Tuy trước khi tạm biệt, Mẫn Việt và Hứa Thời Diên có đôi chút không vui, mà cũng không cản được Hứa Thời Diên ngẫm lại dư vị của người đàn ông, đã nghĩ lại còn càng thêm nhớ.
Cho nên lần trước khi thủ dâm, hắn không cần xem phim người lớn, chỉ cần nhớ đến đường cong sống lưng và cặp mông rắn chắn của Mẫn Việt là có thể đạt được khoái cảm.
Trước lúc ngủ, Hứa Thời Diên phát hiện thời gian đã qua nửa tháng, vì thế hắn nhắn tin cho Mẫn Việt.
– Về chưa?
Một tiếng sau Mẫn Việt mới trả lời.
– Chưa.
– Khi nào thì về?
– Mai.
– Tối mai được không?
Mẫn Việt nhìn điện thoại, tức đến bật cười.
Đi công tác nửa tháng đã rất mệt, còn bị gọi đi để mà bị đâm.
Anh nghĩ, trong từ điển của Hứa Thời Diên căn bản không có “cảm giác của người khác”, bởi vì không tồn tại, cho nên cũng chẳng thèm để ý.
Nhưng anh ý thức được, hẳn là thanh niên chỉ có một bạn giường là anh, không thì cũng sẽ không cố chấp như thế.
Hứa Thời Diên đợi đôi chốc chưa nhận được câu trả lời, cũng cảm thấy yêu cầu của mình quá cấp thiết, vừa định nói ngày kia cũng được, thì thấy người đàn ông nhắn.
– Để xem mấy giờ tôi về.
Hứa Thời Diên nhìn ra được sự thỏa hiệp của người đàn ông qua từng câu chữ, hắn rất thích cảm giác này, hài lòng chui vào chăn, nghỉ ngơi dưỡng sức cho chuyện sắp tới.
Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Tối hôm sau, khi Hứa Thời Diên đến khách sạn là nhận được tin nhắn người đàn ông báo mình đang đến.
Hắn ném điện thoại lên giường rồi vào phòng tắm, vui vẻ hát.
Lúc từ buồng tắm đi ra, đang lau tóc thì chuông cửa vang lên.
Hứa Thời Diên mở cửa thấy là Mẫn Việt thì sửng sốt.
Mẫn Việt tắm xong mới đến, tóc buông xuống trán, tóc đen xõa tung dày đặc, nhìn trẻ hơn rất nhiều.
Áo sơ mi lụa mỏng như treo trên vai hắn, tự nhiên ôm lấy thân hình, vẫn để hở đến nút cúc thứ hai.
Vạt áo thì được cho vào trong quần tây, tôn lên dáng người thon dài cân xứng.
Mẫn Việt ăn mặc chỉnh tề như thế làm Hứa Thời Diên cứng tại chỗ, hắn nắm tay cầm thật lâu thật lâu cũng chưa buông ra.
Mẫn Việt thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đẩy tay người đứng trước mặt ra bước vào phòng.
Hứa Thời Diên hoàn hồn, biết bản thân vừa thất thố.
Hắn đóng cửa lại, chỗ vừa bị bàn tay khô ráo ấm áp chạm vào như nóng ran lên.
Mẫn Việt ném chìa khóa và ví tiền lên tủ đầu giường, ngồi lên giường hỏi: “Thuê phòng theo giờ à?”
“Không, hôm nay muộn quá rồi.”
“Ừ, muộn quá rồi, nhanh đi tôi còn về sớm” Mẫn Việt nói, ngã nằm về sau, nhắm mắt lại.
Lúc đến gần, Hứa Thời Diên mới nhận ra sự mệt mỏi trên khuôn mặt người đàn ông.
Cũng đúng, đi công tác nửa tháng, chưa nghỉ ngơi đã bị hẹn ra, hẳn là rất mệt.
Tuy Hứa Thời Diên cũng tính là nửa tên cầm đầu, nhưng hắn chẳng lấy đó làm xấu hổ, bởi người đàn ông này cũng không từ chối hắn.
Hắn chỉnh độ sáng đèn xuống thấp nhất, trèo lên giường, dự định dùng tư thế mặt đối mặt truyền thống để vào trong người đàn ông.
Hắn ngồi hờ trên hông người đàn ông, từ từ cởi quần áo.
Hứa Thời Diên chậm chạp cởi áo của Mẫn Việt, muốn từ từ hưởng thụ màn dạo đầu vui vẻ, nhưng người đàn ông lại giục.
Vì thế hắn nhanh chóng lột sạch người nằm dưới mình, cúi người đè lên Mẫn Việt, liếm đầu nhũ màu hồng.
Phần dưới của họ dính sát vào nhau, gốc rễ tình dục cọ sát lên bụng hai người, để lại một đường dịch trong suốt từ lỗ tiểu.
Mẫn Việt vì mệt mà thể hiện tư thái mặc người bài bố, Hứa Thời Diên không nhịn được khẽ hôn mai má, cằm của người đàn ông, tuân theo cảm giác, hắn từ từ di chuyển đển môi, hôn lên.
Không ngờ vừa đụng đến, Mẫn Việt lập tức mở mắt ra, quay mặt né tránh, cứng rắn nói: “Không được.”
Hứa Thời Diên lần đầu tiên thấy Mẫn Việt từ chối trực tiếp như thế, ánh mắt của người đàn ông cảnh giác và lạnh lùng, như là chỉ cần hắn dám tiếp tục, người đàn ông sẽ đẩy hắn ra rồi bước đi không quay đầu lại.
Hứa Thời Diên nhìn chăm chăm Mẫn Việt, bị từ chối khiến hắn không vui.
Hắn túm lấy mắt cá chân của ngươi đàn ông, đẩy mạnh ra, đi thẳng vào vấn đề.
Như là trước đây, động tác này trực tiếp và thô lỗ, thậm chí còn không mang chút dịu dàng nào.
Hai người lần đầu tiên dùng tư thế chính diện để làm, Hứa Thời Diên nhấc chân Mẫn Việt gác lên vai mình, nhắm ngay lỗ nhỏ phía dưới để tiến vào.
Chưa đợi Mẫn Việt thích ứng đã rút ra cắm vào mãnh liệt.
không chút lưu tình, giống như đang giải tỏa cảm xúc của bản thân.
dương v*t đâm chọc vào điểm G liên tục, như là muốn đâm nát chỗ đó, trong bụng như nổi lửa, đau đớn và khoái cảm lẫn lộn vào nhau, khiến cho âm điệu của Mẫn Việt thay đổi.
Hứa Thời Diên đưa tay nắm chặt đầu v* Mẫn Việt, nhéo mạnh một cái.
Mẫn Việt đau, không nhịn được kêu một tiếng, mắng: “Đệt…”
Hứa Thời Diên bóp miệng anh, khiến anh há miệng, nói: “Mắng khó nghe vậy, không biết rên à? Phía dưới của anh nuốt vui vẻ lắm đó? Sao không rên?”
Mẫn Việt gỡ tay Hứa Thời Diên đang nắm cằm mình ra, trào phúng cười: “Kỹ thuật dở như vậy sao tôi phải rên?”
Nghi ngờ khả năng tình dục của đàn ông là điều tối kị, Hứa Thời Diên giận càng thêm giận, đâm chọc bất chấp người dưới mình, va chạm nhiều lần cùng với cọ qua điểm G liên tục, động tác như thể phát điên.
Mẫn Việt bị đâm đến chịu không nổi, khoái cảm từ từ tích lũy, cho đến khi sắp bắn.
Anh không nhịn được thấp giọng rên một tiếng, quy đầu căng cứng, bắn ra chất lỏng màu trắng tanh nồng.
Hứa Thời Diên dùng tay quét số tinh dịch bắn lên cơ bụng Mẫn Việt, lau lên má Mẫn Việt, nói: “Không phải kỹ thuật tệ à? Sao bắn nhanh thế?”
Nói xong hắn không để ý Mẫn Việt vẫn còn đang khó chịu, tiếp tục đâm vào cửa sau.
Mẫn Việt bị đè ở trên giường tàn nhẫn đâm chọc, cho dù là làm tình thô bạo, anh vẫn cảm nhận được khoái cảm trong đó, lại thêm một lần nữa lên đỉnh.
Hứa Thời Diên không nể tình làm hai lần, thấy Mẫn Việt bị làm không còn phản ứng gì, cảm thấy cũng chán, bèn dừng lại.
Sau mười phút, Mẫn Việt trần truồng nằm trên giường nghỉ ngơi, chắc là rất rất mệt.
Hứa Thời Diên cầm điện thoại ngồi trên sô pha chơi game.
Hắn liếc nhìn Mẫn Việt một cái, thấy người kia bất động, chột dạ hỏi: “Anh không sao chứ? Sức bền kém thế à?”
Yên lặng giây lát, Mẫn Việt khàn khàn trả lời: “Vẫn được.”
Nói xong, vẫn nằm im.
Cũng chẳng mấy chốc, Mẫn Việt cảm thấy có một thứ thô thô ẩm ướt lướt trên da mình, mở mắt ra thì thấy cậu thanh niên đang dùng khăn mặt lau người cho anh.
Anh lại nhắm mắt, nghĩ thầm, nếu quên đi độ lạnh của khăn mặt và động tác qua loa của thanh niên thì cũng có thể coi là quan tâm.
“Đêm nay anh ở lại đây đi.” Hứa Thời Diên tới gần nói, “Nhưng mà phải ngủ với tôi, nay tôi không lái xe, muộn thế này rồi gọi xe không tiện.”
Người gây chuyện là mình, giọng của Hứa Thời Diên cũng không thô bạo nữa.
Chỉ là hắn không ngờ, hành động thô bạo lúc nãy của mình khiến Mẫn Việt tức giận.
“Ừ.” Mẫn Việt dùng giọng mũi đáp lại.
Tinh dịch trên mặt Mẫn Việt đã hóa thành nước, Hứa Thời Diên lấy khăn lau đi, lại liếc nhìn môi người đàn ông, hỏi: “Sao không cho hôn? Miệng của anh thiêng liêng lắm à?”
Thật sự hắn không hiểu, mông cũng cho người ta, sao phải giữ môi kỹ như thế, quá sức lập dị.
Mẫn Việt cười khẽ, “Không thiêng liêng, tuy không được hôn nhưng được đâm.”
Tiếng nói như thiên thạch rơi xuống trái đất, không có cách nào đáp trả, chỉ còn tiếng hít thở của hai bên.
Hứa Thời Diên không nghĩ rõ ý của người đàn ông, cũng không suy nghĩ nữa, nói chung… Đâm được là được.
Hứa Thời Diên lau qua loa xong, nói: “Xong.”
“Cảm ơn.”
“Không cần, ai bẩn hơn người ấy kèo trên.” Giọng hắn thoải mái, có mấy phần giễu cợt.
Mẫn Việt nghe thấy, cười không phát ra tiếng.
Hứa Thời Diên vào buồng tắm, ngồi trên bồn cầu, nắm chặt dương v*t cương cứng của mình, tuốt lên xuống cho nó bắn tinh, trong đầu là hình ảnh Mẫn Việt khỏa thân nằm trên giường, trên ngực, trên bụng, vẫn còn loang ổ tinh dịch mà hai người bắn ra, còn có dương v*t nằm trong rừng rậm, cổ chân vẫn còn vết hồng…
Hứa Thời Diên không hiểu, tại sao có người làm tình xong là không để ý gì nữa, Mẫn Việt là người mà lúc nào cũng tản mát ra sức hút chết người.
Trong lòng hắn thì mắng người đàn ông dâm đãng mà không ý thức được, phía dưới thì bắn ra luồng tinh dịch nóng bỏng.
Lúc rửa tay, hắn tự giễu nghĩ, bản thân cũng quá sức “săn sóc”, rõ ràng là mình hẹn người ra, cuối cùng lại phải dùng tay.
Lúc Hứa Thời Diên ra ngoài, Mẫn Việt đã chui vào chăn ngủ, hít sâu thở dài.
Trong mấy tác phẩm văn học, ai cũng thích miêu tả dáng ngủ đẹp đẽ của một người, không hề phòng bị như một đứa trẻ.
Cơ mà khi Hứa Thời Diên nhìn Mẫn Việt ngủ, lại chẳng thấy được thân cận hơn chút nào, một người đang ngủ mà thôi, không có gì đặc biệt.
Hứa Thời Diên nhìn đến đôi môi Mẫn Việt.
Chỗ đó có độ dày vừa phải, màu thiên về nhạt, trong mơ mà cũng mím thẳng một đường.
Hắn tưởng tượng đến viễn cảnh nhét dương v*t vào đó, nhủ thầm, lần sau có thể thử.
Hứa Thời Diên đang định tắt đèn, lại nhìn thấy ví tiền của người đàn ông ở trên đầu giường.
Hình dáng ví nhỏ nhắn, nhưng lại mang sức hấp dẫn lạ kỳ, dụ dỗ người ta mở nó ra.
Hoàn cảnh tối tăm thúc đẩy sự tò mò của con người, Hứa Thời Diên chỉ do dự vài giây, sau đó bước lên cầm ví tiền, hắn muốn biết tên của người đàn ông.
Hắn phát hiện một tấm danh thiếp theo đúng ý nguyện của ắn.
Danh thiếp màu đen, in hai chữ Mẫn Việt màu trắng, hẳn là người đàn ông.
Đằng sau danh thiếp in logo của một công ty chứng khoán nổi tiếng thành phố B.
Xem xong, Hứa Thời Diên hơi hơi chột dạ, quay đầu nhìn thấy Mẫn Việt vẫn đang ngủ say, tự an ủi rằng đây là bồi thường bởi đêm nay hắn chưa thỏa mãn, xong xuôi hắn để lại mọi thứ vào chỗ cũ, bò lên giường, tắt đèn.
Bóng đêm bao trùm căn phòng, che giấu tội ác của hắn.
Dựa vào ánh trăng mờ ảo, Hứa Thời Diên ngơ ngác nhìn chăm chú vào chiếc gáy ngay trước mắt, chìm vào những suy nghĩ hỗn độn.
Cho tới giờ, hắn chưa bao giờ là lễ phép với Mẫn Việt, lúc làm tình cũng không để ý đến cảm giác của anh, mà người đàn ông ít khi từ chối, chẳng giận.
Hắn không hiểu, đều là người có thể giữ vị trí chủ đạo, vì cái gì mà Mẫn Việt thỏa hiệp được với mình.
Mà Hứa Thời Diên nghĩ thoáng ra một chút, đó chính là Mẫn Việt không để ý bạn tình là ai, hẳn là nếu có một bạn tình khác đưa ra lời yêu cầu, anh cũng sẽ không từ chối.
Mẫn Việt nhìn như bị động, kỳ thực, chỉ cần anh từ chối, những người khác sẽ chẳng có cơ hội nào.
Mấy đêm cá nước vẫy vùng, cũng đều là do người đàn ông này tốt bụng ban phát cho.
Nghĩ tới đây, Hứa Thời Diên chẳng có lí do gì mà tự nhiên ấm ức.
Lúc này, chăn ma sát phát ra tiếng, Mẫn Việt quay người trong tối, đổi sang nằm thẳng.
Hứa Thời Diên nhìn khuôn mặt Mẫn Việt gần trong gang tấc, đường nét lên xuống như tác phẩm của thượng đế trên cao.
Mũi như một tòa tháp, cô độc đứng giữa bóng đêm, không có cách nào leo.
Ở trên người đàn ông này, có lẽ rất lâu mới có thể chạm được khoái cảm chinh phục.
Sáng sớm, Mẫn Việt tỉnh lại, cảm thấy phía sau hơi đau đau, trong lòng nghĩ thầm, rõ ràng là một thanh niên trông hiền lành, mà lúc làm việc lại ác như thế.
Lúc Hứa Thời Diên tỉnh lại, hắn nghe thấy tiếng rửa mặt trong phòng tắm, hắn rời giường bước đến.
Ôm ngực dựa cửa, nhìn phía sau Mẫn Việt.
Người kia thì coi hắn là không khí, tự nhiên rửa mặt, tự nhiên lấy khăn lau nước.
Mẫn Việt đang định bước ra ngoài thì Hứa Thời Diên cản lại, Mẫn Việt nhìn thẳng hắn, hỏi: “Làm sao?”
Hứa Thời Diên cũng không biết mình làm sao, nói chung rất khó chịu, cũng chẳng biết phải nói gì.
Nửa ngày mới nói một câu, “Hai lần thuê phòng tôi trả tiền hết, anh mời tôi ăn sáng đi.”
Mẫn Việt cảm thấy thanh niên hành xử buồn cười quá, nói: “Bữa sáng đáng bao nhiêu tiền? Đủ trả tiền phòng cho cậu à?”
“Bữa sáng không đáng giá, mà thời gian của anh đáng giá, sao?”
“Vớ vẩn, hoặc là tôi chuyển tiền lại cho cậu, hoặc là lần sau tôi trả tiền phòng, tự chọn.”
“Sớm muộn gì anh chẳng ăn sáng, thêm một người thì có sao.” Hứa Thời Diên bắt trúng tính cách dễ dàng thỏa hiệp của người đàn ông, thử thuyết phục anh.
“Vượt biên, hiểu?”
Hứa Thời Diên cũng không nghĩ nhiều về bữa sáng, chỉ là Mẫn Việt từ chối làm hắn khó chịu, giễu cợt: “Ăn sáng thôi mà vượt biên? Biên của anh cũng hơi bị lớn quá rồi.”
Mẫn Việt chẳng hiểu sao thanh niên cứ cố tìm khó chịu, nặng nề nói: “Nếu cậu cứ muốn thế, chúng ta sẽ không tiếp tục được đâu.”
“Chẳng phải cứ muốn.” Hứa Thời Diên biết rõ “đường biên” của người đàn ông là ở cuộc sống cá nhân, hắn cố chấp muốn bước vào đảo loạn sự bình tĩnh trong đó.
Mẫn Việt nhìn chăm chú vào đôi mắt nhạt màu của thanh niên, trong đó có loại kiên định bắt anh phải gật đầu, nhưng anh không muốn.
Lâu rất lâu Hứa Thời Diên không nghe thấy câu trả lời, biết là không nên đùa nữa, thu lại ánh mắt, nói: “Thế tối mai chúng ta làm tiếp.”
“Nếu để tôi đâm cậu thì tiếp.” Mẫn Việt không muốn làm quá nhiều, làm nhiều bị trĩ lại phải đi bệnh viện.
“Không thành vấn đề.” Thanh niên trả lời rất mau.
Mẫn Việt hiểu thanh niên nghĩ gì, châm biếm: “Nếu cậu muốn lừa tôi đến rồi tính, thế cũng được.”
Hứa Thời Diên nở nụ cười, quả thật bản thân không thành thục bằng Mẫn Việt, nhưng hắn kiên trì: “Hẳn là anh không thể từ chối tôi những hai lần đúng chứ, cứ quyết vậy đi.”
Mẫn Việt không trả lời, đẩy thanh niên ra.
Không đi thì Hứa Thời Diên có thể bắt anh làm gì được cơ chứ?.
Danh Sách Chương: