Diêu Nguyệt nhanh chóng chạy tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, ánh mắt đầy hy vọng: "Tân Nam, Thi Thi đã đồng ý không ngăn cản chú nữa rồi. Chúng ta mau chóng làm phẫu thuật đi! Tiểu Niên thật sự không thể chờ lâu hơn nữa."
Cô ta gục lên vai anh ta, trông giống như một đóa hoa sen yếu đuối trước gió, sẵn sàng đổ ngã bất cứ lúc nào.
Lục Tân Nam định nói gì đó, nhưng bị một lớn một nhỏ là Diêu Nguyệt và Tiểu Niên kẹp hai bên, không ngừng "tấn công."
Họ thay phiên nói nào là Tiểu Niên luôn xem anh ta như cha ruột, từ hôm nay sẽ đổi cách gọi, nào là bệnh viện dạo này rất bận, lịch phẫu thuật rất khó đặt.
Họ còn nói rằng chiều nay Diêu Nguyệt đã vất vả hẹn được bác sĩ, tối nay sau bữa ăn sẽ đến bệnh viện làm thủ tục, sáng mai kiểm tra, chiều phẫu thuật.
Lục Tân Nam nuốt nước bọt, sau đó như cầu cứu nhìn về phía tôi: "Thi Thi, em thực sự đồng ý rồi sao?"
Tôi thở dài: "Ai da... Dù sao cũng là thận của anh, em không đồng ý thì làm gì được chứ!"
"Thi Thi, anh..."
"Đừng nói nữa, Tân Nam, em đã chuẩn bị quần áo cho anh thay rồi. Chỉ mong ca phẫu thuật của anh thuận lợi mà thôi!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nói xong, tôi lấy tay che mặt, giả vờ xúc động đến mức không thể nói thêm gì nữa, rồi quay lưng về phòng, để lại "chiến trường" cho Diêu Nguyệt.
Không lâu sau, cô ta đến gõ cửa phòng tôi. Tôi đưa gói đồ đã chuẩn bị sẵn cho cô ta, còn "tốt bụng" tự lái xe đưa họ đến bệnh viện.
Trên đường đi, mỗi khi Lục Tân Nam muốn nói gì đó, hoặc dùng ánh mắt cố ra hiệu cho tôi, tôi đều giả vờ như không nhìn thấy.
May mắn thay, Diêu Nguyệt cũng rất "nhiệt tình" ngắt lời anh ta, khi thì vừa khóc vừa kể lể với Tiểu Niên, khi thì liên tục cảm ơn Lục Tân Nam bằng những lời hoa mỹ.
Tôi nhấn ga, vượt vài đèn đỏ, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện nơi Tiểu Niên đang điều trị.
Trước khi Lục Tân Nam bước vào phòng phẫu thuật, tôi vẫn duy trì hình ảnh một người vợ thấu hiểu và biết điều.
Chỉ đến khi anh ta mặt mày tái nhợt bị đẩy vào phòng mổ, tôi mới lạnh nhạt tạm biệt Diêu Nguyệt vài câu, sau đó lái xe về nhà.
Đùa sao? Tôi còn phải ở lại đó chăm sóc anh ta ư?
Không đời nào! Tôi còn rất nhiều bất ngờ "đặc biệt" đang chờ để chuẩn bị cho anh ta nữa kia mà.
Tôi đã cẩn thận đặt trên mạng một loạt tạp chí và sách được chọn lọc kỹ lưỡng cho Lục Tân Nam, tất cả đều xoay quanh một chủ đề: cuộc sống sẽ bị ảnh hưởng ra sao sau khi mất một quả thận.
Những nội dung phóng đại, tôi đặt nhiều nhất. Loại nào có số liệu hỗ trợ, tôi cũng mua thêm vài cuốn.
Sau đó, tôi xếp cả bộ tài liệu ngay ngắn trên tủ đầu giường để thể hiện sự "quan tâm" của một người vợ chu đáo.
Đồng thời, tôi rải rác thêm vài cuốn ở bàn trà và ghế sofa, phòng trường hợp anh ta không để ý.
Làm xong mọi thứ, tôi rời khỏi căn nhà đó, mang theo tất cả số tiền mà tôi có thể lấy được. Dù sao cũng vẫn đang là tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân, tôi phải tận dụng mà tiêu xài cho thỏa thích, bù đắp cho những điều tôi đã không được tận hưởng ở kiếp trước.
Lục Tân Nam làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước, lương không cao nhưng ổn định và nhàn hạ. Còn tôi là freelancer, tự mở một cửa hàng trực tuyến nhỏ, thỉnh thoảng viết bài cho các tạp chí và trang mạng xã hội.
Theo lý mà nói, cuộc sống của chúng tôi đáng lẽ có thể ổn định. Nhưng từ khi anh trai anh ta qua đời, Tiểu Niên lại liên tục đau ốm, anh ta thường xuyên chu cấp cho họ.
Hai năm gần đây, hầu hết các khoản chi tiêu trong gia đình đều do tôi gánh vác. Thêm cả khoản trả nợ mua nhà, tài chính gia đình càng lúc càng túng thiếu đến ngột ngạt.
Tôi nghĩ, dù sao đó cũng là cháu ruột của anh ta, một đứa trẻ đáng thương, nên cố gắng nhường nhịn và thông cảm.
Nhưng kết quả là gì? Tôi tiết kiệm từng đồng, tằn tiện chăm lo, còn anh ta thì coi tôi như một kẻ ngốc để lợi dụng.
Lần này, tôi không ngần ngại đặt ngay vé máy bay đi Maldives, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống.
Khi Lục Tân Nam phẫu thuật xong, anh ta gọi điện hỏi tôi: "Em đi đâu rồi?"
Tôi nhấc điện thoại, nhếch miệng cười, nhưng vẫn giữ giọng bình thản: "Em đi tận hưởng cuộc sống mà em xứng đáng được hưởng."
Tôi nằm dài trên bãi cát, tận hưởng ánh nắng mặt trời, nhưng giọng nói lại đầy vẻ đau buồn: "Em thật sự không thể ở lại đó nữa. Mỗi lần nghĩ đến việc anh chỉ còn một quả thận, nghĩ đến cuộc sống sau này của chúng ta, em không thể kiềm chế được sự lo lắng. Anh nghĩ xem, trước đây có hai quả thận mà sức khỏe anh đã kém như vậy, giờ chỉ còn một quả, thì chúng ta sẽ sống thế nào đây?"