" Cẩm Tú Cầu vẫn là đẹp như vậy. ", Vu Lỵ vốn là không quan tâm đến ánh mắt Đường Chính Dật dành cho Tinh Đông. Nàng một mực thích nhất là ngắm khoảng sân vườn trải hoa xanh biếc.
Nghe tiếng tán thưởng của nàng, y chỉ biết cách xa hắn vài bước. Tâm tình càng trở nên nặng trĩu. Vu Lỵ rất thích Cẩm Tú Cầu. Năm năm trước chỉ một câu lỡ lời của nàng, hắn đã tự mình trồng Cẩm Tú Cầu trải hai bên đường chỉ để hằng ngày nàng có thể nhìn thấy.
" Đông Đông, em cũng thích chúng nhỉ? ", Vu Lỵ nở một nụ cười trong veo như giọt nước. Mắt cong cong nửa vầng trăng. Hiện lên nước da trắng ngần đẹp đẽ.
Tinh Đông bật cười, gật đầu mấy cái. Bật cười vì cảm thấy bản thân thật ấu trĩ. Ích kỷ chẳng khác gì một đứa trẻ học đòi. Tâm tư hiện lên lòng đố kị với một cô gái vốn dĩ đã là vị hôn thê của hắn rất nhiều năm trước.
" Đông Đông, em cười trông đáng yêu thật đấy! ", Vu Lỵ vươn người xoa xoa mái tóc đen đang bị gió làm cho rối.
" Đã hiểu tại sao anh ấy lại một mực thích chị như vậy. ", Tinh Đông khẽ cúi người cho nàng dễ dàng vươn tới.
Vu Lỵ nghe xong liền hiện lên một tia hứng trí chạy về phía Đường Chính Dật nắm tay, " Đông Đông hôm nay rất ôn nhu nha. ". Hắn khẽ liếc mắt qua y, " Trước giờ em ấy luôn như vậy. "
Không để Đường Chính Dật mở cửa, y tự mình vào xe trước. Vu Lỵ ngồi ở ghế phụ lái. Tốt nhất là y vẫn nên giữ cho mình một khoảng cách nhất định với hắn. Dù gì hắn cũng có một vị hôn thê chính chắn, xinh đẹp. Không nên giữ trong lòng bất kỳ tâm tư sai lệch nào khác ngoài anh em.
Cả đường đi Tinh Đông đều cuối gầm xuống điện thoại. Sự trầm lặng của Đường Chính Dật khiến Vu Lỵ cũng không muốn tự mình nói chuyện với mình. Hắn dừng trước cổng biệt thự Tống gia để nàng tự vào. Chỉ để lại lời nhắn sẽ tới thăm cha mẹ nàng vào lần sau. Vu Lỵ là một cô gái tốt, sự thờ ơ của Chính Dật cũng không khiến nàng suy nghĩ quá nhiều. Chỉ chào tạm biệt hai người sau đó đi vào.
Thấy Đường Chính Dật không tiếp tục nổ máy xe khiến Tinh Đông thấp thỏm, " Nếu không tiện em có thể tự về, anh cứ lên chào hỏi người nhà Tống một tí. Em không phiền anh. "
Hắn không nói chỉ trầm ngâm một tí, " Em lên đây! "
Tinh Đông cứng đơ người. Một lần nữa " hả ". Biết hắn không muốn nói lại lần hai, y liền mở cửa xe đi lên ghế phó lái. Lúc này hắn mới thật sự nổ máy.
" Khi nãy tôi ăn không nhiều, tay còn rất không ổn. ", thật sự thì không biết có phải là Tinh Đông ngốc không biết hai chuyện ăn uống và đau tay có liên quan gì đến nhau hay hai thứ đó thật sự là không liên quan.
" Vậy? "
" Em về nhà đi! Ở ngoài không ổn. Tay tôi mấy ngày nữa sợ sẽ tự mình không chăm sóc tốt. "
Tinh Đông nghe xong thì thò tay vào túi mang theo. Lấy ra thuốc cùng bông băng, " Hay là em bây giờ thay cho anh vậy. "
Tinh Đông là bác sĩ. Những thứ như vật liệu sơ cứu cần thiết sẽ đem theo. Đường Chính Dật nhíu nhíu đôi mày rậm của mình. Cố ý giảm tốc độ xe, " Tôi đang lái xe. "
Tinh Đông cất lại đồ vào túi, " Vậy em thay băng cho anh sau đó thì tự về cũng được ". Đường Chính Dật không tiếp tục nói.
Vốn dĩ là y cùng hắn sống chung một căn biệt thự ở phía Đông do Thẩm Tư Yên an bài. Vừa thuận tiện cho việc đi làm của cả hai. Y vì cảm thấy Đường Chính Dật ra vào không một biểu tình chắc là do không thoải mái nên đã tự mình dọn ra ngoài. Mới đầu hắn chỉ hỏi lí do sau đó cũng chẳng nói gì tiếp theo.
Hắn mở cái hộp nhỏ trong xe lấy ra một thanh ngũ cốc đưa cho y, " Khi nãy em không ăn nhiều lắm. Cùng tôi vào siêu thị một chút. "
Tinh Đông khẽ gật đầu. Xé gói bánh ngũ cốc. Dù gì y cũng không bận việc. Đường Chính Dật bảo gì liền làm nấy. Hôm nay có lẽ hắn khác biệt hơn thường ngày hay là thường ngày hắn đều như vậy. Chỉ có y là nhìn không ra.
" Thấy cái gì cần thì mua đi. Tôi không biết nấu ăn. "
Hắn cầm theo một cái giỏ siêu thị. Y chỉ lẳng lặng đi xung quanh lấy đồ cần thiết. Sẽ nấu một vài món hợp khẩu vị của hắn. Mà thật chất cũng không biết có hợp khẩu vị của hắn thật hay không. Bình thường Tinh Đông nấu gì hắn đều bình bình ngồi ăn hết. Không một lời khen cũng chẳng một câu chê trách. Cũng không biết tay nghề của y có thật sự là tốt không nữa.
" Sau này đừng có tùy tiện ra ngoài. Em biết bản thân hay gặp nguy hiểm thì đừng có cố chấp. ", Đường Chính Dật vươn tay lấy lon sữa bò trên cao mà y đang cố lấy.
Tinh Đông hiện lên một nụ cười nhưng không khác gì bình thường là mấy. Ngón tay khẽ giật vài cái, " Chuyện đó cũng qua lâu rồi. Chắc không ai còn nhớ tới cái đó nữa đâu. "
Sau cái năm lột bỏ thân phận trai trưởng của Hạ gia, y liền được đổi tên thành Đường Tinh Đông lấy danh nghĩa con trai thứ hai Đường gia. Nhưng quyền thừa kế tài sản của Hạ gia vẫn còn nằm trong tay của y. Từ đó liền không ít người muốn truy sát. Không kể ra cũng biết là người của Hạ gia. Thẩm Từ Yên từ lâu đã luôn biết Hạ gia mục đích không tốt đẹp mới đem Tinh Đông làm người của mình. Nhằm bảo vệ an toàn cho y và một phần thực hiện lời hứa của Thẩm Tư Yên đối với mẹ đẻ của y. Năm đó thảm tới mức bị người ta âm thầm bắt đi uy hiếp. Cũng là Đường Chính Dật tự tay cứu về.
Tinh Đông mãi mê suy nghĩ liền không quan tâm tới mấy đứa trẻ đang đùa nghịch chạy về hướng mình. Đường Chính Dật nhanh chóng đem y ôm vào trong lòng tránh đi. Tinh Đông ngơ ngác vài phút. Cơ thể của Đường Chính Dật rất lạnh lại có phần rất ấm. Mâu thuẫn đến mức Tinh Đông không thể nào hiểu được. Rốt cuộc là lạnh giá hay ấm áp?
- ----------------
Hết chương 4