Đối phương không hổ là Tinh Đạo luôn khiến liên bang đau đầu, cho dù không có bất kỳ biện pháp phòng vệ vào, bọn họ lại có thể xử sự nhẹ nhàng bâng quơ dưới áp lực đè nặng này. Càng khiến Chu Cẩn cảm thấy kỳ quái chính là, đối phương cũng không thừa dịp cậu đang ngã xuống đất mà đến áp chế rồi mang đi. Trực giác nói cho cậu biết rằng có chỗ nào đó không đúng, nhưng tình huống bây giờ lại làm cho Chu Cẩn không thấy rảnh để ngẫm nghĩ đến nguyên nhân —— cậu chỉ cách mục tiêu của mình ba bước thôi.
Phòng chỉ huy đúng thật là không có chỗ thông ra bên ngoài, nhưng bởi vì không gian trong chiếm hạm Tinh Đạo quá chật hẹp mà bọn này cũng có thuộc tính mệt mỏi khi phải chạy đi xa khi tình hình khẩn cấp này nọ. Cho nên cả chiếm hạm Tinh Đạo cơ hồ không ngoại lệ, khoang thoát hiểm chắc chắn được đặt ở trong này.
Chu Cẩn đã sớm dùng một loại máy cực nhỏ để tìm vị trí cụ thể của khoang thoát hiểm, trên cửa còn có một nút lệnh khẩn cấp, là để phòng ngừa bàn điều khiển mất không chế mà không thể mở được lối thoát. Chu Cẩn thừa dịp liếc nhìn vị trí cụ thể rồi tính toán khoảng cách. Lẳng lặng chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Cậu nhìn tinh đồ trên hình chiếu. Giờ khắc này, chiếm hạm đã rời khỏi tầng khí quyển của Thiên Nga tinh. Chu Cẩn nhíu mày, hạm trưởng đang ngồi ở chỗ chỉ huy bỗng nhiên nói rằng: "Karu, mày còn sững sờ cái gì!"
Nam nhân đứng cách Chu Cẩn không xa như bỗng nhiên tỉnh lại, theo phản xạ quay đầu nhìn hạm trưởng, trong miệng đáp lời theo bản năng: "Dạ!"
Chính là ngay bây giờ!
Chu Cẩn vẫn luôn nằm trên mặt đất tứ chi dùng sức, cả người như tên lửa bỗng nhiên từ trên mặt đất bắn lên, nhanh nhẹn chạy đến phía cửa.
"Muốn chết!" Hạm trưởng bỗng nhiên bóp còi, không nói nhiều lời, liền nổ súng về phía Chu Cẩn.
Đồng tử của Chu Cẩn nhanh chóng co lại, rõ ràng là cây súng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu lại chỉ cảm thấy có một tiếng đạn xen lẫn với một âm thanh lớn không rõ nào đó gào thét về phía cậu. Giác quan thứ sáu nói cho cậu biết nhất định cậu sẽ trúng đạn! Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi. Dù cậu lợi hại đến đâu cũng không có cách nào xoay chuyển vận mệnh của mình vào lúc này, chỉ có thể cắn răng giữ nguyên kế hoạch và đưa tay vỗ lên nút lệnh khẩn cấp trên tường. Có chết cũng không thể chết ở nơi này!
Cái tên gọi là Karu cơ hồ chạy tới chỗ Chu Cẩn đồng thời với phát súng, liền ngay lúc Chu Cẩn chuẩn bị ấn nút lệnh mà bắt được cánh tay của Chu Cẩn.
"Nguy rồi!" Đây là phản ứng tâm lý đầu tiên của Chu Cẩn. Ngoài ý muốn, đối phương cũng không ngăn lại động tác của cậu, trái lại còn chạy đến thêm, không chỉ thoát được phát súng tuyệt đối có thể đòi mạng cậu ra còn đem cậu đẩy đến khoang thoát hiểm.
Sau đó liền nằm úp sấp trên người cậu không một tiếng động.
Chu Cẩn trong chớp mắt cưỡng bách bản thân di chuyển, chốc lát không chút do dự, liền nhấn lên nút lệnh thoát hiểm khẩn cấp, lồng phòng hộ lập tức mở ra. Trong tiếng mắng chửi của đám thô lỗ ngoài cửa, khoang thoát hiểm như dây cung bắn ra ngoài vũ trụ đen kịt.
Thời điểm Chu Cẩn mở mắt ra liền nhìn thấy một mảnh mây mù mênh mông. Sương khói ép trên đỉnh đầu, ngột ngạt đến không thể nói nên lời.
Cậu dùng hai giây đồng hồ nhớ lại chuyện cũ, cả người lập tức căng thẳng hẳn lên, tiện đà phát hiện, có một bóng người dày rộng đang ngồi bên kia ánh lửa trại trước mắt.
"Tỉnh rồi?"
Không giống với thứ ngôn ngữ kỳ quái trên chiếm hạm, rõ ràng là ngôn ngữ thông hành ở tinh tế. Bất quá điều này cũng không thể khiến Chu Cẩn thanh tĩnh được, dù sao quả đầu của đối phương cũng không cùng chủng tộc với cậu.
Chu Cẩn theo bản năng bày ra một tư thế phòng bị, đối phương hiển nhiên chú ý tới, phát ra một trận cười thật to, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn đến cậu."
Giọng nói của đối phương chất phác mạnh mẽ, mang theo một tia từ tính khó nói. Nếu như chỉ là nghe giọng nói, đại khái là ai cũng sẽ buông xuống ba phần cảnh giác. Nhưng mà người này đang ngồi trên mặt đất đầy sỏi đá, với loại đất đai này cũng không biết lấy được cành khô lạn lá ở đâu để bén thành đống lửa này. Không biết thực vật ở đây có vấn đề gì nữa, thiêu cháy như vậy mà dường như không phát ra mùi hôi gì. Ánh lửa không lớn, chập chờn như có một chiếc hố miễn cưỡng lộ ra, biến vài xúc tu của đối phương thành "dáng dấp yểu điệu."
Thực sự không thể để cho người ta yên lòng.
Tay Chu Cẩn theo bản năng nắm chặt, sau đó nhanh chóng cảm giác được bản thân đang nắm chặt một hòn đá. Cậu đại khái cần một thứ gì đó để chống đỡ bản thân, bàn tay nắm chặt hòn đá cũng không hề thả lỏng, trong đầu nhanh chóng xoay tròn, nghĩ kế thoát thân.
Đối phương chợt động, thân hình quơ quơ, dùng một loại âm thanh ngột ngạt nhanh chóng nói: "Đem tay thả lỏng ra, cậu cắt nát ngón tay bây giờ."
Chu Cẩn cả kinh, bởi vì sốt sắng quá độ, cậu cũng không có phát hiện tay mình bị đứt, chẳng qua là muốn mượn đau đớn để lực chú ý của bản thân có thể càng có thể tập trung hơn thôi.
Mà đối phương lại thấy rõ được tình huống dưới tia sáng tối tăm như vậy, cư nhiên có thể phát hiện ra động tác trong tay của cậu, trong phút chốc còn thổi đi sương mù trong lòng cậu: "Anh là, anh..."
"Đúng rồi," đối phương ngột ngạt cười vài tiếng, phảng phất là vì che lấp tình trạng của chính mình, "Tôi là con người, Alpha."
Sấm sét ầm ĩ kéo đến. Giờ khắc này, Chu Cẩn hoàn toàn không còn tí vui sướng sau khi sống sót khỏi tai nạn nữa. Cậu liều mạng khép lại vết thương không lớn hơn lỗ kim bao nhiêu kia, một bên cẩn thận trốn về phía sau—— tuy rằng phía sau không có gì để che đậy cậu cả.
Nhưng cậu không thể không như vậy. Tuy rằng cậu vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng ai mà biết được, mùi tin tức tố trong máu của cậu có thể khiến Alpha mất trí, cho dù chỉ là một giọt nhỏ. Đối phương sẽ không bởi vì cậu vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành mà buông tha cho cậu.
Mặc dù trước mắt đối phương nhìn như thể có thể khống chế bản thân, nhưng còn chưa chắc, có khi sau một khắc người nọ sẽ nhảy dựng lên rồi cắn cậu một cái.
Người nọ bỗng dưng lấy một thứ gì đó ra, động tác này khiến thần kinh cả người của Chu Cẩn cơ hồ đều nổ tung. Cậu đang muốn phí công chạy nhanh như lao thì đối phương lại ném đồ vật đó lại đây: "Xịt nhanh."
Đồ vật rơi trên mặt đất, phát ra tiếng kim loại keng keng keng.
Bình xịt dưỡng thương!
Chu Cẩn nhặt lên như thể tìm được chí bảo, không nói hai lời liền phun đầy cả tay.
Gió không lớn, thế nhưng để thổi tan tin tức tố này cũng tốn chẳng bao nhiêu thời gian. Một lát sau, đối phương rốt cuộc cũng bình tĩnh, lại một lần nữa biến về với âm thanh giàu từ tính khi nãy.
Chu Cẩn cẩn thận ngồi trở lại bên đống lửa, ngồi xuống vị trí cách đối phương xa nhất nhưng vẫn đủ gần ánh lửa để tiện sưởi ấm.
"Tôi tên Tang Kỳ, cậu là?"
Chu Cẩn nhìn đối phương, nói: "Antaro."
"Ừ," Tang Kỳ gãi gãi quả đầu kỳ quái của mình, lập tức nhận ra, "Ha, tại sao tôi vẫn mang thứ đồ chơi này vậy."
Hai tay lập tức lôi kéo hình dáng xúc tu khủng bố trên đầu giằng co một hồi, rốt cuộc kéo xuống khăn trùm đầu được thiết kế vô cùng chân thực, lộ ra mái tóc màu vàng.
Chu Cẩn nhìn, cho dù khuôn mặt dưới ánh lửa trại chập chờn có điểm mơ hồ, như vậy mà cậu vẫn có thể nhìn ra được vị soái ca đẹp mắt này.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau. Phảng phất bởi vì thẹn thùng sau khi thấy được tướng mạo của đối phương, Chu Cẩn liền rũ mặt xuống.
Tang Kỳ cũng không để ý chút nào, tự mình nói: "Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, bọn họ sẽ tìm tới nơi này."
Nghe được nội dung trọng yếu, Chu Cẩn rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Đúng rồi, tôi phải báo tin cho người trong nhà." Cậu lập tức mở thiết bị giới hạn cá nhân lên, lại ủ rũ phát hiện tín hiệu không tốt, thử gửi đi mấy tin mà vẫn không thể gửi được ra ngoài. Sau hết lần này tới lần khác, Chu Cẩn rốt cuộc từ bỏ, một chút hi vọng trong ánh mắt dần ảm đạm đi, biến thành một cây nấm buồn bã ỉu xìu.
Tang Kỳ hơi chớp mắt ở bên kia ánh lửa, sau đó nói: "Không bằng trước tiên đi dạo một chút đi, không chừng sẽ có biện pháp tìm cách ra ngoài."
Vì thế Chu Cẩn đứng lên, lắp bắp đi theo sau Tang Kỳ, nhìn anh đem khoang thoát hiểm trong ngoài đều lục soát một lần, ném những đồ vật có thể sử dụng được vào trong nút không gian, sau đó mới cùng rời đi.
Tang Kỳ chỉ một hướng, rồi kiên định với mục tiêu mà đi về phía trước. Trên đất đầy sỏi đá, loại mặt đường này thì không đáng bàn đối với Alpha, nhưng đối với một Omega như Chu Cẩn mà nói, cậu cảm thấy có chút quá tải.
Hô hấp của Chu Cẩn không bao lâu liền trở nên ồ ồ. Tang Kỳ sau khi phát hiện liền lập tức điều chỉnh từng bước đi, kìm lại tốc độ. Thấy cũng không có tác dụng gì, anh không thể làm gì khác mà đánh vỡ trầm mặc, cùng Chu Cẩn tán gẫu.
"Tôi vốn trong tổ kiểm toán, sau đó bị điều đến quân bộ." Anh chần chờ một chút, liếc nhìn Chu Cẩn. "Cái này không tính là trái kỷ luật." Phảng phất như đang trấn an hành động của mình, rồi anh tiếp tục, "Sau đó liền bị điều đến chấp hành nhiệm vụ, trùng hợp như vậy đụng phải cậu."
Ngữ khí của Tang Kỳ có nhiều điểm đắc ý, trong loại đắc ý này lại mang theo một tia lấy lòng khó giải thích. Chu Cẩn lau đi mồ hôi trên đầu, cảm kích nói: "Nhờ có anh, bằng không lần này tôi liền gặp nguy hiểm."
Tang Kỳ gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười, ngũ quan liền hiện lên một chút mùi vị phấn chấn. Anh lại cùng Chu Cẩn đánh trống lãng một hồi lâu, mắt thấy sắc mặt của Chu Cẩn bởi vì gấp rút lên đường và mệt mỏi mà càng ngày càng nặng nề, anh giống như vô ý hỏi: "Sao cậu lại biết khoang thoát hiểm ở chỗ đó?"
Sắc mặt của Chu Cẩn rất khó coi, không được nghỉ ngơi đàng hoàng chính là một nguyên nhân, loại đường này thật sự không thích hợp để Omega đi lâu dài là một nguyên nhân khác. Tuy rằng Tang Kỳ đã chuẩn bị dịch dinh dưỡng trong khoang thoát hiểm sẵn cho cậu, nhưng đồ vật của Tinh Đạo mà, thật sự không thể đặt quá nhiều hi vọng. Mùi vị không ngon thì thôi đi, hàm lượng năng lượng xem ra cũng không cao.
Chu Cẩn thoạt nhìn có chút mơ hồ, qua vài giây cậu mới phát hiện đối phương đang hỏi mình, hàm hồ trả lời: "Cái gì?"
Khóe miệng của Tang Kỳ cong lên rồi mỉm cười mà không thể nhìn ra ý tứ, thả chậm tốc độ nói, đem vấn đề lặp lại một lần nữa.
Lần này Chu Cẩn tựa hồ rốt cuộc đã nghe rõ ràng. Cậu thở một hơi, để khí tức của mình có thể bình thường lại.
"Tôi, bạn của tôi nói với tôi."
Đối phương tựa hồ không để tâm đến vấn đề này, nửa ngày sau mới hỏi: "Bạn của cậu?"
"Ừm." Giọng nói của Chu Cẩn nghe đến suy yếu vô lực, "Nhiều thần tượng của mấy bạn trẻ đều ở trong quân bộ cơ giáp, lúc tán gẫu đều nói đến những thứ này."
Giọng nói của Chu Cẩn càng ngày càng nhỏ, nói xong chữ cuối cùng, thân thể cư nhiên giống như mất đi khống chế mà ngã xập xuống mặt đất. Tang Kỳ sửng sốt một chút, đột nhiên phát lực ngay khi Chu Cẩn cơ hồ muốn chạm đất, đem người ôm vào trong lồng ngực.
Anh cẩn thận đem người lật ngược lại, lộ ra khuôn mặt tinh xảo. Tang Kỳ đưa mắt nhìn một hồi, trong lòng tự phán xét, quả nhiên là một mỹ nhân. Mà cánh tay khác đã không tự chủ được mà sờ soạng sau cổ của Chu Cẩn.
Chỗ này đối với một Omega mà nói cơ hồ là một khu vực cấm kỵ. Alpha có thể dùng răng nanh để cắn phá nơi này, phân bố tin tức tố của bản thân, hoàn thành phần đánh dấu bằng cách lưu lại một ký hiệu ngắn ngủi nhưng tràn ngập độ tồn tại. Không có bất kỳ Omega nào lại tùy ý lộ ra nơi này trước mặt người khác cả.
Nhưng mà mãi đến lúc dấu tay của Tang Kỳ chạm lên khối da dẻ mềm mại này, Chu Cẩn cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Chậc, thật sự ngất đi mất tiêu rồi." Tang Kỳ hơi thất vọng rút tay về, sau đó nhấn nút không gian.
Một chiếc cơ giáp màu xám bạc lập tức xuất hiện trước mắt Tang Kỳ.
"Ồ ồ ồ! Ngài rốt cuộc tìm được một Omega rồi hả?" Cơ giáp còn chưa rơi xuống đất đã thốt ra vô số vấn đề, "Ngài tính chừng nào xx với người ta?"
"...Ngân Dực, con mẹ nó ngươi nói chuyện có thể đừng thô lỗ như vậy được hay không?"
"Ồ! Aldrich! Y vẫn chưa trưởng thành! Ngài là cầm thú à!" Cơ giáp hai tay che mặt, làm ra một bộ thiếu nữ kinh ngạc, "Tui không nhìn ra, ngài lại là người như vậy!"
"...Ta sớm muộn gì cũng hủy đi ngươi."
Ngân Dực đứng dậy, liếc mắt nhìn về phía bầu trời, dùng giọng nói tràn đầy tiếc nuối nói: "Tui quên nói với ngài, có năm chiếc cơ giáp đang bay về hướng này, phỏng chừng còn hai phút nữa."
"Đệt!" Aldrich lập tức ôm lấy Chu Cẩn, vừa tiến vào trong Ngân Dực vừa mắng, "Ngươi không thể sớm nói với ta một chút sao?"
Ngân Dực: "Tui thật sự không muốn nói đến sự tình bạo lực như vậy a! Lại nói, tui không phải là thấy ngài đang bận rộn sao? Ôi chao, ngài cẩn thận, đừng đụng đầu Omega!"
"..." Aldrich thật sự không hiểu, lúc trước khi cài đặt lập trình cho Ngân Dực rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Thế là bây giờ Ngân Dực phát triển không được với loại tính cách bốn sáu* này.
*tính cách bốn sáu: nếu mình hiểu không lầm chính là theo kiểu ngu ngơ, không biết trời trăng mây nước.
Aldrich đem Chu Cẩn ném vào khoang trị liệu, lập tức đồng bộ hóa với Ngân Dực. Chốc lát, Ngân Dực có thể nhìn thấy cảnh tượng lập tức cùng kết nối với Aldrich.
Đối phương hiển nhiên cũng phát hiện có cơ giáp ở nơi này, không chút khách khí bắn ra mấy phát đạn pháo, rất chuẩn xác mà nổ tung trong chu vi của Ngân Dực. Đạn pháo lưu lại hố động, kẹp Ngân Dực ở ngay chính giữa. Xuất hiện cùng với đạn pháo, không ngoài suy đoán chính là cơ giáp vô cùng trừu tượng của Tinh Đạo.
"Cũng thật là đuổi cùng không buông."
"Muốn đem bọn họ đánh tơi bời hay không? Vừa vặn thử xem pháo lực mới tân trang của tui nè!" Giọng nói vui sướng của Ngân Dực vang lên, "Ba mươi tầm bắn, để xem có thể đánh nát một chút hay không!"
Aldrich đau đầu nặn nặn mi tâm: "Vậy còn không bằng trực tiếp nói cho toàn bộ vũ trụ rằng lão tử đang ở nơi này! Bình tĩnh lại, ném hai pháo, sau đó nhanh chóng rút lui. Trước tiên khiến bọn chúng chạy hai vòng. Bọn chúng vừa nãy không đủ tiếp tế, nguồn năng lượng sẽ không quá nhiều. Chúng ta bỏ rơi bọn chúng lại là được."
Cánh tay phải của Ngân Dực lập tức chuyển thành nòng pháo đen ngòm lúc Aldrich đang nói chuyện, lạnh lẽo hướng về phía năm chiếc cơ giáp đang bay tới.
"Bốn cùng sáu." Aldrich cơ hồ đem hai viên đạn pháo bắn ra ngoài trong một giây.
Hai chiếc cơ giáp của đối phương theo âm thanh bắn ra mà rơi xuống, "Lại cho bọn chúng một phát không đạn đi, bắn!"