Sau khi tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, cả tòa lớp học đều truyền ra tiếng hoan hô. Giáo viên gác thi thu xong bài, Khuất Đại Tráng liền chạy đến dãy cuối lớp ôm lấy Quý Nhượng một cái.
Quý Nhượng cả mặt chê bai đẩy cậu ra, Khuất Đại Tráng sống chết ôm lấy cổ anh không buông, còn mang theo tiếng khóc nức nở, cảm xúc mãnh liệt nói: “Anh Nhượng, ba năm nay, cảm ơn anh!”
Cảm ơn anh ban đầu liền xem bọn em là anh em, cũng cảm ơn anh đã ép bọn em quay về chính đạo.
Quý Nhượng nghiến răng nghiến lợi: “Dám khóc nữa ông đây sẽ đánh chết mày.”
Thích Ánh ngồi đầu bàn bỏ bút vào trong hộp bút, có chút cảm khái nhìn lớp học một vòng, khẽ thở dài.
Mọi chuyện cứ thế mà kết thúc rồi.
Cô quay đầu nhìn chàng trai đứng ở cuối lớp, gương mặt anh bực bội không kiên nhẫn nhưng trong mắt rõ ràng có ánh sáng. Không giống như đôi mắt âm trầm trước đây, cả người anh đều sáng lạn hẳn.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng.
Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu giúp cô chỉnh lại tóc rối trên đỉnh đầu, sau đó tự nhiên nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Cuối cùng cũng có thể trước mặt mọi người công khai nắm tay cô rồi, tim anh cũng vui sắp nhảy ra ngoài rồi.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Tốt nghiệp có thể yêu đương, cô gái nhỏ lập tức hoàn chỉnh thuộc về anh rồi.
Ừm, anh phải kế hoạch thật tốt, tìm cơ hội tốt nhất để bù đắp toàn bộ, anh phải tỏ tình với cô mới được!
Thí sinh liên tục đi ra cổng trường, bên ngoài đều là các phụ huynh đang mong mỏi chờ đợi, có người vui có người buồn nhưng phần lớn đều là tiếng cười hưng phấn, thoải mái.
Hai ngày nay Du Trình thật sự còn lo lắng hơn Thích Ánh, trước kì thi ông còn đặc biệt đến Văn Hoa Tự thắp hương, xin liệt tổ liệt tông Du gia phù hộ Ánh Ánh có thể phát huy như ngày thường. Chiều hôm nay thi môn cuối cùng, ông sớm đã đứng ngoài cửa đợi.
Thích Ánh ôm túi đựng văn phòng phẩm chạy ra ngoài, Du Trình cả mặt kích động hỏi: “Ra rồi à? Thi thế nào rồi?!”
Cô cười gật đầu: “Phát huy như ngày thường ạ.”
Du Trình cười đến trên mặt nở hoa, ông nhìn thấy Quý Nhượng sau lưng cô, cũng nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Quý, cháu cũng ở đây à? Thi thế nào rồi?”
Quý Nhượng trưng ra dáng vẻ của học sinh ba tốt, “Vẫn không tệ ạ.”
Du Trình liên tục gật đầu, ông muốn dẫn Thích Ánh đến nhà hàng đã đặt sẵn ăn cơm, nói đôi ba câu với Quý Nhượng xong liền rời đi. Quý Nhượng nói ‘tạm biệt chú’ xong, anh lại vô cùng quen thuộc xoa đầu Thích Ánh, giọng dịu dàng: “Ngày mai gặp nhé.”
Du Trình: “???”
Nhóc con, tay cậu sờ ở đâu vậy???
Thích Ánh đỏ mặt, hoàn toàn không dám nhìn cậu mình, mềm giọng ‘ừm’ một tiếng.
Du Trình: “...”
Cho đến khi lên xe, Du Trình một mực im lặng, cuối cùng vẫn không nhịn được xoay người đau buồn hỏi: “Ánh Ánh, con với Tiểu Quý...quan hệ rất tốt sao?”
Ông cảm thấy hỏi như thế tương đối uyển chuyển, kết quả Thích Ánh lại trả lời vô cùng trực tiếp: “Con thích anh ấy.”
Du Trình: “...”
Con gái lớn không cần bố, cháu gái lớn không cần cậu.
Du Trình chua lè nói: “Ánh Ánh à, tuy con tốt nghiệp rồi, nhưng con vẫn chưa thành niên...”
Thích Ánh: “Tháng sau con thành niên rồi.”
Du Trình: “...”
Tất cả đều trách Du Trạc!!! Nếu không phải vì nó, Ánh Ánh cùng thằng nhóc Quý Nhượng kia cũng sẽ không quen nhau!!! Để xem về nhà ông có đánh chết thằng ranh con kia không!!!
Thích Ánh nhìn thấy sắc mặt cậu thay đổi mấy lần, liền không nhịn được che miệng cười, lén lút nhắn tin cho Quý Nhượng: Anh chọc giận cậu em rồi.
Anh rất nhanh liền nhắn lại: Anh cố ý đó.
Anh cố ý, vì anh không nhịn được muốn tuyên bố chủ quyền của mình trước mặt mọi người.
Tâm tình của đại ca trước giờ đều chưa từng tốt như vậy, anh tạo một nhóm chat thêm toàn bộ đàn em mình vào, sau đó thông báo với toàn bộ thành viên: “Ông muốn tỏ tình, giúp ông nghĩ cách tỏ tình độc nhất vô nhị.”
Mọi người: “...”
Tại sao đã tốt nghiệp rồi vẫn phải ăn cẩu lương vậy?!
……
Thi xong, các lớp bắt đầu mở tiệc tốt nghiệp. Có lớp tổ chức vào ngày 8 ngay trong buổi tối thi xong, lớp 12/2 tổ chức vào trưa ngày 9, ăn xong cơm trưa lại đi hát karaoke.
Hai ngày thi đại học xong, KTV cả thành phố đều làm ăn đắt khách, ban cán sự lớp tìm khắp thành phố mới giành được một phòng bao trong KTV trong thành giải trí, chứa đủ mấy chục người trong lớp.
Buổi trưa mọi người ăn lẩu, ngồi đầy cả sảnh lớn nhà hàng, nam sinh mang mấy thùng bia đến, vui vẻ cụng ly, đến cả nữ sinh cũng không nhịn được tham gia vào, hò hét ầm ĩ khiến cho nóc nhà của người ta cũng muốn nứt ra.
Lưu Khánh Hoa vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng không ngăn cản, sau khi rót một ly rượu, cô đứng lên sảng giọng nói: “Các em, cô kính các em. Kính sự cố gắng trong ba năm nay của các em, kính con đường tương lai sau này, bất kể các em ở đâu, cô mãi mãi chúc các em tiền đồ vô hạn, thanh xuân tươi đẹp!”
Không ít học sinh khóe mắt đỏ hoe, liên tục nâng ly, đồng thanh nói: “Cảm ơn cô Lưu!”
Cấp ba – khoảng thời gian mà họ vừa yêu vừa hận – cứ thế một đi không trở lại.
Ăn trưa xong, mọi người đến thành giải trí, trên con đường nọ đều là quán bar cùng tiệm KTV, có vài nam sinh chạy nhanh sớm đã đến đó giành mic, bắt đầu màn ma âm giết người.
Trước đây Thích Ánh chưa từng uống rượu, uống hai ly bia liền có chút choáng, cô cùng Nhạc Lê đi mua kem cây ở ngoài cổng ăn, không muốn bước vào bị ma âm kia tàn phá.
Bên trong không biết là nam sinh nào có lực sát thương lớn đang hát bài《Chết cũng muốn yêu》, cổ họng rống đến hai người cầm kem cây suýt nữa rơi xuống đất.
Thích Ánh sắp cười chết mất, cô lấy điện thoại quay một đoạn clip nhỏ gửi cho Quý Nhượng.
Hôm nay lớp 12/9 cũng tụ họp ở đây, phòng KTV lớp họ đặt cũng nằm trên con đường này, cách khoảng 200m. Sau khi nhận được clip của Thích Ánh, anh liền gửi một hàng chấm lửng, nói: Bên anh cũng không thua kém gì.
Chẳng qua đây là hoạt động cuối cùng của lớp, có khó nghe hơn cũng phải nhịn. Thích Ánh và Nhạc Lê ăn xong kem mới bước vào. Cuối cùng là Trần Mộng Khiết ra mặt, lấy uy của lớp trưởng, dẹp yên bọn họ, lần lượt theo mã số mà lên hát.
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thích Ánh vì là học sinh chuyển trường nên mã số ở cuối cùng, ước chừng đến lượt cô thì trời tối rồi. Thế nhưng cô cũng không thích hát, ăn chút hoa quả uống chút trà sữa, cùng Nhạc Lê tám chuyện, cô đã thấy rất vui rồi.
Trên con đường quán bar này vì có đám học sinh cấp ba nên dù ban ngày vẫn vô cùng náo nhiệt.
Ánh đèn mông lung trên hành lang, một đám người uống đến bước chân loạng choạng, cười hớn hở vây quanh một người đàn ông trên người toàn hàng hiệu: “Anh Tiêu, bên này, đi bên này.”
Ánh mắt Phùng Tiêu đã lơ đãng, nghe thấy âm nhạc chói tai xung quanh, bất mãn hỏi: “Sao lại ồn vậy? Đây là chỗ rách nào thế hả, sao không cách âm.”
Ngườn đàn ông mặc áo sơ mi hoa nói: “Còn không phải là đám học sinh thi xong đại học sao, tất cả phòng đều bị đám học sinh lớp 12 này bao cả rồi. Chỉ là...” Gã nháy mắt sát lại gần hơn chút: “Thế này càng tốt! Có học sinh lớp 12 yểm trợ, đám người kia cũng sẽ không gắt gao như vậy. Gần đây chúng gắt gao nhắm đến hội sở cao cấp quá chặt, những nơi nhỏ ở đây mới tốt hơn một chút, rồng cá hỗn tạp thì có là gì, vừa chạy ra ngoài khắp nơi đều là người và ngõ, cảnh sát bắt được cái rắm.”
Phùng Tiêu nghe được điều này, cũng cười hì hì, chỉ vào nhà vệ sinh ở cuối đường: “Tao đi vệ sinh, tụi mày ở trong phòng bao đợi tao.”
Người đàn ông mặc sơ mi hoa mở túi ra, lộ ra một chiếc túi chứa ma túy: “Nhanh lên anh Tiêu, đống hàng này bá đạo hơn thứ nãy anh vừa thử.”
Phùng Tiêu đã hút qua một lượt, thần trí cũng không còn minh mẫn, ậm ừ đồng ý, đi vào trong phòng vệ sinh.
Lúc đi đến cửa, hắn lướt qua vai của một cô gái nhỏ đang dùng giấy lau tay.
Phùng Tiêu ngửi được hương ngọt đặc biệt trên người thiếu nữ.
Liền nhớ đến lần hoạt động công ích trong viện dưỡng lão, tình cờ gặp được thiếu nữ cực kì thanh thuần.
Khi ấy thái độ của thiếu nữ rất lạnh nhạt, quay đầu liền cười với nam sinh khác khiến hắn vừa giận vừa không cam tâm, lại không thể làm gì chàng trai kia, chỉ đành nhẫn nhịn.
Bây giờ nhận ra cô, vừa rồi lại hút một lượng lớn ma túy, mùi hương cơ thể này kích thích hắn ta, lập tức táo bạo từ đằng sau kéo lấy cổ tay thiếu nữ, bàn tay bịt lấy miệng cô, vòng tay ôm chặt cô kéo cô vào phòng bao ở cuối dãy.
Trong phòng bao chỉ có một ngọn đèn mờ, cả đám người đang bày heroin lên trên bàn, nhìn thấy Phùng Tiêu kéo một nữ sinh vào, lập tức sợ hãi: “Anh Tiêu, anh định chơi trò gì vậy?”
Phùng Tiêu sớm đã hít quá liều, ấn cô gái đang không ngừng giãy giụa xuống sô pha, cười ác độc: “Tụi mày chơi cái của tụi mày, tao chơi cái của tao.”
Trong phòng bao mở âm nhạc đinh tai nhức óc, lấn át đi tiếng hét mãnh liệt của thiếu nữ.
Cô giãy giụa quá dữ dội, vừa cắn vừa đá vừa cào, Phùng Tiêu tinh thần vốn không minh mẫn, không chú ý bị móng tay cô cào một đường trên mặt.
Đau đớn khiến cho hắn nổi giận, đưa tay tát cô một bạt tay, kéo tóc đuôi ngựa bắt cô ngẩng đầu sau đó đập đầu cô lên bàn trà.
Đập ba cái, thiếu nữ cuối cùng không giãy giụa nữa.
Máu đỏ từ trên trán cô chảy xuống, chảy đầy mặt, chảy qua đôi mắt, qua sống mũi, qua cánh môi, dường như ngũ quan đang chảy ra máu tươi vậy.
Mùi máu tươi càng kích thích hắn hơn.
Phùng Tiêu đứng dậy, bắt đầu cởi thắt lưng.
Cửa phòng bao bỗng bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên phục vụ mang dĩa hoa quả vào, lễ phép hỏi: “Là các ngài gọi dĩa hoa quả sao?”
Mấy người đang hít ma túy tay chân luống cuống giấu ma túy dưới bàn trà, quát người phục vụ: “Mẹ nó, ai cho mày vào? Cút ra ngoài.”
Thích Ánh cố gắng mở mắt.
Cô liền mạng bò về trước, vươn tay cầu cứu với người phục vụ.
Nhưng cô chưa bò được bao xa, liền bị Phùng Tiêu bắt lấy cổ chân kéo về.
Ngón tay của nhân viên phục vụ siết chặt, bưng dĩa hoa quả tiến về trước, thấp giọng nói: “Dĩa hoa quả của các vị đặt ở đây được không?”
Đám người kia sớm đã không kiên nhẫn, đứng dậy đẩy ông: “Bảo mày cút có nghe không!”
Lúc bàn tay của gã chạm vào vai nhân viên phục vụ, bị ông trở tay chế trụ. Người kia sững sờ, lập tức ngẩng đầu nhìn, lớn giọng kêu thất thanh: “Người này không đúng! Ông ta không phải là nhân viên phục vụ!”
Trong phòng bao lập tức hỗn loạn.
Trong âm nhạc chói tai vang lên tiếng cảnh báo sắc bén, trong không khí truyền đến mùi khói nồng, có người luống cuống tay chân tắt nhạc, nghe thấy tạp âm hỗn loạn ngoài hành lang: “Cháy rồi! Mau chạy thôi!”
Người trong phòng bao đều hỗn loạn, tay chân luống cuống muốn chạy trốn ra ngoài, nhân viên phục vụ xông vào bên trong, ôm lấy Thích Ánh đang nằm đó.
Phùng Tiêu đã mất đi thần trí, quát đám người đang chạy ra ngoài, ác độc nói: “Không thể để chúng ra ngoài! Ông ta đã nhìn thấy tụi mày hít ma túy, cứu tiểu tiện nhân kia ra sẽ cùng nhau chỉ tội tụi mày!”
Cả đám người dừng lại trước cửa, ma túy sớm đã khiến chúng mất đi nhân tính. Sau khi quan sát một lượt, chúng liên tục xoay người, cầm dụng cụ có thể dùng trong phòng, tấn công nhân viên phục vụ kia.
Thân thủ của nhân viên phục vụ không tệ nhưng rốt cuộc lấy ít địch nhiều còn phải bảo vệ Thích Ánh nên rất nhanh liền bị đánh ngã.
Người đàn ông mặc sơ mi hoa gác cửa lớn giọng hô: “Đừng đánh nữa! Khụ khụ khụ, mau đi thôi! Lửa cháy to rồi!”
Cả đám người vội vã chạy trốn.
Mùi khói nồng vây quanh trong phòng bao, nhân viên phục vụ cố gắng bò dậy, bế cô gái nhỏ lên.
Thích Ánh cả mặt đều là máu, ý thức đã dần mất đi, cảm nhận được có người chạm vào mình, cô theo bản năng giãy giụa.
Nhân viên phục vụ khẽ vỗ sau lưng cô, an ủi: “Cô bé đừng sợ, chú là cảnh sát, chú sẽ đưa cháu ra ngoài.”
Cô nhắm mắt, nghe thấy giọng khàn thấp ôn hòa, nước mắt lăn ra.
Chú ấy là người giống như bố vậy.
……
Dây điện chập mạch dẫn đến cháy lớn, đỏ rực nửa nền trời chạng vạng.
KTV bình dân, căn bản không có thiết bị phòng cháy, lúc lửa cháy to liền không có cách nào chữa cháy được, chỉ đành mặc nó thuận theo hướng gió thổi càng lúc càng lớn.
Người trên phố đều đã chạy ra ngoài. Xe cứu hỏa, xe cấp cứu cùng xe cảnh sát vội vã chạy đến, chật ních cả đường.
Quý Nhượng nghe thấy phát sinh hỏa hoạn vẫn ngây ra, đến khi nhìn thấy là KTV mà lớp 12/2 bao phòng, anh bỗng như bị ai đánh một gậy lên đầu, vội vàng chạy đến đó.
Bạn học lớp 12/2 bị dọa ngây ra đứng bên đường, vẫn còn sợ hãi nhìn căn nhà bị lửa to bao phủ, Trần Mộng Khiết đang điểm danh: “Lớp 12/2 ra cả rồi chứ? Tất cả ra hết rồi phải không?!”
Nhạc Lê tìm một vòng không nhìn thấy Thích Ánh, gương mặt liền tái nhợt: “Lớp trưởng, Ánh Ánh không ở đây, tớ không nhìn thấy Ánh Ánh.” Cô bỗng nhớ ra gì đó, lập tức òa khóc, “Cậu ấy vừa đi vệ sinh, vẫn chưa quay về!”
Quý Nhượng vừa chạy đến nghe thấy câu này của cô.
Bước chân thiếu niên khựng lại, vội vàng xoay người, anh không chút do dự xông vào trong cơn lửa.
Trần Mộng Khiết đứng sau hét lên: “Kéo cậu ấy lại! Mau giữ cậu ấy lại!”
Nhưng bọn họ không đuổi kịp Quý Nhượng.
Thiếu niên đã xông vào cửa tiệm, bị nhân viên cứu hỏa chặn lại.
Người nọ quát anh: “Không muốn sống nữa à!”
Thiếu niên dường như phát điên, hai mắt đầy tơ máu như thể nhỏ ra máu vậy, anh gào thét liều mạng giãy giụa, hai nhân viên cứu hỏa suýt nữa không giữ anh được, một trái một phải sống chết giữ chặt anh kéo về sau.
Ngọn lửa kia càng lúc càng to, phản chiếu đôi mắt tuyệt vọng của anh tựa như thiêu hủy lục phủ ngũ tạng vậy.
Quý Nhượng nước mắt giàn giụa, tê tâm liệt phế gọi: “Ánh Ánh!”
Nhưng không ai đáp trả lại anh.
- -----oOo------