặt đầy nước mắt của Ngô Tà tôi thì Trương Khởi Linh anh chưa từng có kinh nghiệm nào.

Tôi thấy anh thở dài, dè dặt vươn tay xoa xoa đầu tôi, tận lực hạ thấp thanh âm hỏi tôi: “làm sao vậy?”

Tôi có chút muốn cười, bởi vì Trương Khởi Linh chưa từng có thái độ lấy lòng tôi như lúc này, trong mắt tôi lúc đó anh như một tên ác ma điên cuồng, giọng nói dịu dàng lúc nãy thật sự không hợp với hình tượng con người đó.

Tôi lắc đầu, tay anh vẫn cầm chặt tay tôi, cảm xúc ấm áp kia khiến mũi tôi chua xót, nước mắt như hạt châu lại rớt xuống trên tay anh.

Tôi cảm thấy bàn tay kia run lên, tôi đứng lên ôm lấy anh, dán mặt vào lồng ngực anh, tôi nghe tim anh như đang nhảy nhót.

“Tiểu ca, em nghĩ thông suốt rồi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.”

Tôi cảm thấy lồng ngực anh run lên, sau đó anh ôm tôi chặt hơn.

Qua một lúc lâu, bên tai tôi truyền tới giọng mũi “ừ”.

Trước hết cứ như vậy đi, dù phải trả giá đắt như thế nào cho ký ức này tôi cũng nguyện ý, dù hết thảy trước mắt chỉ là ảo mộng, tôi cũng không hề hối hận.

Chỉ cần qua thêm một ngày, chính là tôi lại có thêm một ngày vui vẻ, hạnh phúc.

Hình ảnh anh đã khắc sâu trong tâm trí tôi, dù tẩy xoá thế nào cũng không phai mờ được, đối với tôi Trương Khởi Linh chính là tồn tại cùng năm tháng.

Hoàn kết cục HE

—–TOÀN VĂN HOÀN—–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang