• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Trác không biết kỳ nghỉ tết hồi đại học Tống Lãng Huy về nhà come out với gia đình đã có tâm trạng như thế nào. Khi đó hai đứa đều còn quá trẻ, tương lai còn đầy những điều vô định, dù là Trần Trác ngay từ ban đầu đã quyết tâm theo cả đời, nhưng năm đó cũng chỉ mang tâm thế được ngày nào hay ngày ấy, ai mà biết được Tống Lãng Huy sẽ bỏ đi khi nào chứ?

Ở cái tuổi ấy, cậu không có tiền tài cũng không có gan come out với người nhà, vì thế cũng không muốn Tống Lãng Huy come out vội. Nguyện vọng đại học của cậu khi đó đã đủ ngang ngược lắm rồi, bầu không khí lúng túng trong nhà kéo dài mãi đến khi Trần Trác tốt nghiệp đại học. Giờ còn thêm chuyện này nữa, Trần Trác không chắc mình còn có thể duy trì được sự bình lặng trong gia đình, chỉ e là cái tát trong lời đồn năm xưa sẽ thành sự thật mất.

Hai người không còn là thân phận có thể công khai tình yêu trước mặt công chúng bất kì lúc nào, nhưng Trần Trác nhớ lại những bữa cơm đầm ấm với vợ chồng Tống Cảnh, cảm thấy có lẽ Tống Lãng Huy xứng đáng có được một sự thừa nhận ở một mức độ nào đó. Trước mắt tuy là thời gian bọn họ chính thức quay lại bên nhau không dài, nhưng nghĩ lại những chuyện đã qua lại cảm giác như bánh xe thời gian đã quay được rất lâu rồi. So với những mất mát và khốn đốn họ đã kinh qua, thì việc thẳng thắn với bố mẹ dường như không còn quá đáng sợ nữa. Trần Trác nghĩ rằng mình đã mạnh dạn hơn trong mối quan hệ này. Tuy bây giờ cậu vẫn không thể đảm bảo mối quan hệ của hai người sẽ trường tồn vĩnh cửu, nhưng cậu sẵn lòng mạo hiểm vì sự trường tồn này.

Mấy ngày sau khi Tống Lãng Huy đến phim trường, cậu quay trở lại cuộc sống một mình về đêm và đưa ra quyết định này. Tâm trạng cậu không còn nặng nề như trước mà vô cùng bình thản. Thậm chí cậu còn hầm nước lê hết hai ngày mới đặt vé máy bay về nhà.

Hai năm nay sức khỏe của ông Trần Trác không ổn cho lắm, nên Trần Khải Sinh và Tần Nghệ cứ tới mùa thu đông là dẫn hai ông bà già đến Hải Nam. Trong phòng đợi cậu trả lời tin nhắn của Tống Lãng Huy, xem tấm hình tuyết đầu mùa ở phim trường mà anh gửi, ngẫm một lúc rồi vẫn quyết định không nói anh biết mình chuẩn bị đến một nơi vẫn đang là mùa hè.

Khi cậu đạp xe đến hiệu sách mua sách của Lý Ngân Hà và Sigmund Freud, cậu không xác định được người mình mến mộ có thể cho mình một câu trả lời chắc chắn hay không, không thể tìm sự trợ giúp từ bố mẹ hay bạn bè, càng không dám tưởng tượng mối quan hệ của hai đứa có thể duy trì được bao lâu, cuối cùng đành phải nắc nỏm hôn lén người ta. Dù lên đại học yêu đương nồng nhiệt thì cậu cũng không có được sự an tâm bằng lúc này: Bây giờ dù Tống Lãng Huy có xa cậu nghìn dặm, khí hậu một nam một bắc, nhưng Trần Trác lại cảm tưởng như mình đã có một chiến hữu thân thiết và kiên định.

Nhiều người sau khi trưởng thành có thể hòa giải với cha mẹ, xóa bỏ tranh chấp tuổi dậy thì, hình thành nên mối quan hệ gia đình khắng khít. Nhưng giữa Trần Trác và bố mẹ rốt cuộc vẫn không có cảm giác ấm áp đó, Trần Khải Sinh và Tần Nghệ dành cả đời cho công việc nghiên cứu, bản thân hai người cũng không biết biểu đạt tình cảm. Trần Trác khuyết thiếu tình thương từ nhỏ, không bao giờ dám tỏ ra bướng bỉnh trước mặt bố mẹ, mà khả năng làm một đứa con mang tác dụng điều hòa bầu không khí gia đình thì càng không tồn tại.

Mấy năm gần đây trong giới thịnh hành show thực tế thể loại cha con, có hè kia Trần Trác về nhà, phát hiện thứ Sáu hàng tuần Trần Khải Sinh đều ngồi trước tivi đón xem. Cậu từng ngồi xem chung với Trần Khải Sinh một lần, mẹ và bà cậu đều theo dõi về tin đồn về một nam diễn viên trung niên trong đó, chỉ lo dò hỏi Trần Trác về anh ta. Còn Trần Khải Sinh lại là người chăm chú vào show nhất, nhìn mấy đứa nhỏ vô tư cười nói thì cũng hi hi ha ha theo. Khi chương trình gần kết thúc, Trần Khải Sinh hỏi cậu:

– Con còn nhớ hồi nhỏ có kỳ nghỉ hè kia mẹ con ra nước ngoài, một mình bố dẫn con đến viện nghiên cứu không?

Thật ra Trần Trác không còn nhớ nữa. Cậu không có chút ấn tượng nào về những niềm vui và ấm áp từng có qua lời tường thuật của Trần Khải Sinh.

Ăn tối gần biển đương nhiên là ăn hải sản. Trong lòng Trần Trác có tâm sự nên ăn rất chậm. Bà cậu vẫn là người phụ trách điều tiết không khí trong bữa cơm. Thấy sắc mặt cậu tươi tỉnh, gò má cũng không hóp như trước, bà khen cậu biết chăm sóc bản thân rồi. Trần Trác nghe mà nóng mặt, nhưng lại không thể kể về “công thần” phía sau vào lúc này được.

Trần Trác đợi mãi đến khi ăn cơm tối xong, bà dẫn ông ra ngoài đi dạo, Tần Nghệ và Trần Khải Sinh cùng xem tivi trên sô pha, Trần Trác trả lời xong điện thoại của Giả An An mới đi ra chỗ bố mẹ. Ánh đèn trong phòng khách sáng hơn cả đèn ở bàn ăn, Trần Trác nhìn thấy đỉnh đầu Trần Khải Sinh, cậu nhớ lại lúc trước Tống Lãng Huy thường cảm thấy hổ thẹn vì tóc mai bạc trắng của Tống Cảnh. Bây giờ Trần Trác nhìn như vậy, thấy tóc bạc trên đầu Trần Khải Sinh cũng vô cùng rõ mắt. Dường như làm một người con là luôn bất đắc dĩ phải “thiếu nợ”.

Tâm trạng Trần Trác không có quá nhiều biến chuyển, cậu cũng không do dự nữa, trong lúc tivi chiếu quảng cáo giữa phim, cậu mở lời luôn:

– Bố ơi, mẹ ơi, con đã tìm được bạn đời của mình rồi.

Có lẽ là vì biểu cảm của Trần Trác không vui sướng như người bình thường kể về chuyện yêu đương, hoặc cũng có thể là vì Trần Khải Sinh và Tần Nghệ ý thức được nếu chỉ đơn thuần thông báo chuyện yêu đương thì không cần phải nghiêm trọng như vậy, nên hai ông bà đều không lên tiếng, đợi Trần Trác nói tiếp.

Trước khi Trần Trác nói tiếp thì cậu tìm điều khiển từ xa, chuyển sang kênh phim, kênh đó cũng đang là thời gian quảng cáo, quảng cáo lặp đi lặp lại vào đúng giờ ngày hàng ngày. Giọng cậu át cả giọng Tống Lãng Huy đọc thoại trong tivi:

– Người đó rất tốt, có tài năng thiên bẩm, suốt nhiều năm vẫn luôn kiên trì thực hiện chuyện mình đã nhận định từ thuở bé, và cũng làm rất hoàn hảo, còn được nhiều người yêu thích. Người đó chỉ có duy nhất một điều có lẽ bố mẹ sẽ cảm thấy không hài lòng cho lắm, – Trần Trác ngắt một lát, sau đó nhìn thẳng vào mắt Trần Khải Sinh – Con và người đó có cùng giới tính.

Giây phút thật sự được giãi bày không trầm trọng hay thoải mái như Trần Trác đã tưởng, cảm giác nhiều nhất của cậu là xót xa: Bất kể lát nữa bố mẹ phản ứng như thế nào thì cậu cũng đã mắc nợ họ. Cậu rê mắt sang tivi, cảnh cuối cùng của Tống Lãng Huy trong quảng cáo này là cảnh anh ngồi trên xe lửa nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe lửa chạy dài đến khi ra khỏi rìa ống kính.

Sắc mặt Trần Khải Sinh không có quá nhiều kinh ngạc và giận dữ, mà phần nhiều là hoang mang và sững sờ, dường như chuyện ông lo lắng nhiều năm về trước cuối cùng cũng đã kéo tới. Đôi mắt Tần Nghệ gần như ầng ậng nước ngay chốc lát, ngoài nước mắt ra thì cũng không hề có bất kì sự ngạc nhiên nào.

Trần Khải Sinh đưa cho vợ mình hai tờ khăn giấy, câu đầu tiên không phải nói với Trần Trác, mà là nóng ruột nói với vợ:

– Khóc gì mà khóc!

Ông chuyển sang đối mặt với Trần Trác, nhưng vẻ nóng ruột lúc nãy không còn. Ông nói ngắt quãng, như thể nói ra là một chuyện khó khăn, không tìm được cách biểu đạt nào thích hợp cho câu sau:

– … Thật ra, bố, bố với mẹ cũng đã có suy nghĩ này từ trước rồi. Những cuốn sách mà con mua hồi cấp ba, bố đã nhìn thấy chúng trong phòng con ở nhà cũ… Không phải bố cố ý lục lọi đồ của con đâu, lúc trước, khoảng hơn một năm trước, khi cô họ của con đến nhà chơi nên bố phải vào phòng con ngủ, khi đó bố đã nghĩ, đang yên đang lành thì chẳng ai lại mua sách về thể loại này. Hết năm nay là con hai bảy rồi mà vẫn chưa yêu đương gì, bố đã chắc tám chín mươi phần trăm. Bố và mẹ đều biết cả con à, nhưng không dám hỏi con, cũng không dám kể với bà con.

Lúc trước Trần Khải Sinh từng có tư duy của một bậc phụ huynh, hy vọng có thể kiểm soát cuộc đời con mình, cho đến khi đơn điền nguyện vọng đại học của Trần Trác đã đập tan mộng đẹp của ông. Cũng may về sau Trần Trác phát triển rất khá trong giới nghệ sĩ nên cuộc “so găng” trong im lặng của ông với con trai mới lắng dịu lại. Thậm chí Trần Khải Sinh còn muốn thử thiết lập quan hệ cha con khắng khít hơn, cho đến khi ông tìm thấy những cuốn sách kia.

Dự đoán này của ông ban đầu quả thật chỉ là ngẫu nhiên thôi, những cuốn sách Trần Trác mua không được khóa lại, nhà có khách tới thành ra Trần Khải Sinh ngủ trong phòng Trần Trác. Ông vẫn giữ thói quen đọc sách trước khi ngủ nên mới xem thử tủ sách của Trần Trác. Mới đầu ông chỉ cảm thấy hơi lạ, vừa mở ra thì thấy dấu gấp trang còn hằn rõ, những trang được gấp trong một vài cuốn khác đều có cùng một nội dung.

Mới đầu Trần Khải Sinh còn muốn bật cười. Ông chính là người đã dạy Trần Trác có nghi vấn gì thì cứ tìm đáp án trong sách, ông không biết nhiều năm trước con trai mình đã hoàn thành việc xác thực bản thân nhờ những đầu sách này.

Tối đó Trần Khải Sinh không ngủ. Ông không phải người cởi mở, theo lý thì đáng lẽ ông phải kinh hoàng và phẫn nộ mới đúng. Nhưng ông luôn tôn trọng khoa học, dù về mặt tình cảm thì ông vẫn cho rằng đây không phải con đường đúng đắn, nhưng về lý trí thì ông hoàn toàn không có cách nào nói đây là sai lầm hay là một căn bệnh được. Huống hồ Trần Trác đã không còn là một học sinh tiểu học để mặc cho ông dùng bài tập Toán vây nhốt, hôm qua họ hàng tới chơi nhà còn kể hiện nay Trần Trác nổi tiếng như thế nào, trên Weibo có bao nhiêu triệu fan, ông biết dù mình có phản đối hay tức giận cũng chẳng được ích gì. Ông đã không thể chống đối ngang hàng với con trai được nữa, nói một cách thực tế thì vợ chồng ông cho đến bố mẹ ông được hưởng thụ cuộc sống phải nói là xa xỉ như bây giờ đều là nhờ có Trần Trác.

Trần Khải Sinh không muốn nói rằng mình và vợ mắc nợ con trai, nhưng ông sẵn lòng xem thời cơ này là sự hòa giải và tỏ ra yếu thế.

Trần Khải Sinh dùng hết một đêm không ngủ để đọc những cuốn sách Trần Trác từng đọc và hút hết hai bao thuốc để ép bản thân bình tĩnh đối mặt với điều đó. Ông đã có phỏng đoán này thì dĩ nhiên cũng không trốn được Tần Nghệ. Tần Nghệ không can dự vào vấn đề giáo dục và thời kỳ trưởng thành của Trần Trác như Trần Khải Sinh, khi Trần Khải Sinh phê bình Trần Trác bà cũng luôn bảo vệ con trai, nhưng lần này phản ứng của bà còn kịch liệt hơn cả ông. Có một đồng nghiệp nữ nghỉ hưu cùng lúc với Tần Nghệ, tuy trước đó ai cũng là nhà khoa học vùi đầu vào việc nghiên cứu, trình độ học thuật ngang tài ngang sức, thế mà sau khi nghỉ hưu người ta cũng chuyển trọng tâm sang cháu trai cháu gái, còn lần này, những tưởng tượng của bà về cháu trai cháu gái cũng hoàn toàn dập nát.

Cuối cùng vẫn là Trần Khải Sinh thuyết phục Tần Nghệ. Trong lúc Trần Trác tưởng bố mẹ còn chưa biết, thì hai vợ chồng đã không còn son rỗi âm thầm kiến thiết tâm lý. Trần Khải Sinh mua nhiều sách hơn cả Trần Trác khi đó, đánh dấu những phần quan trọng cho Tần Nghệ xem, mới đầu Tần Nghệ cho rằng Trần Khải Sinh hồ đồ mất rồi, sao lại dung túng cho con trai đi sai lối còn chấp nhận một cách thản nhiên như vậy nữa. Mãi cho đến một đêm nọ, bà tỉnh giấc phát hiện chồng không nằm bên cạnh, bà mò tới phòng làm việc, thấy Trần Khải Sinh vẫn đang xem những tựa sách và báo cáo nghiên cứu liên quan, từ lý luận chuyển sang điều tra cuộc sống thực tế của cộng đồng này, bà nghe thấy tiếng thở dài của chồng mình.

Hai hôm sau ăn sáng xong, đợi ông bà Trần Trác ra ngoài dạo bộ, Trần Khải Sinh thu dọn chén bát, thình lình bảo:

– Chúng ta chỉ có một đứa con là Cục cưng thôi, nó muốn cái gì chẳng lẽ chúng ta còn cản nó hay sao?

Hồi nhỏ Trần Trác không có biệt danh gì cả, nhưng Trần Khải Sinh và Tần Nghệ đều gọi cậu là Cục cưng. Đã ngần ấy năm không dùng xưng hô này nữa rồi, Tần Nghệ thất thần nghĩ không biết từ khi nào bà và Trần Khải Sinh thôi dùng cái tên ấy. Phải chăng là năm Trần Trác bốn tuổi bị bọn họ ép ngồi vào bàn học trước Toán tiểu học? Sau đó hai vợ chồng bà đến viện nghiên cứu Tây Bắc, cả năm trời chẳng gặp con trai được bao lần, mỗi khi trò chuyện cũng toàn về bài học và sự nghiệp, cho đến khi Trần Trác làm trái nguyện vọng của mọi người để đi theo con đường diễn xuất.

Tài liệu mà Trần Khải Sinh tìm đọc còn nhiều hơn cả Trần Trác đọc khi xưa, dạo này ông còn đọc những bản báo cáo nghiên cứu về đời sống hiện thực của các cặp đôi đồng tính. Ngoài sinh lý và tâm lý, ông còn muốn tìm hiểu về cuộc sống thực tế của những người này, sau đó ông phát hiện con đường này còn khó hơn những gì ông tưởng tượng. Ông còn lên mạng tìm một vài diễn đàn, có khu vực giao lưu dành cho các ông bố bà mẹ của những người đồng tính, ông gửi lời mời vào một nhóm WeChat của các phụ huynh theo thông tin trên phần giới thiệu, trong đó có nhiều cha mẹ kể về trải nghiệm của con mình, có người vì tiết lộ xu hướng tính dục mà bị cơ quan đuổi, có người thời trung học bị bạn bè xem là biến thái rồi bắt nạt, còn có người vì thấy người yêu đồng tính của mình đi kết hôn hình thức với phụ nữ khác mà ám ảnh tới độ bắt đầu mặc đồ nữa. Có một người mẹ gửi ảnh con mình mặc đồ nữ vào trong nhóm chat, đi kèm là tin nhắn thoại, giọng phổ thông không được rành mạch cho lắm: “… Tôi không cảm thấy mất mặt, tôi đã quen rồi, nó có lỗi lầm gì đâu, chẳng qua người nó yêu sai giới tính thôi mà, hơn nữa nó còn yêu sai người. Cũng tại tôi, tôi không có khả năng sinh nó thành con gái, nó không có lỗi gì cả, tại sao lại phải chịu tội như vậy”, cuối câu còn có tiếng khóc thê lương.

Trần Khải Sinh đưa tấm ảnh và tin nhắn thoại đó cho Tần Nghệ xem và lắng nghe. Bà nhìn sang ông chồng ngoài mặt bình tĩnh nhưng lại bất chợt rơi nước mắt không một lời báo trước. Trần Khải Sinh lẩm bẩm một mình:

– Khó khăn quá, vẫn còn rất nhiều trường hợp như vậy, xã hội không thể chấp nhận chúng nó, mà nó thì ngày nào cũng bị bao nhiêu người chú ý, nó phải chịu khổ, à không, là chịu tội… Anh với em còn không chấp nhận nó thì còn ai có thể chấp nhận nó đây.

Sau hôm đó cả hai đều không nhắc tới chuyện này nữa, khi gặp Trần Trác cũng chẳng để lộ điều gì bất thường, cho đến tối nay Trần Trác tự mình bộc bạch.

Sự bình tĩnh của Trần Khải Sinh và Tần Nghệ khiến Trần Trác vô cùng khó chịu. Cậu đã liệu trước bố mẹ sẽ la mắng, phẫn nộ, thậm chí là lạnh nhạt, nhưng không ngờ tự bố mẹ đã biết được chân tướng từ lâu, hơn nữa bây giờ còn bình thản nghe cậu tường thuật lại nữa chứ. Trần Khải Sinh kể xong thậm chí còn nặn ra một nụ cười, ông là người rất hiếm khi cười, nên mỗi khi cười làm người ta thấy không được tự nhiên.

Đáng lẽ giờ phút họ nên nói những câu từ đáy lòng, những điều dịu dàng đầy tình cảm có thể xoa dịu vết thương của ba người. Nhưng cả ba đều chọn im lặng, quảng cáo chiếu xong là bắt đầu quay lại nửa sau bộ phim.

Trong đầu Trần Trác đang suy nghĩ có nên ôm bố mẹ một cái hay không, nhưng cuối cùng cậu cũng không thể dang tay ra ôm Trần Khải Sinh hay Tần Nghệ, dù cho cậu có thể làm được việc này với cả người cha trong phim mà cậu từng đóng. Cậu toan lên tiếng, nhưng chỉ nhả ra được một câu “Xin lỗi” tối nghĩa, tuy quả thật đây cũng chính là cảm xúc chân thật của cậu lúc này.

Trần Khải Sinh lắc đầu:

– Chỉ cần con được hạnh phúc là bố mẹ yên tâm rồi. Nếu khó khăn quá thì đừng miễn cưỡng bản thân, có nhiều báo cáo cho thấy cái này không phải tuyệt đối đâu, nhiều khi chỉ là nhất thời mê muội thôi. Con cứ nghĩ cho kĩ đi, bản thân con suy nghĩ kĩ càng là quan trọng nhất.

Buổi tối nay nom bình yên suôn sẻ thế nhưng thật ra chẳng một ai an lành vào giấc được cả. Rõ ràng Trần Trác không tốn một giọt mồ hôi nào cũng nhận được sự thông cảm từ bố mẹ, Trần Khải Sinh và Tần Nghệ cũng bày tỏ sự tôn trọng với con trai như những gì đã tưởng, nhưng không một ai thấy dễ chịu cả.

Bốn giờ sáng, Trần Trác nhắn WeChat hỏi Tống Lãng Huy, năm xưa anh come out đã có tâm trạng như thế nào?

Đến cả tâm trạng hiện giờ của bản thân mà Trần Trác còn không hiểu nổi, càng không thể đoán được Tống Lãng Huy năm hai mươi tuổi nghĩ cái gì. Cậu không nghĩ một Tống Lãng Huy lớn lên trong một gia đình hòa thuận và thoải mái có thể ít buồn bã hơn người bình thường vào tình huống này.

Chắc Tống Lãng Huy đã ngủ từ sớm rồi, Trần Trác đợi tới trời sáng, cơn buồn ngủ ập tới cũng chưa nhận được câu trả lời. Khi gần thiếp đi cậu lại nghĩ, có lẽ đáp án của Tống Lãng Huy không cần thiết đến thế, vì dù sao kinh nghiệm và tâm trạng của anh cũng không thể phục chế lại được.

Bọn họ là bạn đồng hành, nhưng mỗi người có một trọng trách riêng.

Bữa sáng hôm sau trầm lắng hơn mọi ngày, làm tiếng tivi trong phòng khách được phóng đại lên.

Bà của Trần Trác dòm con trai, con dâu và cháu trai sắc mặt không được tươi tỉnh, bà vừa bóc trứng gà cho ông Trần Trác vừa hỏi cậu:

– Chừng nào cháu mới dẫn người yêu về cho bà xem đây?

Trần Trác không biết có phải bà mình nhạy cảm đến vậy không, vì đây chẳng qua chỉ là một câu mà bậc trưởng bối hay hỏi thôi, nhưng cậu có thể nhận ra được bố mẹ mình đang căng thẳng lắm. Cậu cười gượng, hỏi lại bà:

– Dù là người như thế nào bà cũng chịu gặp ạ?

– Chỉ cần là người cháu yêu thì bà ưng hết. – Bà chỉ là tivi phía sau, sáng sớm kênh truyền hình địa phương đang phát sóng một bộ phim xưa – Tình nhân của Ninh Thái Thần còn không phải con người kia kìa (*), chẳng lẽ cháu bà còn khác biệt hơn nữa sao?

(*) Ninh Thái Thần là nhân vật trong phim Thiện nữ u hồn, do Trương Quốc Vinh đóng. Người chàng yêu là một hồn ma chưa được siêu thoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK