Nam Hạo hừ nhẹ,chà nát tấm chi phiếu dưới đất sau đó đi thẳng lên lầu,vào phòng của mình
Khúc Tiểu Đồng ngồi trên ghế sofa nghịch bể cá để trên bàn bên cạnh.Thấy anh vào liền giật mình vội rút tay ra,miệng rối rít:
"Xin lỗi,em không có ý nghịch đồ của Nam thiếu gia,chỉ là em thấy mấy con cá hồng hồng này đẹp quá nên..."
Nam Hạo bụm miệng cười"Không sao,từ nay chúng ta là người một nhà,em không việc gì phải ngại.Nếu em muốn lúc nào cũng có thể lên phòng anh chơi..."
"Nam thiếu gia..."
"Từ nay đừng gọi là Nam thiếu gia nữa.Cứ gọi là anh Nam..."
Tiểu Đồng cười toe toét,tâm trạng cực vui vẻ...
Anh Nam tốt như thế này,lúc nào An Tịnh cũng bảo con trai nhà giàu quyền quý toàn lũ xấu xa chuyên đi lừa tình con gái,là chị ấy lừa đảo thì đúng hơn...
Nam Hạo mở tủ,lấy ra một chiếc áo khoác da.Anh quay sang nói với Tiểu Đồng
"Em đi chuẩn bị đi,lát anh Nam dẫn em đi mua chút đồ.Phòng của em ở ngay bên cạnh..."
Tiểu Đồng nghe xong liền đứng phắt dậy"Vâng,anh Nam"
Cô đi ra khỏi phòng,cẩn thận khóa cửa lại.Nhìn sang bên cạnh,quả thật có một căn phòng khác,ở trước cửa có treo một tấm bảng màu hồng làm bằng bìa các-tông ghi ba chữ"Khúc Tiểu Đồng"
Anh Nam đúng là rất tốt,cực kì tốt.Khúc Tiểu Đồng chợt nhận ra,hình như từ khi vào đây cô cười nhiều hơn hẳn ngày thường.Cứ nhớ tới khuôn mặt anh Nam lúc nhìn cô thì lại không nhịn được,mặt nóng phừng phừng...
Mở cửa phòng mình ra,cô ngỡ ngàng,cứ như phòng của một khách sạn năm sao vậy.Hồi 5 tuổi cô từng theo mẹ đến làm lao công ở một khách sạn lớn nhất nhì Thiên Tân,căn phòng này thậm chí còn đẹp hơn phòng ở khách sạn đó gấp nhều lần...
Ngay cả quần áo,giày dép cũng được chuẩn bị sẵn,đúng là không còn chỗ nào có thể tốt hơn ở đây
Tiểu Đồng chọn cho mình một chiếc váy xòe mà tím nhạt,chân váy đính ngọc trai và có viền ren trắng.Cô thích lắm,cứ đến bên gương ngắm nghía suốt,cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa mới vội quay sang,cứ nghĩ là anh Nam sang gọi nên liền chạy ra mở cửa
"Anh Na...ơ,là chị à"
"Thế em tưởng là ai?"
Khúc An Tịnh đứng bên ngoài,tay bê một hộp sắt nhỏ đựng đồ dùng cá nhân của Tiểu Đồng,nhìn bộ váy lạ hoắc kia hai đầu lông mày cô khẽ nhíu lại
"Đồ của người ta sao em lại tự tiện động vào,bộ váy lúc nãy cũng đẹp sao em vừa mặc có 15 phút liền thay ra?"
Tiểu Đồng đỏng đảnh lắc người,cô trề môi,chân trần dẫm nhẹ xuống đất,cô nói
"Chị kì quá,bộ váy trước kia là đồ ngủ,làm sao em mặc ra ngoài đường được..."
"Em đi đâu?"
"Anh Nam bảo lát nữa dẫn em ra ngoài mua ít đồ.Anh ấy tốt lắm,không như chị nghĩ đâu"
An Tịnh nghe xong liền nổi giận,cô đặt hộp sắt xuống đất,chỉ tay vào Tiểu Đồng gằn giọng
"Khúc Tiểu Đồng,chị cảnh cáo em,đừng bao giờ có bất kì một chút liên quan nào đến tên nhóc họ Nam đó,tên đó không tốt đẹp như em tưởng đâu,đừng nên dính líu vào hắn..."
"Chị...chị..."Tiểu Đồng cáu gắt lên,rốt cuộc anh Nam làm gì chị ấy mà khiến chị ấy ghét như vậy,có nhất thiết phải thế không...
"Cô nói ai là tên nhóc?Nói ai không tốt đẹp?"
Nam Hạo từ cửa phòng bên cạnh đi ra,thấy hai chị em cãi nhau liền chen vào
"Cái đồ ăn bám như cô có tư cách gì mà nói xấu tôi?Em gái tôi tôi có quyền tặng quà cho nó.Hay là cô ghen tị vì Tiểu Đồng được ưu ái hơn cô?Cô thật ích kỉ..."
Tiểu Đồng tuy trong trường hợp này không muốn anh Nam bị nói xấu nhưng dù sao An Tịnh cũng là chị gái cô,cô phải công nhận anh Nam bây giờ đúng là hơi quá đáng
"Anh Nam,anh làm hơi quá rồi..."
"Em cản cái gì,không thấy cô ta đang ghanh đua với em sao?Bà chị như thế em có cần phải bênh vực cho không?"
Nam Hạo gắt lên.Chuyện lúc nãy không cãi lại cô ta anh đã tức sẵn rồi,bây giờ quả thật không nhịn được nữa
Tiểu Đồng nghĩ lại,cô thấy anh Nam nói cũng đúng.Lỡ đâu An Tịnh đang âm thầm ghen tức cô thì sao?
Khúc An Tịnh cắn chặt môi,bây giờ nếu ngay cả Tiểu Đồng cũng về phe người ta thì liệu cả thế giới này có còn ai đứng về phía cô hay không.Cô lo sợ,sợ rằng một ngày nào đó đến Tiểu Đồng cũng rời khỏi thế giới của cô...
Nam Chi Hải không biết từ đâu đến đứng cạnh An Tịnh.Ông nhìn cô rồi lại nhìn Nam Hạo,nhăn mặt nói:
"Lại chuyện ồn ào gì đây?"
"Con nhỏ ôsin này nói xấu sau lưng con còn dám bắt nạt Tiểu Đồng nữa,con chỉ là muốn dạy cho cô ta một bài học..."
Khúc An Tịnh có chút bức xúc vì lời nói vô căn cứ của Nam Hạo.Tuy nhiên những chuyện như vậy cô cũng đã quen,dần dần cũng học được tính nhẫn nhịn.An Tịnh đến trước mặt Tiểu Đồng,nhặt chiếc hộp dưới đất đưa cho cô
"Đồ của em đây.Nếu bây giờ em không nghe chị thì từ nay trở đi em quen ai chị đều sẽ không can thiệp,đến khi hối hận rồi thì đừng có đến tìm chị khóc lóc.Hộp đồ này,nếu em còn coi chị là chị thì hãy sử dụng nó.Chị chỉ nhắc nhở em, lũ người này không có ai tốt đẹp đâu"
An Tịnh nói xong liền chạy đi thật nhanh...
Tay cầm hộp sắt của Tiểu Đồng run run,cô không biết bây giờ nên tin tưởng ai nữa.Nam Hạo chờ An Tịnh đi xong liền giật chiếc hộp đó ném vào sọt rác
"Đống đồ cũ rích này em giữ làm gì,để anh dẫn em đi mua đồ khác đẹp hơn..."
Nói xong,Nam Hạo liền kéo tay cô đi.Tiểu Đồng bị kéo đi vẫn quay đầu lại nhìn chiếc sọt rác.Chị em thân thiết với nhau từ nhỏ đến lớn,tuy không phải ruột thịt nhưng cô vẫn không nỡ dứt bỏ tình thân suốt mười mấy năm.Tiểu Đồng bây giờ thật sự không biết mình muốn làm gì nữa
Nam Chi Hải thở dài"Phải làm sao thì cháu mới có thể đặt ở ta chút lòng tin đây?