"Chẳng phải chị dâu nói sẽ báo đáp anh sao? Chẳng lẽ chị ấy qua cầu rút ván rồi?" Tôi hỏi lại, giọng điệu ngây thơ vô tội.
"Thi Thi, cô ấy là cô ấy, em là em! Chúng ta là vợ chồng. Anh nằm viện mà em không ở bên, thế thì chúng ta cưới nhau để làm gì?" Giọng anh ta bắt đầu mang theo sự tức giận.
Nghe vậy, tôi càng cảm thấy vui vẻ. Vừa mới phẫu thuật xong, cảm xúc bị kích động, tốt nhất là để vết mổ rách ra, đau đến c.h.ế.t thì càng tốt.
"Ồ, vậy anh còn nhớ chúng ta là vợ chồng cơ đấy! Lục Tân Nam, lúc anh đi làm xét nghiệm, anh có nói với em một tiếng nào không? Trong mắt anh có còn người vợ này không? Anh hiến thận cho người ta, rồi giờ lại quay sang trách em không chăm sóc anh. Anh coi em là gì hả?"
"Thi Thi, anh... anh không có ý đó, anh chỉ là..."
"Thôi đi! Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em nghĩ mình cần phải nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ này. Xem lại có phải chỉ mình em đang cố gắng trong mối quan hệ này hay không?"
Nói xong, tôi lập tức cúp máy và chặn luôn số của anh ta.
Bầu trời phía xa nhuộm một màu cam đỏ rực rỡ, phản chiếu trên mặt biển tạo thành những ánh sáng lấp lánh. Gió biển thổi nhẹ, từng lớp sóng cuộn trào vỗ vào bờ. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng khung cảnh hiếm hoi tuyệt đẹp này, chỉ tiếc rằng mình không đến sớm hơn.
Sau khi ngắm xong hoàng hôn trên biển, tôi trở về khách sạn và tự thưởng cho mình một buổi spa cao cấp.
Nằm thư giãn trên chiếc giường êm ái, dưới bàn tay chuyên nghiệp của kỹ thuật viên, tôi cảm thấy cả cơ thể như được thả lỏng hoàn toàn. Buổi spa kết thúc, tôi thoải mái đến mức suýt ngủ thiếp đi tại chỗ.
Tôi nhanh chóng đi ăn một bữa khuya xa hoa, nào là tôm hùm Boston nướng muối, heo sữa nướng than được nuôi bằng sữa tươi... Tôi gọi hết mọi món mà nhà hàng có, khiến vị giác được thỏa mãn đến cực độ.
Lúc thanh toán, tôi mới phát hiện điện thoại đã có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Tôi lờ đi, nhưng vừa thanh toán xong thì lại có cuộc gọi đến, lần này là số của Diêu Nguyệt. Nghĩ có thể là chuyện gì đó khiến tôi vui vẻ, tôi quyết định nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng quát giận dữ của Lục Tân Nam: "Hứa Thi Thi, em đang làm cái gì vậy? Ba ngày tiêu hết 350.000 tệ, em còn muốn sống nữa không?"
À, chắc là do tôi đã dùng thẻ ngân hàng của anh ta nên anh ta nhận được tin nhắn.
"Sống ư? Là ai không muốn sống đây? Anh nghĩ em muốn tiêu tiền như vậy sao? Anh biết những ngày này em đã đau khổ thế nào không? Anh có hiểu không, khi nhìn thấy anh được đẩy vào phòng phẫu thuật, trái tim em như tan vỡ. Em chỉ có thể ra ngoài tìm chút bình yên, giải tỏa nỗi đau của mình."
"Hứa Thi Thi... em... nhưng dù sao giải tỏa cũng đâu cần phải tiêu nhiều tiền như vậy..." Anh ta vừa định phản bác, nhưng tôi không định tiếp tục đôi co với anh ta.
Tôi ngắt lời, nói ngay: "Đừng gọi điện cho em nữa. Hãy để em bình tĩnh lại. Chỉ cần nghe giọng anh, em đã nhớ đến khoảnh khắc anh vào phòng phẫu thuật rồi."
Nói xong, tôi lập tức cúp máy và chặn luôn số của anh ta.
Sau đó, tôi quay sang trao đổi với nhân viên tại đây: "Vâng, ngày mai tôi muốn thử nhảy dù. Hãy sắp xếp cho tôi huấn luyện viên cao nhất, đẹp trai nhất, 22 tuổi, mã số 188 nhé."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Một đồng tiền, một đồng chất lượng. Cao ráo, đẹp trai, có cả sáu múi, thêm chút tiền cũng đáng mà.
Tôi vui vẻ quẹt thẻ thanh toán, nhưng chưa kịp tận hưởng sự thỏa mãn thì điện thoại lại reo lên.
Lục Tân Nam thực sự kiên trì, lần này đổi một số khác để gọi. Tôi thở dài, quyết định tắt máy hẳn, cũng coi như "thử thách" sự kiên nhẫn của anh ta.
Nhưng dù sao, tôi cũng không thể để những thứ phiền phức này làm ảnh hưởng đến việc tôi ngâm mình trong bồn tắm sữa hay tận hưởng một giấc ngủ làm đẹp.
Sau một đêm ngủ ngon lành, tôi thức dậy với một tâm trạng tuyệt vời. Hôm nay lại là một ngày đẹp trời!
Sau khi trải nghiệm nhảy dù dưới sự giúp đỡ của huấn luyện viên trẻ trung và đẹp trai, tôi được họ nhiệt tình gợi ý tham gia thêm các hoạt động như lặn biển và mô tô nước. "Chọn ngày không bằng ngay hôm nay," tôi lập tức đồng ý. Nhưng khi quẹt thẻ thanh toán, nhân viên báo rằng thẻ không thể sử dụng được.
Thật ngượng ngùng! Những thứ đắt đỏ như thế này, ai lại nỡ tiêu tiền của mình chứ?