"Chúng ta không còn đạn pháo." Tranh Vân là một chiếc cơ giáp cấp A, tính cách so với Ngân Dực chính là trên trời dưới đất, Aldrich hợp tác với nó lâu như vậy, vào thời điểm không cần thiết nó sẽ không nói một lời nào. Điều này làm cho Aldrich đã quen với Ngân Dực thỉnh thoảng sẽ ồn ào một phen khó giải thích được mà cảm thấy có chút không thích ứng.
Hiện tại cảm tưởng lớn nhất của Aldrich chính là e rằng Ngân Dực có một tính cách như vậy thật sự cũng không trách được Dịch Minh.
"Ta biết rồi." Aldrich thẳng thắn tháo pháo ngắn để giảm bớt gánh nặng, chiến đấu với trùng thú chừng mười ngày ở lề Đại Hùng tinh, cho dù tinh thần lực của anh còn có thể chống đỡ, các hạng vũ khí từ lâu đã tiêu hao đến hầu như không còn.
"Thời điểm như thế này không thể hi vọng sẽ được tiếp tế." Aldrich nhanh chóng điều ra roi hợp kim của Tranh Vân, "Chúng ta phải dựa vào chính mình."
Sau khi rời khỏi Chu Cẩn, Aldrich trước tiên trở về báo cáo với Sandy, tử triền lạn đả lấy luôn cơ giáp cấp A Tranh Vân rồi trở về vệ đội trực tiếp thỉnh cầu muốn đi tiền tuyến. Dựa theo kế hoạch của anh, ở tiền tuyến giết trùng thú một tháng trước, số lượng như thế nào cũng đủ để anh bò lên hai cấp.
*tử triền lạn đả: da mặt dày.
Nhưng vừa đến tiền tuyến mới phát hiện, trùng thú vốn xuất hiện rải rác lại có hiện tượng kết bè kết lũ. Bất quá ngắn ngủi hai ngày, anh liền giết đủ số lượng cho bình quân một tháng. Aldrich cũng không có vì vậy mà cảm thấy hưng phấn, loại sinh vật nghịch thiên như trùng tộc này sở dĩ không xưng bá toàn bộ vũ trụ là bởi vì sau khi chúng nó sinh ra không bao lâu liền sẽ rời khỏi trùng mẹ, từ đó liền một mình phiêu bạt trong vũ trụ.
Tình cờ kết đội, cũng bất quá là tụm năm tụm ba không ra thể thống gì. Lần này xuất hiện thành đàn một cách khác thường, Aldrich theo bản năng nghĩ đến trùng triều của bốn mươi năm trước. Anh lập tức báo cáo với vệ đội trưởng, sau đó liền luôn luôn ở tiền tuyến, không hề bước về sau.
Vừa bắt đầu là cơ giáp cấp C, sau đó là cơ giáp cấp B, chiến hữu bên cạnh từng người từng người ngã xuống, Aldrich từ vốn còn có thể cứu được một hai người, đến lúc sau liền không nhàn rỗi liên tục bốn ngày liền. Trên thiết bị giới hạn hiện lên tin nhắn Chu Cẩn gửi đến, Aldrich vẫn luôn chưa hề mở ra kiểm tra.
"Tin tức quan trọng như thế, đương nhiên phải đợi tiền tuyến ổn lại mới có tâm trạng xem chứ, thời điểm đó còn có thể đùa giỡn mấy lần, Chu Cẩn mặt đỏ không chỉ là dễ nhìn thôi đâu."
Đây có lẽ chính là niềm tin chống đỡ Aldrich để anh còn có thể giữ vững tinh thần sáng láng này mãi đến tận ngày thứ mười.
Anh gửi một yêu cầu truyền tin cho Rick Sean, một lát sau âm thanh thở hồng hộc của Sean truyền đến: "Cái gì?" Tình huống của hắn chẳng hề tốt hơn bao nhiêu so với Aldrich, Sean với tinh thần lực chỉ có cấp S đã cung giương hết đà, bây giờ chỉ có thao tác cho cơ giáp thôi cũng đã muốn dùng toàn bộ tâm lực, khi nói chuyện cũng là đặc biệt lời ít ý nhiều.
"Nguồn năng lượng của ta chỉ còn dư lại 30%." Aldrich vừa nói vừa vung lên roi hợp kim trói lại một con trùng cánh đỏ đang ngẩng đầu, sau đó xoay tròn đụng trúng mấy con trùng ở xung quanh, dọn ra một sân bãi quanh mình.
"Mười lăm."
Aldrich bĩu môi, so với mình còn thảm hơn, xem ra cũng không trông cậy nổi. Anh nhìn xuống máy quan sát đánh giá, hiển thị điểm màu cam của Sean cách mình không tới mười tầm bắn.
Mặc dù nói lên cũng không phải là khoảng cách bao xa, thế nhưng ở giữa bị lít nha lít nhít che kín bởi điểm đen thì có nghĩa là đoạn đường này tuyệt đối không dễ đi.
"Tiếp viện còn bao lâu mới đến?"
"...Tôi luôn luôn liên hệ yêu cầu trợ giúp." Sean cuối cùng rốt cuộc chịu nhiều lời, nhưng cũng không mang đến tin tốt gì. Chủ tinh của Đại Hùng tinh gần với vị trí ở M37 của bọn họ, tốc độ nhanh một chút, đều không cần đến ba ngày
"Chúng ta đây là bị ruồng bỏ đó hả?" Aldrich cảm khái một tiếng, "Phụ hoàng a, ngài ruồng con hơi quá không đúng lúc rồi hay không?"
Sean lườm một cái, rõ ràng không phải nguyên nhân này. Nhị hoàng tử có phải là mệt choáng váng rồi không?
"Sean đội trưởng, chúng ta thương lượng chuyện này đi."
Sean đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị một cái giáp màu đen va vào một phát, tay cơ giáp đều xém chút nữa bị ngắt xuống. Hắn còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Aldrich đã tự mình nói tiếp.
"Nhất định có người động tay động chân, điều bảo đảm nhất chính là chúng ta tìm một người mang trở lại. Ta đếm rồi, năng lượng kia của anh, vừa vặn đủ đi đến cơ trạm gần nhất để tiếp tế, sau đó chuyển dời trở về chủ tinh. Tôi thì đủ rồi, liền vừa vặn chống đỡ được lúc anh gọi viện binh đến."
Khuỷu tay của Sean thúc về phía sau một đòn, đập trúng một con trùng thú đang nhào lên.
"Không được." Bất kể là quân hàm hay là thân phận, hắn đều không thể bỏ lại Aldrich một mình rời đi, "Phải đi cũng là cậu đi."
"Sau đó chờ tôi mang người đến nhặt xác cho anh? Đừng dài dòng, lại kéo dài, anh liền ngay cả năng lượng đến cơ trạm cũng không có. Quay đầu lại nói với cha ta rằng phải đến đây làm bia kỷ niệm cho ta." Aldrich cầm roi hợp kim một đường giết đánh tới trước người Sean, giúp hắn đỡ một phần công kích, "Ta nói rồi, vừa rồi ta nói thương lượng chính là đang khách khí với anh, kỳ thực ta là dùng thân phận Nhị hoàng tử đế quốc ra lệnh với anh. Nhanh chóng đi cho ta, đừng chậm trễ nữa!"
Sean há miệng, nhất thời cũng không biết nói gì.
"Nhanh trở lại. Nhớ kỹ, trong cơ trạm nếu có người dùng bất kỳ lý do gì ngăn cản anh, giết không tha."
Lúc Aldrich nói lời này trong giọng nói mang theo ý cười, nhưng cũng lạnh lẽo khiến người ta như rơi vào hầm băng.
"...Được."
"Được, anh chuẩn bị năng lượng tiến hành chuyển dời, ta sẽ đứng ở đây."
Sean lập tức bắt đầu tích tụ năng lượng, hắn thấy Aldrich đang giết một bãi xung quanh mình, không yên lòng săn sóc nói: "Nhị hoàng tử điện hạ, làm ơn nhất định phải cẩn thận."
"Phí lời." Aldrich cười nhạo hắn, "Có biết người ta sắp lấy chính là nam thần đệ nhất liên bang không? Bao nhiêu người ngóng trông ta chết để bọn họ bổ sung vị trí kìa! Cửa đều không cho!"
Lão tử theo đuổi lâu như vậy mới có thể hôn lên cái miệng nhỏ kia, nói gì cũng phải trở về chờ Chu Cẩn cam tâm tình nguyện để ta đánh dấu chứ!
"Tôi đi đây." Ước chừng là ngữ khí của Aldrich quá bình tĩnh, cũng có lẽ là anh vẫn không khiến Sean cảm thấy tình huống lúc này không đến mức đi đến đường cùng, trong câu nói sau cùng của anh rốt cuộc có thể mang đến một ý tứ hàm xúc có hi vọng.
Cơ giáp của Sean biến mất tại chỗ, một trùng thú vốn đang nhào tới thình lình vồ hụt, giương cánh xoay chuyển vài vòng tại chỗ rồi mới thay đổi mục tiêu nhắm ngay Aldrich.
Aldrich không chút khách khí vung một roi lên, đem một bên cánh của trùng thú đánh gãy. Mắt thấy nó mất đi cân bằng, vô luận giãy giụa thế nào đi nữa vẫn sẽ bị đồng bọn chen chút đụng vào.
"Đến đây đi, ta cố gắng vui đùa với các ngươi một chút." Aldrich đang nói chuyện thì liếc nhìn thiết bị giới hạn cá nhân, nơi đó có hai thông báo tin nhắn được gửi bởi "Chu Cẩn".
"Còn người chờ ta đây nè, ta mới không đồng quy vu tận ở chỗ này với một đám ngu xuẩn như các ngươi đâu."
Chu Cẩn cảm thấy bản thân nên sửa đổi thói quen gặp thiết bị gì cũng nhét vào trong nút không gian của mình, cậu thật vất vả từ bên trong móc ra một tuýp dịch dinh dưỡng, lại uống xuống, cũng uống lần thứ tư rồi đi.
Cũng may bởi vì cậu nhận ra được điểm không đúng, Vạn Nghiệp Vi cũng sẽ không thả khí ngủ trong phòng cậu, cậu không cần dựa vào cảm giác đói bụng để khiến bản thân tỉnh táo.
Nhưng lòng cảnh giác vẫn làm cho cậu không dám yên tâm ăn thức ăn Vạn Nghiệp Vi đưa thức, đành phải đem dịch dinh dưỡng đổi nước lót dạ.
"Muốn sống dường như cũng thật là □□." Chu Cẩn bất đắc dĩ nhìn cơm nước đã lạnh ở trên bàn, "Cuộc sống thực sự quá kích thích."
Vạn Nghiệp Vi mở cửa đi vào, nhìn cơm nước theo thường lệ không được đụng tới trên bàn, sắc mặt trong phút chốc trở nên rất chán chường: "Tôi đã nói rồi, trong cơm nước không có gì cả."
Chu Cẩn châm biếm nhìn hắn: "Đúng, Vạn đoàn trưởng luôn luôn quang minh lỗi lạc, xem thường thủ đoạn và động tác này không đủ tư cách. Chỉ là bản thân tôi lòng dạ tiểu nhân, không vượt qua nổi cái nấc này."
Tay của Vạn Nghiệp Vi không tự chủ được nắm chặt thành nắm đấm, một lát sau chung quy vẫn chậm rãi buông ra. Hắn nhỏ giọng nói: "Còn một tiếng nữa chúng ta liền đến nơi."
Chu Cẩn ngồi trên ghế sa lông, đầu đều lười giơ lên: "Há, muốn tôi tắm rửa đốt nhang chờ xem các người hầm tôi kiểu nào không?"
Vạn Nghiệp Vi nhẹ giọng thở dài: "Chu Cẩn, chúng tôi không phải là kẻ địch, cũng sẽ không là kẻ địch."
Chu Cẩn bật cười: "Vâng vâng vâng, Vạn đoàn trưởng nói thật hay. Liền là giam lỏng liền là khí ngủ, Vạn đoàn trưởng đối xử với bạn bè cũng thật là thật lòng tận hết sức lực."
Vạn Nghiệp Vi rốt cuộc không có lời nào để nói, trong phòng yên tĩnh lại. Một lát sau hắn rốt cuộc bưng mâm thức ăn lên: "Khi đến nơi tôi sẽ tới đón em. Một hồi tôi sẽ đưa cho em một tuýp dịch dinh dưỡng chưa từng mở ra."
Dịch dinh dưỡng là Tần Châu đưa tới. Biết thân phận của mình đã bị nhìn thấu, y thẳng thắn không giấu diếm nữa, nghiêm mặt đem dịch dinh dưỡng ném đến, liền rời đi.
Chu Cẩn lần thứ hai nhìn thấy y, rốt cuộc nhớ tới vì sao mình lại cảm thấy người này quen mặt. Lúc trước cậu nằm viện, cùng với Tề Dương và Phan Hiểu Thần đẩy ghế lăn của Vạn Nghiệp Vi vào phòng của cậu chính là người này. Chỉ là bởi vì y ngoại trừ vừa lúc bắt đầu đẩy Vạn Nghiệp Vi về phía trước, thời gian còn lại đều đứng phía sau Tề Dương và Phan Hiểu Thần, phi thường không chói mắt, cho nên Chu Cẩn mới không nhận ra y vào lần đầu tiên gặp lại.
Chu Cẩn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, Vạn Nghiệp Vi lúc trước đều có thể đánh dấu tạm thời với cậu, nhưng hắn lại không nghe theo lời Tề Dương nói mà là bỏ qua. Chu Cẩn sẽ không cho rằng biểu hiện lúc trước của Vạn Nghiệp Vi là đã phát hiện ra lương tâm, điều này chỉ có thể nói lên rằng Vạn Nghiệp Vi và Tề Dương cũng không phải chung một chiến tuyến, hay là nói suy nghĩ của bọn họ chỉ có một chút bất đồng mà thôi.
Nếu Vạn Nghiệp Vi và Tần Châu dính líu vào chuyện này, Chu Cẩn phân tích, vô luận Tề Dương và Phan Hiểu Thần có phải là một nhóm với Vạn Nghiệp Vi hay không, ít nhất người thay thế vị trí của Phan Hiểu Thần rất có khả nghi. Còn Tống Tinh Viễn... Chu Cẩn nhìn dịch dinh dưỡng có danh tiếng trong thị trường đang nằm trên tay, cảm thấy chính mình đại khái chỉ có thể khẩn cầu vị bộ trưởng này thật sự là căn chính miêu hồng.
*căn chính miêu hồng: người có gia cảnh tốt, có lẽ ý của Chu Cẩn là vì Tống Tinh Viễn có gia cảnh tốt, không hợp lệ với 3 điều Chu Cẩn từng nói nghi ngờ về thế lực phía sau, nên cậu tin ông sẽ không dính líu đến chuyện này... không thôi là mọi thứ đổ sông đổ biển =))
Chu Cẩn đi theo sau Vạn Nghiệp Vi, đi song song đằng sau cậu là ba Beta bao gồm cả Tần Châu. Chu Cẩn yên lặng muốn đánh mình một quyền, sớm lúc nhìn thấy hai tên lính kia cậu nên khả nghi mới đúng, từ khi nào quân đoàn số hai có chiến sĩ là Beta vậy? Thật là lớn ý!
Cậu phi thường thức thời tiến vào một chiếc phi thuyền gần đất ở trạm không gian. Nhìn thử thời gian, bọn họ đã sớm rời khỏi hệ Kỳ Lân, còn lúc này đang ở nơi nào, Chu Cẩn thực sự là một chút cũng không rõ.
Chỗ ngồi của Chu Cẩn có một khung cửa sổ nhỏ ở đối diện, cậu nhìn ra, từ góc độ của cậu nhìn sang cũng không thể thấy gì nhiều, nhưng bố trí trên tinh cầu này làm cho cậu cảm thấy phảng phất là về tới NGC2910—— ruộng đồng mênh mông vô bờ, lợi dụng đến không gian tận cùng.
Cậu nhớ tới dịch dinh dưỡng cậu vừa nãy uống hết, lúc này mới phản ứng được lúc trước vì sao ở NGC2910 cảm thấy không đúng chỗ nào —— là một tinh cầu bên lề ít mậu dịch, nhân khẩu khá đơn giản, thật sự NGC2910 trồng trọt và thu hoạch quá nhiều.
Dịch dinh dưỡng bây giờ đã là nguồn hấp thu dinh dưỡng chủ yếu của nhân loại ở thời đại tinh tế, chính phủ vì để tiện quản lý, yêu cầu một mã hóa duy nhất mỗi lần dịch dinh dưỡng được sản xuất, như vậy số lượng sản xuất và tiêu thụ của mỗi dịch dinh dưỡng đều có thể được theo dõi. Vạn Nghiệp Vi cùng với tổ chức sau lưng nếu có thể nghiên cứu ra một chiếc cơ giáp màu đen kia, có nghĩa là cũng sẽ không thiếu thành viên. Giải quyết vấn đề ăn cơm của một quần thể như vậy đương nhiên sẽ không đơn giản.
Dịch dinh dưỡng sẵn có tự nhiên là không thể cân nhắc, như vậy sau đó, hoặc là tự mình sản xuất, hoặc là tự mình trồng trọt. Để cho tiện, đối phương hiển nhiên lựa chọn vế sau.
Chu Cẩn nở nụ cười, chẳng trách mình vừa ra khỏi NGC2910 liền bị người theo dõi, kia vốn là một trong những trụ sở của bọn họ.
Dưới sự thống trị của liên bang lại còn có thể thần không biết quỷ không hay làm ra một tác phẩm lớn như thế... Chu Cẩn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy chính mình, xem ra một hồi còn có một trận ác liệt cần phải đánh nữa rồi.
Phi thuyền rốt cuộc dừng lại, Chu Cẩn và Vạn Nghiệp Vi đi vào một ngôi nhà với phong cách kiến trúc phi thường cũ kỹ. Một đường thỉnh thoảng có người đi ngang qua, một khi thấy bọn họ sẽ nhường qua một bên.
Chu Cẩn bất động thanh sắc quan sát, một đường thấy khoảng chừng mười mấy người, bao gồm cả thủ vệ thì rõ ràng đều là Beta. Cậu và Vạn Nghiệp Vi ở đây ngược lại là số ít trong số ít.
Vạn Nghiệp Vi dừng bước trước cửa một gian phòng làm việc, trước khi thân thủ gõ cửa, hắn nói với Chu Cẩn: "Người muốn gặp em đang ở bên trong, chờ em thấy ông ấy em liền sẽ rõ lời tôi nói."
Chu Cẩn mất hết cả hứng liếc mắt nhìn hắn, Vạn Nghiệp Vi rốt cuộc gõ cửa.
"Tiến vào."
Vạn Nghiệp Vi mở cửa ra, ra hiệu để Chu Cẩn đi vào.
Chu Cẩn tiến vào phòng đầu tiên là nhìn cũng không thấy người, cả phòng chỉnh tề được thắp sáng lên bởi giá sách màu đỏ sậm, so với nói đây là văn phòng, chẳng bằng nói là thư viện. Nhờ khoa học kỹ thuật phát đạt như bây giờ, chất giấy đã sớm bị đào thải, lần trước nhìn thấy nhiều sách như vậy, vẫn là ở chỗ của lão Jerry kia.
"Chỗ này của ta rất không tồi đúng không?"
Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Chu Cẩn theo âm thanh nhìn sang, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt người mới nói chuyện, cơ hồ muốn quên cả hô hấp.
"...Ông là ai?" Trong giọng nói của Chu Cẩn có tia run rẩy không thể kiềm chế, người đứng trong giá sách, đón nhận ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, trưởng đến thật sự quá giống Tiền Quân trong ký ức của cậu.
Mà Tiền Quân đã thật sự mất mười mấy năm rồi, khoa học kỹ thuật có phát đạt cũng không thể khiến ông khởi tử hoàn sinh.
"Ta liền biết con sẽ có phản ứng này." Người kia cười rộ lên, đưa tay cầm lấy một quyển sách, từng bước một đi tới trước người Chu Cẩn, "Chính thức tự giới thiệu bản thân một chút, ta tên là Tiền Nhã Minh, con nên gọi ta một tiếng đại bá. Chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau."