Gõ xong chữ cuối cùng, Trì Nghiệp Đàn thở ra một hơi dài thật dài, cũng đem nội dung viết được hôm nay gửi qua cho Tỉnh Phẩm. Tỉnh Phẩm ngoại trừ vai trò trợ lý cho sinh hoạt và công tác hằng ngày, còn có thể giúp đỡ Trì Nghiệp Đàn sửa lỗi chính tả. Bình thường Trì Nghiệp Đàn sẽ đem bản thảo hoàn thành trong ngày gửi qua cho Tỉnh Phẩm, Tỉnh Phẩm sẽ sửa chữa lỗi sai, sắp xếp câu từ sao cho mạch lạc, đánh dấu những chỗ cần Trì Nghiệp Đàn tự mình chỉnh sửa. Bản thảo đã qua chỉnh sửa sẽ được in ra, đưa cho đạo diễn cùng nhà sản xuất thảo luận trước, sau đó là thực hiện điều chỉnh lần cuối cùng. Còn về phần sửa chữa trong quá trình quay phim thì lại là một phần công việc khác, không nằm trong giai đoạn công tác ban đầu của Trì Nghiệp Đàn.
Nhận được bản thảo, Tỉnh Phẩm gửi tin nhắn tới.
Tỉnh Phẩm: Ông chủ vất vả rồi. Còn việc gì khác muốn em làm không?
Trì Nghiệp Đàn: Tối nay tôi đi gặp đạo diễn Tùng, trước buổi chiều phải hoàn thành cho xong.
Tỉnh Phẩm: Không thành vấn đề, ông chủ cứ yên tâm.
Để điện thoại di động xuống, Trì Nghiệp Đàn xoay cái ghế ngồi 180°, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thả lỏng toàn bộ thể xác và tinh thần, nhưng ngồi nhìn, phong cảnh cũng chỉ có trời xanh mây trắng, muốn khen cũng chả có cái gì để khen.
Trong nhà này hắn có tổng cộng hai cái thư phòng, một cái là để hắn đọc sách, làm vài việc vặt vãnh, một cái là nơi hắn đang làm việc. Cách trang trí phòng làm việc rất đơn giản, trong không gian rộng hơn 30m² chỉ kê một cái bàn và một cái ghế, ngoài chiếc laptop cũng chỉ có một cuốn sổ A4, hai cây bút và một cốc nước lọc. Vật trang trí duy nhất chính là cái rèm cửa màu xám, có thể nói là đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Đây là cách Trì Nghiệp Đàn dùng để phát huy tối đa sự tập trung của bản thân, không có bất kỳ sự quấy nhiễu nào, ngồi ở đây, hắn có thể an tâm sáng tác tới tận mấy tiếng đồng hồ.
Căn hộ này là hắn dùng tiền mình tự kiếm được mua, rộng hơn 500m², trang trí đơn giản, đậm chất Bắc Âu, các chi tiết ở đây Trì Nghiệp Đàn cũng tốn không ít tâm tư, hắn cực kỳ hài lòng, một mình ở đây cũng không thấy cô độc, ngược lại vừa tự do vừa yên tĩnh.
Đóng laptop, Trì Nghiệp Đàn rời khỏi phòng làm việc, hiện tại đã gần 11 giờ trưa, hắn dự định ăn đơn giản cái gì đó, sau đó ngủ trưa một giấc, buổi tối đi ra ngoài ăn cơm cũng có thể có tinh thần hơn.
Phết bơ đậu phộng lên bề mặt bánh mì, làm thêm một phần salad thịt bò rau củ, thêm một ly cafe Americano, thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng dinh dưỡng rất cân đối, lại rất tiết kiệm thời gian.
Trì Nghiệp Đàn biết nấu cơm, năm đó học đại học ở nước ngoài, đồ ăn nước ngoài hắn ăn đến nóng trong người, chỉ có thể tự thân vận động, dần dần cũng tập thành thói quen tự mình nấu cơm, trừ phi giống như hôm nay có hẹn ra ngoài ăn, hắn mới ăn ở bên ngoài hoặc gọi đồ ăn ngoài để tiết kiệm thời gian, còn nếu như ở nhà, ba bữa cơm hắn đều lựa chọn tự mình làm.
Bưng bữa trưa ra ngoài phòng khách, Trì Nghiệp Đàn đem cuốn ký họa đặt trên bàn ném xuống ghế sôfa, bật TV, chọn một kênh xem.
Cuốn sổ ký họa kia từ ngày lấy ra đó vẫn chưa cất lại, nếu mở ra, còn có thể nhìn thấy hai bức tranh Trì Nghiệp Đàn mới vẽ thêm.
Chiều tối, Trì Nghiệp Đàn cầm theo kịch bản đến chỗ hẹn với đạo diễn Tùng.
Đạo diễn Tùng tên là Tùng Sâm, là đàn anh của Lưu Hướng Đông, từng quay phim điện ảnh, cũng từng quay phim truyền hình. Khác với Lưu Hướng Đông —— người giỏi trong các cảnh quay cận cảnh, đặc tả từng chi tiết; Tùng Sâm thích quay viễn cảnh, cho nên phim cổ trang ông quay đặc biệt có cảm giác, cảnh đánh nhau cũng tự nhiên phóng khoáng hơn, khuyết điểm chính là tốn nhiều tiền, thật sự khiến cho không ít nhà sản xuất phải đau đầu, kéo vốn đầu tư đều phải nhiều hơn các đoàn phim khác.
Cũng may đây là kịch bản của Trì Nghiệp Đàn, chỉ dựa vào mấy chữ này, có thể khiến cho các nhà đầu tư tự động tìm đến cửa, nhà sản xuất phim còn hận không thể gọi Trì Nghiệp Đàn hai tiếng “ba ba”.
“Trì đại biên kịch của chúng ta đến rồi đấy à?” Tùng Sâm cười ha hả chào hắn, “Kịch bản đâu, mau đưa cho chú xem một chút!”
Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, có điều bởi vì mối quan hệ với Lưu Hướng Đông nên đã biết nhau từ trước, quan hệ vốn cũng không tệ, lần này hợp tác phim truyền hình mới, quan hệ lại thân thêm một bậc.
Trì Nghiệp Đàn đưa kịch bản cho ông rồi mới ngồi xuống, tiện thể nhìn thoáng qua người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Tùng Sâm. Tùng Sâm tính tình tốt, rất vui vẻ dẫn dắt người mới, làm người chính trực, mang theo một người trẻ tuổi bên cạnh chẳng có gì lạ, cũng không cần nghĩ quá nhiều. Trì Nghiệp Đàn rất kính nể nhân phẩm của ông, cũng rất kính trọng con người ông.
Người trẻ tuổi đứng dậy rót trà cho Trì Nghiệp Đàn, miệng gọi: “Trì lão sư.”
Kịch bản này từ nhân vật cho đến nội dung, Trì Nghiệp Đàn đã trao đổi với Tùng Sâm từ trước, nửa phần trước Tùng Sâm cũng xem rồi, cho nên mới không chờ được mà muốn xem phần sau. Nếu ở đây còn có người khác, Tùng Sâm có thể sẽ mặc kệ để cho bọn họ tự nói chuyện, còn mình thì chuyên tâm xem kịch bản, nhưng hiện tại hai cái người trên bàn này đều chưa biết nhau, ông hôm nay cũng có chuyện muốn nhờ Trì Nghiệp Đàn, không thể không tạm thời buông kịch bản xuống, giới thiệu với Trì Nghiệp Đàn.
“Nghiệp Đàn…., đây là cháu trai của chú – Tùng Dịch, chú trước kia đã nhắc qua với cháu.” Tùng Sâm từ trước tới nay không phải người đi nhờ vả người khác, nhưng vì cháu trai, ông tình nguyện phá lệ một lần.
Trì Nghiệp Đàn gật đầu, Tùng Sâm là kiểu uống ba ly rượu sẽ liền hưng phấn, lúc nào cũng thích nhắc đến cháu trai nhỏ của mình, cho nên người trong giới hầu như ai cũng biết có người này. Cha mẹ Tùng Dịch lúc cậu học cấp hai thì đột ngột qua đời, Tùng Sâm nhận Tùng Dịch đem về nhà nuôi dưỡng, lúc đó Tùng Sâm đã là đạo diễn nổi danh, trong nhà nuôi thêm một đứa trẻ căn bản không khó khăn gì, hơn nữa vợ ông và con gái đều là người phúc hậu, nhiều năm như vậy trôi qua, nói với hắn là cháu trai, thật ra giống con trai hơn.
Tùng Dịch thành thành thật thật ngồi ở một bên, cũng không chen vào nói.
“Tiểu Dịch đại học học chuyên ngành quản lý, nhưng năm ba lại bắt đầu có hứng thú với biên kịch, tự nó cũng âm thầm viết thử một vài kịch bản, chú xem thử, cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên hôm nay mặt dày xin cháu chút mặt mũi, cháu xem có thể chỉ dẫn Tiểu Dịch một chút được không, nhận nó làm học trò thì càng tốt.” Tùng Sâm đây là lần đầu tiên nhờ vả người khác, lời nói cũng hơi lộn xộn, không trôi chảy cho lắm.
“Tùng Dịch đã tốt nghiệp chưa?” Trì Nghiệp Đàn hỏi. Viết kịch bản không giống với viết tiểu thuyết, trong lúc quay phim biên kịch phải sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào, sinh viên rất khó làm được việc này, tiến vào đoàn phim thực tập không giống trong tưởng tượng.
Tùng Sâm nói: “Vừa mới tốt nghiệp năm nay. Đúng rồi, Tiểu Dịch có cầm kịch bản vừa mới viết xong đến, cháu xem thử giúp nó nhé?”
Trì Nghiệp Đàn nói: “Được.”
Tùng Dịch lập tức dùng hai tay đưa kịch bản lên: “Làm phiền anh, Trì lão sư.”
Mặt Trì Nghiệp Đàn vẫn lạnh như hồ nước, hoàn toàn không có bất kỳ biến hóa gì.
Trong lúc chờ nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, Trì Nghiệp Đàn xem thử kịch bản của Tùng Dịch, là một kịch bản phim truyền hình viết về công việc ở khoa cấp cứu.
Phim truyền hình kể về chức nghiệp cần phải làm phỏng vấn và thu thập một lượng thông tin cực lớn, thậm chí còn phải tự mình đi trải nghiệm, không có cơ sở gì mà viết sẽ rất lan man, phi thực tế, cũng sẽ xuất hiện đủ mọi kiểu sạn ngớ ngẩn, khiến cho người xem mất đi hứng thú, các chuyên gia trong ngành xem lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Xét về mặt chuyên môn, Trì Nghiệp Đàn không phải học y, một vài thuật ngữ y học hắn đọc cũng không hiểu, tạm thời không thể đánh giá. Về cách hành văn, Tùng Dịch vẫn có thể chấp nhận được, qua lời thoại có thể nhìn thấy Tùng Dịch cũng có quan sát đời sống một cách nghiêm túc, không hề máy móc.
Về phần chuyển cảnh và những vấn đề khác, vẫn còn khá lung tung, đoán chừng mài giũa qua hai ba kịch bản nữa chắc sẽ tốt hơn nhiều.
Thức ăn đã lên đủ, Tùng Sâm bảo Trì Nghiệp Đàn ăn cơm trước.
Trì Nghiệp Đàn vừa hoàn thành kịch bản nên tâm tình rất tốt, cũng có kiên nhẫn nói thêm vài câu: “Kịch bản này của cậu phỏng vấn qua bao nhiêu bác sĩ?”
Tùng Dịch có lúng túng nói: “Em chỉ hỏi thăm một vài người quen học y của bạn học.”
“Có lẽ những người bạn kia có thể chỉ cho cậu biết bệnh gì thì uống thuốc gì, nhưng rốt cuộc khoa cấp cứu hoạt động như thế nào, bác sĩ hằng ngày đi làm thế nào đi họp ra sao, cậu hoàn toàn không biết, vậy thì thứ viết ra toàn bộ đều là sáo rỗng. Cậu có hy vọng khi kịch bản của cậu được dựng thành phim, tất cả mọi người đều chửi biên kịch không biết cái gì về nghề nghiệp chỉ toàn bịa đặt lung tung hay không?” Vấn đề này không phải là lạ trong giới biên kịch trong nước, cũng bởi vì vậy mà càng ngày càng hiếm có những bộ phim xuất sắc về đề tài công sở, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Tùng Dịch xấu hổ, “Thật xin lỗi, em không tìm được bác sĩ nào đồng ý cho em phỏng vấn cả.”
Vấn đề này cũng thật sự không có cách nào, không phải lúc nào cũng tìm được người để phỏng vấn, đặc biệt là không phải ai cũng rảnh rỗi.
Trì Nghiệp Đàn nói: “Vì vậy, tôi không quá đề cử cậu vừa mới bắt đầu đã viết một kịch bản mang tính chuyên môn cao như vậy, trừ khi cậu thật sự chăm chỉ siêng năng đi phỏng vấn thu thập thông tin một cách nghiêm túc. Nói chung, cậu hãy bắt đầu với một kịch bản không cần chuyên môn quá cao, dần dần tích lũy một số nhân mạch nhất định, lại thông qua những người này để tìm đối tượng phỏng vấn, sẽ khiến cho kịch bản của cậu có chiều sâu hơn, không có nhân mạch, những thứ có giá trị tham khảo thật sự rất hạn chế.”
Trong ngành cũng có những tác phẩm phim xuất sắc về đề tài y học, ví dụ như năm ngoái, có một bộ phim về y khoa được chuyển thể từ tiểu thuyết của Nhàn Thù đặc biệt hay, nhưng nghe nói Nhàn Thù xuất thân là sinh viên khoa y, còn từng làm bác sĩ, sau này mới đổi nghề thành tác gia.
Tùng Dịch mím môi gật đầu: “Là em nghĩ quá đơn giản.”
Trì Nghiệp Đàn nhận chén canh Tùng Sâm đưa cho, nói: “Nếu như cậu thật sự muốn bước chân vào cái nghề này, vậy thì phải tôn trọng nó, đặt nhiều tâm tư vào nó. Còn nếu như cậu chỉ muốn chơi cho vui, hoặc là cảm thấy bây giờ tùy tiện viết đại một kịch bản là đã có thể dễ dàng kiếm tiền, vậy thì mấy lời đó xem như tôi chưa nói.”
Chất lượng kịch bản bây giờ thật sự là không đồng đều, những kịch bản đó Trì Nghiệp Đàn không muốn đánh giá. Nhưng tối thiểu, những kịch bản trong tay hắn, hắn đảm bảo tuyệt không giả dối, hắn tin tưởng người xem cũng không phải kẻ đần, số lượng phim truyền hình gian lận làm giả số liệu lượt xem* không phải ít, có cái nào có kết quả tốt không? Khiếu thẩm mỹ và yêu cầu của người xem ngày càng cao, kịch bản tốt, diễn viên giỏi mới là quan trọng nhất.
* Nguyên văn là 刷流量 – xoát lưu lượng: thông qua các phương tiện hoặc cách thức kỹ thuật không phù hợp hoặc bất hợp pháp để giả tạo, cải thiện về lượt xem trang Internet và lượng dữ liệu trao đổi, chia sẻ thông tin…..
“Em hiểu rồi. Em hy vọng có thể trở thành một nhà biên kịch giống như anh.” Tùng Dịch chân thành nói. Bảo cậu vừa viết tiểu thuyết vừa viết kịch bản thật sự là có hơi khó, điểm ấy cậu không học Trì Nghiệp Đàn được, nhưng chỉ nắm chắc một cái, cậu tin mình có thể làm được.
Trì Nghiệp Đàn không bài xích những biên kịch, tác gia không có xuất thân chính quy, chính hắn đây cũng không phải dân chính quy, chỉ cần có tâm là được rồi: “Cậu hành văn không tệ, tích lũy thêm chút kinh nghiệm sẽ viết tốt hơn hiện tại rất nhiều, cậu nếu đã muốn đi theo con đường này, vậy thì hãy cố gắng lên.”
“Vâng, Trì lão sư.” Tùng Dịch nghe được sự công nhận của Trì Nghiệp đàn dành cho mình, cực kỳ vui vẻ.
Tùng Sâm lúc này mới xen vào nói: “Còn chuyện nhận học trò…..”
Trì Nghiệp Đàn nói: “Học trò thì thôi đi, lý lịch của cháu vẫn còn quá nông, sẽ không nhận học trò. Nếu có vấn đề gì, lúc nào tới hỏi cũng được.”
Đây coi như là đã nể mặt Tùng Sâm, Trì Nghiệp Đàn mới cho Tùng Dịch cơ hội đến hỏi bất cứ lúc nào.
“Được, vậy làm phiền cháu rồi.” Tùng Sâm cũng không miễn cưỡng, có thể được Trì Nghiệp Đàn chỉ dạy đã là hiếm có.
“Đạo diễn Tùng khách sáo rồi.”
Sau đó hai người nói chuyện về kịch bản mới cùng chuyện thử vai, phim của Trì Nghiệp Đàn vĩnh viễn không bao giờ thiếu đầu tư, Tùng Sâm lần này hoàn toàn có thể quay thoải mái. Nhưng về vấn đề thử vai, Tùng Sâm biết yêu cầu của Trì Nghiệp Đàn đặc biệt cao, đoán chừng cũng phải tốn không ít thời gian, đúng lúc có thể lợi dụng khoảng thời gian này để dựng cảnh, địa điểm quay ông đã chọn được rồi, cho nên không cần phải bận tâm quá nhiều.
Hai mắt Tùng Dịch chăm chú nhìn Trì Nghiệp Đàn, Trì Nghiệp Đàn chính là thần tượng của cậu, hôm nay cậu còn đặc biệt mang sách của Trì Nghiệp Đàn đến, hy vọng có thể xin được chữ ký. Cậu nghe nói Trì Nghiệp Đàn là 1, hôm nay nhìn thấy người thật, đẹp trai miễn chê, càng thêm chắc chắn đây chính là vị 1 cực phẩm, cậu cũng phải học tập thần tượng, viết kịch bản cho tốt, tăng cường rèn luyện, trở thành 1 ưu tú.
Vì vậy, cậu ở dưới bàn lặng lẽ gửi cho bạn tốt Lưu Trần một cái tin nhắn.
Tùng Sâm và Lưu Hướng Đông là đàn anh đàn em, lại rất thân thiết, Tùng Dịch và Lưu Trần tự nhiên cũng trở thành bạn tốt.
Tùng Dịch: Trì lão sư đúng thật là cực kỳ đẹp trai.
Lưu Trần: Đúng không? Đúng không? Có phải vô cùng muốn được anh ấy quy tắc ngầm không?
Tùng Dịch: Không có, tôi là 1.
Lưu Trần: Haha, dâm 0 giả làm 1, sẽ bị sét đánh đó!
Hết chương 4