Cậu buồn ngủ díp cả mắt, không đủ tỉnh táo để phân tích xem cuộc điện thoại này là thế nào. Cậu biết bên kia là Tống Lãng Huy, cậu không thể nào nghe nhầm giọng nói đó được. Nhưng mà có phải cậu lại đang mơ không? Lại mơ về năm mười bảy tuổi nữa sao?
Chỉ có Tống Lãng Huy mười bảy tuổi mới gọi cậu là A Trác, mới ngang ngược cái kiểu trẻ con ấy thôi.
Đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt cả buổi, Trần Trác cảm thấy giấc mộng này thật dài, mơ sao mà ê ẩm cả người. Đợi đến khi lỗ tai mình yên tĩnh trở lại thì cậu đã chìm sâu vào giấc rồi.
Sáng hôm sau, cậu có hẹn gặp mặt ở công ty với một nữ biên kịch mới nổi gần đây. Tuy cậu định thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài, nhưng công ty và thị trường đều đang có ý muốn nắm bắt đốm lửa đoạt giải để thổi bùng nó lên.
Trần Trác mặc áo trắng quần đen đơn giản nhất, biên kịch thấy thì khen cậu dù mặc đồ bình thường nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tú và tuyệt mỹ. Trong phim mới cậu sẽ vào vai một chính khách thời dân quốc, dòm bề ngoài thư sinh nhã nhặn nhưng bên trong lại là một tên cầm súng giết người không chớp mắt.
Công ty cậu thấy kịch bản này khá hay, hình tượng cho kiểu nhân vật này cũng sẽ rất ưa nhìn, tính cách lại đa dạng, thêm cả sức nóng của biên kịch và Trần Trác, muốn hút thêm một lượng người hâm mộ nữa là chuyện dễ ợt. Bản thân Trần Trác cũng thích kịch bản này. Biên kịch bàn bạc với cậu xong thì còn công việc khác, trước khi đi thì bảo:
– Anh Trần, tôi thật sự rất vui khi anh nhận kịch bản của tôi, em gái họ của tôi là fan trung thành của anh đấy, hy vọng lần sau có cơ hội dẫn nó tới gặp anh.
Theo hướng phát triển tình tiết bình thường thì tiếp theo đây sẽ thu xếp cho cậu và người em gái kia xem mắt.
Mấy năm nay Trần Trác vẫn độc thân, đám thợ săn ảnh rình cậu suốt một thời gian dài thì không chụp được gì mờ ám ngoại trừ những buổi tụ họp bạn bè.
Trần Trác đành khách sáo nói cảm ơn:
– Cảm ơn đã ủng hộ, gặp được kịch bản tốt cũng là vinh hạnh của tôi.
Tiễn biên kịch đi xong, Trần Trác đứng tần ngần trước cửa kính phòng họp.
Cậu đã nói với Giả An An là báo với công ty cậu có ý định hẹn hò, nhưng mà cậu thì chẳng có tí manh mối nào về “tình nhân mới” của mình cả.
Lát sau, có người gõ cửa phòng họp, rồi lại nghe thấy âm thanh của chốt cửa.
Trần Trác ngoái đầu lại. Lần này cậu không cần phải xem nhật ký điện thoại cũng dám chắc chắn, tối hôm qua không phải mình nằm mơ.
Đêm qua, hay nói là sáng hôm nay, Tống Lãng Huy cúp máy xong đã vét hết gam ý thức tỉnh táo còn sót lại để gọi cho tài xế, sáu giờ đúng tài xế đón anh từ phim trường đến công ty Kỳ Lạc. Giữa đường anh tìm một khách sạn để rửa mặt cho tỉnh rượu, sửa soạn mình trông không đến mức quá mệt mỏi.
Đã lâu lắm rồi Trần Trác không ở riêng với anh như thế này. Suy nghĩ đầu tiên vọt lên đầu cậu là một tên đối thủ làm sao có thể vào được công ty nhà mình? Và suy nghĩ tiếp theo đó là sắc mặt Tống Lãng Huy không được ổn.
Anh ấy không bao giờ biết chăm sóc bản thân cả.
Trần Trác vốn muốn cố hết sức để chào hỏi một cách tự nhiên, nhưng đã bị Tống Lãng Huy giành trước.
Trên đường anh tới đây đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều về lời khuyên Phương Dĩ Minh nói tối qua. Quả thật anh không nên phí hoài thời gian nữa, cũng không nên dỗi hờn đợi Trần Trác quay đầu lại nhìn mình. Cả hai việc đó đều không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, thà rằng mình chủ động yêu cầu quay lại với Trần Trác còn hơn.
Từ hơn một năm trước anh đã hiểu được lý lẽ này rồi, nhưng anh cứ dùng dằng mãi tới bây giờ mới chịu hành động, không khác nào “mất bò mới lo làm chuồng”.
Anh mở lời, không một câu nào dư thừa:
– Trần Trác, nếu em đang có ý định tìm người yêu, em có thể cân nhắc anh một lần nữa được không?
Trần Trác có đôi phần kinh ngạc.
Cũng không phải là do cậu không ngờ Tống Lãng Huy sẽ yêu cầu quay lại, Trần Trác cũng không biết dùng từ “quay lại” có đúng hay không nữa. Bọn họ không phải mới chia tay hôm qua hay là một tháng trước, trong thời gian năm năm đã có quá nhiều chuyện và quá nhiều người xuất hiện. Từ khi chạm mặt Tống Lãng Huy ở lễ trao giải, rồi lúc anh vào phòng riêng của nhà hàng để chúc rượu, cho đến cuộc điện thoại mà cả hai đều không được tỉnh táo vào tối hôm qua, thật ra Tống Lãng Huy đã biểu hiện rất lộ liễu rằng: Anh muốn một lần nữa tham dự vào cuộc sống của Trần Trác.
Trần Trác chỉ không ngờ Tống Lãng Huy lại khiêm nhường đến như vậy.
Chàng hoàng tử Tống Lãng Huy luôn thuận buồm xuôi gió đã biết hạ mình từ khi nào. Ngay cả lúc ban đầu mới quen nhau, Tống Lãng Huy cũng không hề nói “Trần Trác, mình thích cậu, hẹn hò với mình đi”. Khi đó Tống Lãng Huy kiêu kỳ lắm, anh chỉ cắn lấy môi Trần Trác, sau đó hỏi cậu: “Trần Trác, cậu thích mình chứ gì.”
Trần Trác của khi đó đã gật đầu, nhưng Trần Trác của hôm nay thì lại không biết nên trả lời câu hỏi của Tống Lãng Huy như thế nào nữa.
Đúng là cậu cảm thấy mình nên yêu đương. Tuy đã hạ quyết tâm như vậy, nhưng khi muốn biến suy nghĩ thành hành động thì lại cảm thấy rất khó chịu nếu như mình yêu ai đó không phải là Tống Lãng Huy. Trần Trác không phủ nhận mình vẫn còn thích anh, nếu không thì cũng chẳng chiêm bao ba bốn lần, không thấy trống rỗng khi đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, cũng sẽ không sợ Tống Lãng Huy biết được điều này.
Nhưng Trần Trác nghĩ yêu một người hai lần không phải là một ý kiến hay.
Nếu không nhờ lần chạm mặt Tống Lãng Huy ở hậu trường lễ trao giải thì Trần Trác tự nhận cuộc sống mình đã yên bình hơn rất nhiều, cái gọi là “yên bình” đó chắc có lẽ là “nở một nụ cười xóa tan ân oán”. Sau tai nạn xe năm ngoái, tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng cậu cũng đã biết yêu thương mạng sống này hơn. Cần phải quay phim thì đi quay phim, đến lúc yêu đương thì phải đi hẹn hò, không cần phải ràng mình mãi ở cái hẻm cụt trong giấc mơ được.
Suốt năm năm, não cậu hằn ghi câu nói cuối cùng của Tống Lãng Huy “Đừng liên lạc”. Bảo là anh giận hờn cũng được, hay cuối cùng đã thành thói quen rồi cũng được, thật ra tất thảy mọi chuyện đều đã qua cả rồi.
Mãi cho đến khi gặp Tống Lãng Huy ở buổi lễ trao giải, cậu mới phát hiện bản thân mình không thể “nở một nụ cười”.
Nếu như hai người quay lại lần nữa rồi chia tay lần nữa, e là cậu sẽ nằm mơ tới năm chục tuổi mất.
Tống Lãng Huy không nghe thấy câu trả lời của cậu, thế nên anh nói tiếp:
– … Anh biết ngày trước chúng ta chia tay là do lỗi của anh, khi đó anh không biết em đi mổ ruột thừa…
Trần Trác cắt ngang.
Không có cặp tình nhân nào lại chia tay chỉ vì cái ruột thừa không mấy quan trọng kia cả.
– Ngày xưa anh và em chia tay, sao lại đổ cho ruột thừa được chứ. Chúng ta đã từng thử quen nhau, không hợp rồi thì thôi, cầm một cái đề sai thì sao mà giải ra đáp án đúng được.
Tống Lãng Huy cũng biết trước Trần Trác sẽ không đồng ý, nhưng nghe được câu này vẫn thấy buồn tủi.
Dạo này anh rất mệt mỏi, hạ quyết tâm phá vỡ thế cờ chết này không phải là chuyện dễ dàng gì. Bây giờ bao cảm xúc ập tới cùng một lúc, chỉ sợ lại đỏ ửng mắt.
Nếu là ngày xưa thì anh đã giở thói bướng bỉnh, sau đó Trần Trác sẽ chiều ý anh.
Nhưng bây giờ thì không dùng được trò đó nữa rồi.
Trần Trác cũng không phải muốn làm Tống Lãng Huy buồn. Có quay lại hay không là việc cậu đã cân nhắc bằng lý trí. Giữa cậu và Tống Lãng Huy dĩ nhiên vẫn còn tình cảm, nhưng mà lý trí của cậu đã giành phần thắng.
Bố mẹ Trần Trác đều làm nghiên cứu khoa học, di truyền cho cậu tư duy khoa học tự nhiên thiên bẩm. Nếu không phải do Tống Lãng Huy thì chắc có lẽ bây giờ Trần Trác đang ngồi trong một viện nghiên cứu nào đó tính quỹ đạo vệ tinh rồi.
Cậu cảm thấy mình và Tống Lãng Huy chính là hai cái bóng đèn mắc cùng một mạch điện, năm năm trước một mình Tống Lãng Huy cháy bóng, bây giờ nối lại dây cũng vô tác dụng.
Nên tìm một bóng đèn khác thì hơn.
Trần Trác không biết Tống Lãng Huy lại buồn bã đến mức này. Năm năm trước cậu thu dọn đồ đạc bỏ đi, Tống Lãng Huy không một câu trì níu, sau này anh cũng sống rất vô tư và thoải mái. Nhưng bây giờ vẻ mệt nhọc và đau buồn in đậm trong đôi mắt kia, còn tô thêm xíu xiu tội nghiệp nữa.
Ban đầu, thứ thu hút Trần Trác không phải là hào quang rực rỡ của Tống Lãng Huy, mà là đôi mắt như nai con của anh xuất hiện ở những nơi người ngoài không nhìn thấy. Một tên vô liêm sỉ suốt ngày vênh váo, gọi gió có gió hô mưa có mưa, lại nhìn Trần Trác bằng một ánh mắt vô tội và ấm ức mỗi khi không biết làm bài Vật lý hay là không muốn quay quảng cáo ngoài trời giữa cái nắng chói chang mùa hè. Anh đã nhìn Trần Trác như thế.
Trần Trác không cưỡng lại được vòng xoáy đó. Và bây giờ, cái kẻ đứng ở trung tâm của vòng xoáy lại đang mời gọi cậu bước vào dòng sông cũ.
Trần Trác tiến tới gần Tống Lãng Huy. Cả hai đều mặc áo trắng quần đen, đứng cùng nhau nom nghiêm chỉnh như đang tham dự lễ chào cờ những năm cấp ba vậy:
– Em thừa nhận lúc chia tay em đã rất giận, nhưng sau này em cũng đã nghĩ kĩ rồi. Lãng Lãng à, thật ra anh cũng hiểu mà. Chúng ta chia tay không phải ngẫu nhiên, cũng không phải do lỗi của anh. Cảm giác mới mẻ và vui vẻ ban đầu đã qua rồi, nhược điểm của cả hai đều đã lộ ra hết, sự thật đã chứng minh rằng chúng ta không thể đi tiếp được nữa.
– Em không đồng ý quay lại với anh không phải là vì chuyện quá khứ, mà là vì em biết buông tay rất khó, cho nên mới không muốn cầm lên lại.
– Nếu anh muốn, thật ra chúng ta không cần phải giả vờ làm người dưng, làm bạn bè cũng được mà.
Sắc mặt Tống Lãng Huy như đang thật sự cân nhắc đến đề nghị làm bạn này. Tuy trực giác anh mách bảo vậy là hết cơ hội rồi, vì nếu như Trần Trác vẫn còn luyến tiếc tình cũ giống như anh thì làm sao hai kẻ chưa dứt tình lại có thể giả vờ làm bạn với nhau được chứ.
Nhưng được làm bạn bè cũng tốt hơn là giả vờ làm người dưng rồi.
Bạn bè cũng có thể chuyển thành bạn trai mà.
Cuối cùng anh cũng chịu cười:
– Được thôi, bạn.