Sau hôm tạm biệt Hứa Thời Diên, Mẫn Việt phát sốt.
Sau khi tan làm về nhà, anh uống thuốc xong ngủ từ lúc đó đến giờ.
Lâu lắm rồi anh không bị bệnh, lần sốt này đến quá nhanh, sang ngày hôm sau rồi mà anh vẫn chưa hết sốt.
Anh không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ ở nhà tiếp tục nghỉ ngơi.
Buổi sáng, anh khó khăn tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Cố dậy cho mèo ăn, sau đó không ăn không uống gì nữa nằm li bì một ngày.
Đến tối, trong nhà tối om, ụ chăn trên giường không nhúc nhích.
Mẫn Việt ngủ trong đó, cảm thấy lúc lạnh lúc nóng.
Chuông di động vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Anh cầm điện thoại lên xem, phát hiện là Hứa Thời Diên, cũng đã chín giờ tối.
Anh ném điện thoại lên đầu giường, không nhận.
Dẫu sao cũng bị đánh thức rồi, anh bò dậy, chóng mặt tự rót nước uống thuốc hạ sốt.
Mẫn Việt lấy thịt hộp từ trong tủ ra, đến phòng khách cho Seeger ăn.
Seeger là một con mèo Maine, lông màu trà đậm nhạt giao nhau, đôi mắt màu vàng nhạt, mũi màu nâu, lông ở cổ và quanh cằm dày đặc, dài mảnh, nhìn như đai cổ của các quý tộc Châu Âu khi xưa.
Chỉ tiếc, từ lúc sinh ra đã là một con mèo bị mù.
Seeger không nhìn thấy, nên lúc nào cũng nằm gọn trong một góc, cũng không quấn người, dù Mẫn Việt đã nuôi nó sáu năm cũng không phải ngoại lệ.
Mẫn Việt xoa đầu Seeger mấy lần, nhiệt độ của mèo truyền đến lòng bàn tay, man mát.
Lúc đứng dậy, váng đầu mất một lúc, anh vội vàng bám vào giá trèo của mèo ở bên cạnh mới đứng vững.
Tứ chi anh bủn rủn, cố lắm anh mới về được giường, thấy điện thoại trong hộc tủ vẫn còn vang, không thể làm gì khác hơn là dựa vào tường bắt máy, muốn thẳng thừng kết thúc mối quan hệ với tên thanh niên không hiểu quy củ này.
Vừa mới bấm nghe, giọng nói khó chịu của thanh niên đã truyền tới: “Sắp mười giờ, dù không muốn đến cũng phải nói một tiếng chứ.”
“Không xem giờ.” Mẫn Việt mở miệng nói mới phát hiện tiếng nói của mình khàn kì cục.
“Anh sao vậy?” Hứa Thời Diên nhạy cảm phát hiện ra trạng thái của Mẫn Việt không đúng.
“Cậu muốn tìm người khác thì tìm đi… Sau này cứ thế.”
Hứa Thời Diên không để ý đến Mẫn Việt hỏi một đằng trả lời một nẻo, tức giận hỏi lại: “Tôi hỏi anh bị làm sao?”
Nhưng hắn chưa nghe được người đàn ông trả lời.
Chỉ nghe thấy điện thoại rơi xuống đất “ầm” một tiếng, người cũng không còn nói gì nữa.
“Alô! Alô? Mẫn Việt! Anh làm sao vậy? Mẫn Việt…”
Mẫn Việt ngã xuống đất, thấy điện thoại rơi cách xa mình mấy mét, kỳ quái nghĩ: Sao thanh niên biết tên mình.
Điện thoại vẫn chưa cúp, Hứa Thời Diên không muốn tự mình tạo phiền phức, đợi phút chốc thấy bên kia chưa có ai phát hiện ra Mẫn Việt.
Nhưng trong điện thoại vẫn im lặng, hẳn là người đàn ông ở một mình.
Hắn chấp nhận nghĩ, dẫu sao mình cũng là sinh viên y đã từng tuyên thệ “cứu người, không sợ khổ”, huống hồ không biết Mẫn Việt bị làm sao, bạn tình chết trong nhà cũng là chuyện không hay, thôi thì cứ đi xem thử.
Đứng dậy định đi thì phát hiện bản thân không biết nhà Mẫn Việt ở đâu.
Suy nghĩ một chốc, hắn cúp điện thoại đang gọi Mẫn Việt, gọi cho Giang Viễn Ninh.
Rất lâu điện thoại mới được thông, còn có cả tiếng thở dốc truyền ra, tiếp sau, có giọng một người đàn ông nói: “Nhanh, nói chuyện.”
“Alô, Hứa Thời Diên… A… Làm sao?” Bên kia có tiếng cơ thể va chạm, còn có tiếng thở dốc trầm đặc của đàn ông, làm gì thì cũng rõ.
Hứa Thời Diên không có thời gian nghĩ xem bên kia làm gì, hỏi: “Anh biết nhà Mẫn Việt ở đâu không?”
“Đừng… Xin anh… Đừng di chuyển… Từ từ rồi di chuyển…” Giang Viễn Ninh khóc nức nở khẩn cầu người đàn ông.
Chắc là người kia cũng dừng lại, Giang Viễn Ninh thở hổn hển mấy hơi, hỏi: “Cậu nói gì?”
“Anh có biết nhà Mẫn Việt ở đâu không?”
“Làm sao tôi biết nhà tên khốn kia ở đâu?!” Giang Viễn Ninh vừa nghe thấy cái tên là đã bốc hỏa.
“Anh có phương thức liên lạc với bạn anh ta hay là người nhà sao?”
“Không! Cậu tìm hắn làm gì, không phải hai người trao đổi số à?”
“Nếu như nhớ thì nói cho tôi.”
Hứa Thời Diên nói xong cúp điện thoại, bắt đắc dĩ nằm giữa giường.
Trừ Giang Viễn Ninh, hắn không nghĩ được cách khác.
Theo lý thuyết bản thân không thấy chết không cứu, cũng cố hết sức, lương tâm thì không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn cứ thấy bồn chồn trong lòng.
Đèn treo trên đầu tỏa ra ánh sáng trắng, một vòng rồi lại một vòng, trong phòng rất sáng, sáng đến mức soi trái tim hắn thành trong suốt, dòng máu nóng chảy vào tim hắn lóe lên, lòng hắn được bao bọc bởi huyết dịch chậm rãi siết lại, khó chịu không thôi.
Hắn thừa nhận, hắn lo cho Mẫn Việt.
Mười rưỡi, Hứa Thời Diên tới Dark Rum.
Người trong bar vẫn làm những chuyện như mọi ngày, uống rượu, ve vãn, hẹn ước… Tất cả đều bị một thanh niên tới quấy rầy.
Sau khi Hứa Thời Diên bước vào, gặp ai cũng hỏi: “Có biết nhà Mẫn Việt ở đâu không?”
Người bị hỏi mơ mơ màng màng, đại thể có nghe qua tên Mẫn Việt, mà không biết nhà anh ở đâu.
Hỏi hết nửa người trong bar, vẫn chưa thu được gì.
Trong lúc đó, cứ mấy phút hắn lại gọi cho Mẫn Việt, xác định người đàn ông vẫn chưa tỉnh lại.
Trong lúc vô vọng, điện thoại vang lên, là Giang Viễn Ninh, Hứa Thời Diên nghe máy: “Alô, nhớ ra gì sao?”
“Ừ, tôi nhớ anh ta và ông chủ Dark Rum họ Kỳ gì đó rất thân, nhưng tôi không biết liên hệ với ông chủ bar đâu, cậu tự thử đi.”
Hứa Thời Diên tìm quản lý quán bar, nhờ hắn gọi cho ông chủ.
Lúc Kỳ Tử Phong nhận được điện thoại của quản lý, bản thân vẫn đang ở nước ngoài với bạn trai, không thể về ngay được, nghe Mẫn Việt có chuyện, lập tức đưa thông tin địa chỉ nhà Mẫn Việt cho hắn.
Vất vả lắm Hứa Thời Diên mới vào được khu này, tìm người quản lý mở cửa giúp, mãi sau mới vào được nhà Mẫn Việt.
Lúc vào trong, nhà tối om, Hứa Thời Diên vừa tìm cách mở đèn vừa gọi cho Mẫn Việt, lần theo tiếng chuông điện thoại đi đến, phát hiện người đàn ông cao lớn nằm sõng soài bên giường, mặt tái nhợt, không động đậy.
Điều hòa trong phòng để nhiệt độ không cao, sàn gỗ còn lạnh hơn, mà người đàn ông chỉ mặc độc một bộ đồ ngủ tơ lựa, nằm trên đất.
Hứa Thời Diên bước nhanh về phía trước, chạm vào da Mẫn Việt, nóng kinh khủng.
May, vẫn nóng.
Hứa Thời Diên lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ ra, ôm người chạy xuống lầu.
Dáng người Mẫn Việt cũng không phải dạng gầy yếu, chiều cao chênh lệch không quá nhiều với Hứa Thời Diên, không ý thức được người mềm nhũn, ôm không dễ, hắn cứ thế ôm người xuống tận bãi đỗ xe.
Phần lớn cảm giác của Hứa Thời Diên đã bị một thứ khác che đi, cũng chẳng thấy mệt, chạy xe một đường lên bệnh viện.
Đợi đến khi Mẫn Việt được đẩy vào phòng điều áp, hắn ngồi phịch lên ghế chờ ngoài hành lang mới phát hiện hai tay tê rần đau xót.
Hắn nhớ lại hai ngày trước, dù người đàn ông đã quá mệt rồi, hắn vẫn quấy rầy mấy lần, lại còn dùng khăn lạnh lau người, lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác tự trách với Mẫn Việt.
Kỳ Tử Phong gọi đến hỏi tình huống, “Mẫn Việt sao rồi?”
“Hẳn là do sốt cao gây nên tình trạng thiếu dưỡng vật lý, đang ở trong phòng truyền oxy.”
“Cảm ơn, khi nào cậu ta tỉnh thì cậu gọi cho thôi.”
“Không thành vấn đề.”
“Đêm nay xin cậu chăm sóc giúp, ngày mai tôi mới có thể đến.”
Hứa Thời Diên đáp lại, sau đó cúp điện thoại, cũng không biết người vừa nói chuyện cùng có quan hệ như thế nào với Mẫn Việt.
Mẫn Việt chỉ bị sốc cường độ nhẹ, thở oxy một tiếng là có lại ý thức, chuyển sang phòng bệnh bình thường.
Nghe thấy có người vào, anh mệt mỏi mở mắt, phát hiện là Hứa Thời Diên, anh sửng sốt vài giây.
Hứa Thời Diên không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, nói: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đến nhà anh lấy ít đồ.”
Mẫn Việt còn chưa phản ứng lại, Hứa Thời Diên đã quay người đi.
Anh không biết sao Hứa Thời Diên tìm được nhà anh, thoạt nhìn thanh niên rất mệt mỏi.
Lần thứ hai Hứa Thời Diên vào nhà Mẫn Việt, thấy góc phòng khách có ánh sáng, tò mò đi tới trong bóng tối, phát hiện có một con mèo lẳng lặng đứng đó.
Hai mắt mở to, phát ra ánh sáng xanh biếc như đá quý, đẹp kỳ lạ.
Seeger cảm thấy có người đến, hơn nữa không phải Mẫn Việt, nó lui sát vào góc tường, kêu vài tiếng, sợ phát run.
Hứa Thời Diên nhớ lần đầu gặp mặt, Mẫn Việt nói mắt hắn giống mắt mèo ở nhà.
Nhưng hắn đến gần, phát hiện cả hai mắt con mèo đều màu vàng nhạt, không có lòng đen, cũng không có hồn, nhìn khá sợ.
Hắn cười bất đắc dĩ, không biết Mẫn Việt cảm thấy thế thật hay là chỉ thuận miệng nói.
Lúc quay về bệnh viện, Hứa Thời Diên đến tiệm bán đồ ăn đêm mua một hộp cháo thịt băm, lúc gần đến bệnh viện, hắn cảm thấy mình cũng khá đói, mà suy nghĩ đôi chốc, vẫn chọn không mua.
Thấy Hứa Thời Diên cầm theo đồ xuất hiện lại, Mẫn Việt mới tin hình ảnh lúc trước mình thấy không phải là ảo giác.
Hứa Thời Diên để đồ lên bàn nhỏ cạnh giường bệnh, nói: “Mang cho anh điện thoại và quần áo, còn có cháo, mua cho anh, uống đi.”
“Cảm ơn, tôi không đói, cậu ăn đi.”
“Cũng đúng, anh truyền nước cũng đủ no rồi.” Hứa Thời Diên vốn đói, cũng chẳng nhường, mở cháo ngồi cạnh ăn luôn.
Đang ăn thì nghe Mẫn Việt nói: “Cảm ơn cậu.”
Hắn không nhìn người đàn ông, tỏ ra chẳng vấn đề gì lớn: “Không cần, lần sau tôi nói gì anh nghe theo là được.”
Mẫn Việt không muốn trả lời, giữa bọn họ, ngoại trừ làm tình còn có cái khác sao? Cầm điện thoại lên, Mẫn Việt thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hứa Thời Diên.
Anh hơi nhẹ dạ hỏi: “Sao cậu tìm được nhà tôi?”
“Tìm ông chủ quán bar, đúng rồi, anh gọi báo bình an đi.”
“Thế… Sao cậu biết tên tôi.”
“Khụ…” Hứa Thời Diên mới nhớ tới chuyện trong lúc nguy cấp gọi tên Mẫn Việt, “Lần trước nhìn danh thiếp anh trong khách sạn.”
Hứa Thời Diên ỷ mình vừa cứu mạng người, nói thật: “Anh có nhất thiết phải giấu tên không? Nếu không phải tôi biết anh quen Giang Viễn Ninh, không chừng anh chết luôn ở nhà.”
“Giang Viễn Ninh?”
Hứa Thời Diên không muốn nói về Giang Viễn Ninh, hàm hồ cho qua: “Anh ta nói cho tôi anh quen ông chủ quán bar.”
Im lặng giây lát, Hứa Thời Diên không nhịn được hỏi: “Anh không ngủ với Giang Viễn Ninh thật à? Thế sao anh ta ghét anh vậy?”
“Chưa từng.” Mẫn Việt thích ai, là chỉ đứng nhìn từ xa, cũng không thích tiếp xúc thân mật.
Người với người trước khi thật sự quen nhau đều thấy đối phương tốt đẹp, sau khi đến gần, mới phát hiện người kia còn lâu mới hoàn mỹ như vẻ ngoài.
Mẫn Việt thích quan sát, cũng không sợ phát hiện ra điểm xấu của đối phương để rồi thất vọng, mà là sợ có người tiến sát vào mình, hiểu rõ chính mình, mắng vào mặt một câu: Ầy.
Anh không xứng.
Hứa Thời Diên cười nhạo: “Đầu tôi chia chỉa sừng tôi còn chẳng nói, sao anh không dám thừa nhận.”
Mấy lần Hứa Thời Diên đưa ra vấn đề này, hẳn là trong lòng vẫn lấn cấn chuyện bị “cắm sừng”, Mẫn Việt buồn cười nói: “Quả thật là sừng cậu hơi nhiều, mỗi tội không phải tôi là được.”
Hứa Thời Diên tức giận nói: “Thôi, dù sao cũng đã chia tay rồi.”
“Cậu về nghỉ đi.”
“Mệt lắm, không muốn lái xe, tôi ngủ ở giường bên.” Hứa Thời Diên nhớ tới con mèo kia, hỏi: “Mèo nhà anh không nhìn thấy à?”
“Ừ.
Bẩm sinh.”
“Anh còn nhớ anh nói mắt tôi với nó giống nhau chứ?”
Mẫn Việt nhìn điện thoại, bình tĩnh trả lời: “Nhớ.
Làm sao? Rất giống.”
“…” Hứa Thời Diên cảm thấy ít nhất mình nhiều hơn con mèo kia một cặp đồng tử, “Nó tên gì?”
“Seeger.”
Hứa Thời Diên ăn hết cháo, không nói chuyện nữa, dọn đồ một lúc rồi đi ngủ.
Mẫn Việt cúi đầu check mail công việc, đang nhắn câu trả lời, đột nhiên có một bàn tay đặt lên trán.
Bàn tay nhẵn nhụi mềm mại, mát mẻ, đặt trên trán anh một lúc.
Hứa Thời Diên rút tay về, nói: “Nhiệt độ không cao, xử lí xong việc thì nghỉ ngơi đi, buổi tối có chuyện thì gọi tôi.”
Mẫn Việt không nghe rõ thanh niên nói gì, như là vị điểm huyệt trong truyền thuyết, rõ ràng hôm trước làm gì đều đã làm, đáng ra không nên vì chuyện thế này mà thất thần.
Hứa Thời Diên cởi áo khoác và giày, nằm ở giường bên cạnh, đã ba giờ sáng, cũng chẳng ngủ được bao lâu.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thời Diên ra ngoài mua bữa sáng.
Lúc quay về bệnh viện đã thấy có người ngồi bên cạnh giường Mẫn Việt.
Dù người kia mặc một bộ đồ rất thoải mái, mà không giấu được khí chất trưởng thành thận trọng, đang cười đùa với Mẫn Việt, hẳn là Kỳ Tử Phong.
Hứa Thời Diên đi vào, chào hỏi với người kia, “Xin chào, Hứa Thời Diên.”
“Kỳ Tử Phong.” Hắn đứng dậy gật đầu với Hứa Thời Diên, “Cảm ơn cậu đưa A Việt đến bệnh viện kịp thời.”
Trực giác Hứa Thời Diên không thích người này, không nể mặt nói: “Không cần cảm ơn, người tôi đưa không phải anh.”
Kỳ Tử Phong lơ đễnh nở nụ cười, cũng không cảm thấy bị động chạm, ngược lại, hắn cảm thấy quan hệ giữa cậu thanh niên và Mẫn Việt khá thú vị.
Hứa Thời Diên đặt bữa sáng lên bàn, nói: “Nếu anh đến, thế tôi đi đây.
Bữa sáng để ở đây, vừa hay mua hai phần, ăn không ngon thì vứt đi.”
Mẫn Việt thấy Hứa Thời Diên không phải đang vui vẻ gì, trước khi hắn quay người đi thì gọi với lại: “Ăn sáng đã rồi hãy đi.”
“Không được, tôi ăn ở ngoài.”
“Vậy cảm ơn cậu.”
Hứa Thời Diên nghe đến nhàm cả lỗ tai hai từ “cảm ơn” rồi, hắn tiện mồm trả lời không có gì xong là đi mất..
Danh Sách Chương: