Có lẽ là vì nhóc con đánh lén kia thấy đột nhiên có người xông đến, xuống tay chần chờ. Du Trạc thở phào nhẹ nhõm, cầm thuốc bác sĩ đưa bỏ vào trong cặp, trên đường về nhà còn vào tiệm văn phòng phẩm mua chút dụng cụ học tập mới để Thích Ánh mang về.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng với tính cách bao che con cái của Du Trình biết được chắc chắn sẽ đến trường học ầm ĩ một trận.
Du Trạc thầm nghĩ: Chuyện giữa những người cùng trang lứa, vẫn là không cần người lớn tham gia vào.
Cậu và Thích Ánh thống nhất khẩu cung, cho dù đến lúc bị phát hiện vết thương, liền nói là không cẩn thận đụng phải.
Về đến nhà, cơm tối đã chuẩn bị xong.
Sở thích ăn uống của Thích Ánh và nguyên chủ giống hệt nhau, đến cả món ăn yêu thích cũng giống nhau. Từ lúc cô đến đây, mợ mỗi ngày đều sẽ làm món cô thích ăn, điều này khiến Thích Ánh cảm động không thôi.
Du Trình hỏi vài câu về trường lớp, ví dụ như có học sinh hư hỏng bắt nạt Ánh Ánh không, có nhóm nào tẩy chay Ánh Ánh không, có bạn học nào thấy Ánh Ánh không nghe được, không nói được mà chê cười cô không.
Du Trạc trợn trắng mắt: “Mọi người đều rất bận đấy ạ, bố cho rằng học sinh cấp ba bây giờ bài tập rất ít sao?”
Du Trình nghĩ đến thiếu niên bất lương lái mô tô gặp trước cổng trường sáng nay, đối với lời Du Trạc nói rất có thái độ hoài nghi.
Ăn cơm xong, Thích Ánh liền về phòng mình, ngồi trước bàn học vùi đầu viết viết vẽ vẽ. Du Trình đứng ngoài cửa nhìn hai cái, lại quay đầu nhìn Du Trạc đang nằm chơi game trên sô pha, đi đến đá chân cậu.
“Đi nhìn chị con đang viết gì đi.”
Du Trạc không tình nguyện: “Bố kệ chị viết gì đi, nói không chừng là đang làm bài tập đấy.”
Du Trình trừng mắt: “Nó có nghe giảng được đâu, làm bài tập gì chứ, mau đi xem thử đi.”
Du Trạc đang chém giết đến thời khắc quan trọng, vô cùng buồn bực: “Thế lỡ chị đang viết nhật kí thì sao, bố có biết tôn trọng con cái không?”
Du Trình nhéo lỗ tai cậu: “Bác sĩ nói thế nào, con đều quên hết rồi sao, không thể vì biểu hiện của con bé quá bình thường mà buông lỏng cảnh giác, gần đây nó quá bình thường rồi, bố không yên tâm, nếu thật sự đang viết nhật kí thì càng tốt, thời điểm đặc biệt, đọc lén cũng không sao cả.”
Du Trạc đang bị quấy nhiễu đến rối tung cả đầu, ném di động, dưới ánh mắt giận dữ của Du Trình không tình nguyện đi vào phòng Thích Ánh.
Cô không nghe thấy, cậu cũng không cần cố ý đi khẽ vào. Cậu rất cao, mới mười sáu tuổi đã cao mét tám, lúc đứng sau lưng cô vừa khéo có thể lướt qua đỉnh đầu cô nhìn thấy quyển sổ trên bàn.
Thích Ánh không phát hiện có người sau lưng, vẫn tập trung ngồi viết.
Du Trạc nhìn hai cái, xoay người ra ngoài, Du Trình hỏi: “Sao rồi? Nhìn thấy chưa?”
Cậu gãi gãi đầu: “Nhìn thấy rồi ạ, chị hình như đang viết tiểu thuyết.”
Du Trình: “Viết tiểu thuyết?”
Du Trạc nghi ngờ: “Tướng quân, chiến trận gì đó, hình như là tiểu thuyết cổ đại.”
Du Trình trầm tư một lúc: “Viết tiểu thuyết cũng tốt lắm, có thể dời đi chú ý, phát triển sở thích cá nhân.”
Trong phòng, Thích Ánh lần đầu tiên viết nhật kí gập quyển sổ lại, nhìn màn đêm đã buông xuống ngoài ô cửa, lẳng lặng cong môi.
Thật tốt, cô lại gặp được tướng quân của mình.
Tuy tướng quân kiếp này đã không còn nhận ra cô nữa, nhưng không sao cả, lần này, đổi lại cô sẽ đi làm quen anh.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, Du Trình theo lệ lái xe đưa Du Trạc và Thích Ánh đến trường. Thích Ánh vốn có chút bài xích trường học, lần này lại vui vẻ bước vào trường.
Vừa tiến vào lớp, liền phát hiện các bạn học đều dùng ánh mắt quan tâm nhìn cô, Thích Ánh không biết tại sao vừa ngồi xuống, Nhạc Lê cầm thức ăn sáng hấp tấp chạy vào, nhìn thấy Thích Ánh, mắt liền mở to, chạy nhanh đến bên cô, huyên thuyên nói gì đó.
Nói nửa ngày mới nhớ ra Thích Ánh không nghe được, vỗ đầu, lấy tập bài tập ra viết: Ánh Ánh, cậu không sao chứ, sao cậu lại chọc vào Quý Nhượng?
Thích Ánh cả mặt mờ mịt, trả lời: Tớ không sao, sao thế?
Nhạc Lê chê viết chữ quá chậm, nhìn xung quanh một lượt, thấy không có giáo viên, liền lén lút lấy di động ra gõ chữ: Hôm qua tan học, xe cấp cứu đậu trước cổng trường, có rất nhiều học sinh đều nhìn thấy cậu bị Quý Nhượng đánh.
Thích Ánh:...
Cô đang chuẩn bị gõ chữ trả lời, Lưu Khánh Hoa vội vã bước vào lớp học, Nhạc Lê lập tức lấy điện thoại giấu đi, Lưu Khánh Hoa đi đến trước mặt Thích Ánh, vẻ mặt lo lắng nhìn cô nửa ngày, cuối cùng ra hiệu cô đi theo mình đến phòng giáo viên.
Đến khi Thích Ánh đi ra, vài nam sinh trong lớp lập tức mồm năm miệng mười nói: “Bạn học mới vừa đến một ngày, người của lớp 11/9 thật chẳng ra gì.”
“Bắt nạt người câm điếc thì tính là gì chứ?”
“Quý Nhượng thường ngày tác oai tác oái cũng thôi đi, sao có thể ra tay với bạn học đặc biệt chứ!”
“Chuyện đã ầm ĩ đến chỗ hiệu trưởng rồi, xem lần này cậu ta còn có gì để nói.”
“Học kì trước cậu ta đánh học trưởng lớp 12 nhập viện, tớ còn cho rằng cậu ta sẽ bị đuổi học, kết quả chẳng có gì xảy ra. Lần này chắc chắn chạy không thoát rồi, đó là con liệt sĩ đấy.”
Nữ sinh yêu thầm Quý Nhượng không thiếu, lớp 11/2 cũng có, lập tức phản bác: “Chuyện này rốt cuộc thế nào còn chưa rõ đâu, Quý Nhượng trước giờ không đánh nữ sinh nhé.”
“Cả đám khua môi múa mép, chỉ dám mắng trong lớp, hay ho thì đến trước mặt Quý Nhượng nói kìa.”
Trên lớp vô cùng ồn ào, trong phòng giáo viên, Thích Ánh đã từ chỗ Lưu Khánh Hoa hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Rất nhanh, giám thị cùng hiệu trưởng cũng vội vã đi đến.
Đã nói sẽ tạo môi trường ấm áp thân thiện cho con liệt sĩ, kết quả mới vào học ngày đầu tiên liền xảy ra loại chuyện này, giám thị sắp tức chết: “Tôi đã nói để Quý Nhượng kia ở lại chính là tai họa mà, học kì trước nên đuổi học cậu ta, thật sự là con sâu làm rầu nồi canh của Nhất Trung ta.”
Nói xong, đến phòng giáo viên chỉ đành chuyển đề tài, quan tâm Thích Ánh.
Thích Ánh cầm bút ghi lên sổ: Quý Nhượng không đánh em, đó đều là tin đồn bậy.
Giám Thị viết chữ như rồng tay phượng múa, Thích Ánh nhìn nửa ngày mới đọc hiểu: Bạn học Thích Ánh, em đừng sợ, cứ đem sự thật nói ra, trường học tuyệt đối không bao che ai.
Thích Ánh đang muốn đem việc này giải thích, chủ nhiệm Lưu Nghiêu của lớp 11/9 đưa Quý Nhượng đến.
Lưu Nghiêu thường ngày không quản Quý Nhượng, không phải chưa từng quản, chỉ là vô dụng, Quý Nhượng mãi mãi đều là dáng vẻ không thèm để ý, khiến người ta nghi ngờ lời mình nói, anh không nghe lọt chữ nào.
Sau này cũng dần dần lười để ý đến anh, chỉ cần anh không gây chuyện, Lưu Nghiêu đều mắt nhắm mắt mở.
Kết quả lần này lại bắt nạt học sinh đặc biệt.
Lưu Nghiêu đã mắng anh cả đường đi, Quý Nhượng vẫn trưng ra vẻ không có chuyện gì, đến mí mắt cũng lười nâng lên.
Vừa bước vào phòng giáo viên, nhìn thấy Thích Ánh đang ngoan ngoãn ngồi đấy, khóe môi anh nhếch lên, cười như không cười, lười nhác ngồi xuống.
Giám thị tức đến suýt nhảy dựng lên: “Cậu đứng dậy cho tôi.”
Quý Nhượng không chỉ không đứng, còn bắt chéo chân, nhìn dáng vẻ này của anh, hình như còn muốn châm thuốc.
Sắc mặt vài giáo viên trở nên rất khó coi, ánh mắt hiệu trưởng phức tạp nhìn anh, trầm giọng nói: “Quý Nhượng, chuyện lần này rốt cuộc thế nào, các thầy cô đều ở đây, em giải thích đi.”
Quý Nhượng đến mí mắt cũng lười nâng lên, giọng thong thả: “Có gì để giải thích đâu, các người không phải đã nhận định tôi đánh người sao, phạt gì thì mau đưa ra đi.”
Giám thị lại muốn mắng, hiệu trưởng đưa tay ngăn ông lại, tiếp tục nói: “Thầy biết em không phải là đứa nhỏ như thế, tuy có chút bốc đồng, nhưng cũng không phải là không biết đúng sai.”
Lời còn chưa nói xong, áo đã bị người nào đó kéo một cái.
Hiệu trưởng quay đầu, Thích Ánh đứng sau lưng ông, tay đưa quyển vở bài tập ra, trên đó viết một đoạn chữ.
Các giáo viên cúi đầu đọc.
Đến khi đọc xong, vẻ mặt vẫn còn bừng bừng nổi giận của họ bỗng trở nên phức tạp.
Gương mặt hiệu trưởng lộ ra ý cười, quay đầu nhìn Quý Nhượng: “Thầy nói rồi, em không phải là đứa nhỏ không biết phải trái. Loại chuyện tốt thấy bạn gặp khó, dũng cảm giúp đỡ như thế, sao không chịu giải thích với thầy cô chứ?”
Quý Nhượng:...
Anh đã làm gì vậy, sao lại liên quan đến chuyện thấy bạn gặp khó, dũng cảm giúp đỡ?
Hiệu trưởng: “Học sinh hư hỏng ngoài trường bắt nạt bạn học Thích Ánh, em nhìn thấy, giúp đỡ là đúng nhưng cách tốt nhất không phải là sử dụng bạo lực để giải quyết, cũng tránh để bản thân bị thương. Em biết gọi xe cấp cứu, thế cũng sẽ biết báo cảnh sát. Chẳng qua lần này em bảo vệ bạn học Thích Ánh, trường thưởng phạt rõ ràng sẽ cộng điểm học tập cho em.”
Quý Nhượng:...
Mẹ nó, ai thèm cộng điểm học tập?
Anh buồn bực ngẩng đầu nhìn Thích Ánh, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ, anh chợt đờ người, mắng thầm một câu, lại rũ mắt.
Chuyện đã giải quyết, Thích Ánh cùng Quý Nhượng ai về lớp nấy. Lớp 11/2 và lớp 11/9, lớp ở đầu, lớp ở đuôi, sau khi lên lầu liền chia nhau rẽ trái rẽ phải.
Lúc lên cầu thang, Thích Ánh vẫn luôn ngoan ngoãn đi sau lưng anh.
Đang là giờ tự học buổi sáng, trên cầu thang không có một ai, bước chân lên cầu thang của Quý Nhượng thoáng khựng lại, xoay người.
Thích Ánh đang đứng cách anh hai bậc thang, ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo đều là ý cười dịu dàng.
Anh trên cao nhìn xuống, cười như không cười: “Ông đây khi nào cứu cậu?”
Thích Ánh không nghe được, chỉ mím môi ngoan ngoãn cười.
Lại là ánh mắt này.
Tim Quý Nhượng đập chậm nửa nhịp, thu lại ý cười, vừa hung dữ vừa lạnh lùng uy hiếp cô: “Không được phép lại cười với ông đây như thế nữa, không được đi theo ông đây, nghe rõ chưa?”
Thích Ánh chớp chớp mắt.
Anh xoay người chạy nhanh như bay.
Thích Ánh nhìn theo bóng lưng anh, ngoan ngoãn vẫy tay chào.
Về lớp, vừa bước vào trong, tiếng đọc sách đều nhỏ đi. Thích Ánh rất không thích cảm giác bị người ta chú ý nhưng nghĩ đến lời đồn kia, liền lấy hết can đảm bước lên bục giảng, cầm phấn viết.
Tiếng đọc sách hoàn toàn biến mất, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.
Thích Ánh viết từng nét một: Quý Nhượng không đánh tớ. Hôm qua gặp phải học sinh ngoài trường, cậu ấy giúp tớ.
Cô xoay người nhìn các bạn học trong lớp, mím môi cười, lại cầm giẻ lau lau chữ đi. Đi xuống ngồi về chỗ mình, Nhạc Lê kích động đến hai tai đỏ bừng, viết chữ hỏi cô: Ánh Ánh, cậu trước đây quen Quý Nhượng hả?
Thích Ánh lắc đầu.
Nhạc Lê không thể tưởng tượng: Thế sao anh lại giúp cậu? Quý Nhượng trước giờ không thèm để ý chuyện người khác, hơn nữa còn rất hung dữ, chẳng lẽ vì cậu xinh sao?
Thích Ánh nghiêm túc viết: Không phải, cậu ấy rất tốt.
Tướng quân của cô chính là người tốt nhất thiên hạ này.
Anh sẽ mặc kệ nguy hiểm, vào sâu trong doanh địch biên cương, chỉ vì cứu dân tị nạn bị nước giặc giữ lại.
Anh sẽ đem doanh trại của mình nhường cho tướng sĩ bị thương ở, sẽ lấy quân lương của mình cho cấp dưới để cải thiện lương thực.
Anh cả đời chinh chiến, vĩ đại phi phàm, sau khi hi sinh, thi thể được mang về kinh, bá tánh trăm dặm nghênh đón.
Nay đổi thành thái bình thịnh thế, tướng quân của cô không cần phải lên trận giết giặc, mọi người dường như đối với anh có hiểu lầm rất lớn.
Nhưng cô biết, tướng quân sẽ không thay đổi.
Anh hùng của cô, bất kể là ở đâu, cho dù thời không đổi thay, cũng sẽ có một tấm lòng son, không nhiễm bụi trần.