Tùng Dịch thân là khách quen ké cafe của Trì Nghiệp Đàn, hầu như mỗi ngày đều gặp Cố Hàm. Từ sau khi dập tắt hết mọi tâm tư với Cố Hàm, Tùng Dịch đã hoàn toàn trở lại bình thường, ở chung với Cố Hàm cũng càng lúc càng vui vẻ.
Sáng hôm nay, Trì Nghiệp Đàn đến đoàn phim, Tùng Dịch và Lưu Trần hôm nay không có cảnh quay gọi bánh ngọt, chạy tới phòng Trì Nghiệp Đàn uống ké cafe, tiện thể nói chuyện phiếm với Cố Hàm.
“Bác sĩ Cố, anh xem hot search chưa?” Tùng Dịch gặm bánh mì hỏi.
Cố Hàm đương nhiên là không biết Tùng Dịch đang nói cái gì, vẻ mặt mờ mịt.
Tùng Dịch vội vàng lấy điện thoại, mở ra đưa cho Cố Hàm xem: “Kịch bản mới của Cảnh Thiên Nhiên —《Nghịch Phong Hành》 chuẩn bị khởi quay.”
Cố Hàm chớp chớp mắt nhìn thoáng qua nội dung trên điện thoại, anh không biết Cảnh Thiên Nhiên là ai, cũng không biết tại sao đột nhiên lại nói tới người này: “Kịch bản người này viết hay lắm sao?”
Lưu Trần cũng biết Cố Hàm không phải người hay hóng dưa, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến phong độ của cậu nhóc, tích cực phổ cập kiến thức cho Cố Hàm: “Bác sĩ Cố, chắc anh không biết, Cảnh Thiên Nhiên này chính là đối thủ của Trì lão sư.”
Cố Hàm hết sức bất ngờ.
Lưu Trần nói tiếp: “Thật ra em cảm thấy Trì lão sư cũng chả xem trọng gì Cảnh Thiên Nhiên, nhưng Cảnh Thiên Nhiên mỗi lần quay phim mới đều sẽ kéo Trì lão sư xuống nước, cũng có những biên kịch diễn viên khác bị gã kéo tới lăng xê, nhưng lần nào trong số đó cũng đều có Trì lão sư. Cảnh Thiên Nhiên người này chính là thích thể hiện bản thân, bình thường rất thích tham gia các hoạt động tụ họp, tự cho mình là siêu phàm, nhưng vì phát ngôn ủng hộ đạo văn mà nhân duyên hỏng bét, cho nên người trong giới không mấy chào đón gã. Có điều thật lòng mà nói, bởi vì phim của Cảnh Thiên Nhiên thường sử dụng minh tinh lưu lượng cao, cho nên thị trường vẫn rất lớn.”
Cố Hàm không biết nhiều về giới giải trí, nhưng cũng biết bây giờ là thời đại của lưu lượng, rất nhiều kịch bản nội dung chưa phải hay, nhưng có minh tinh lưu lượng diễn, vậy thì không cần phải lo lắng về rating.
“Gã với Nghiệp Đàn từng đối đầu trực diện chưa?” Cố Hàm tò mò, Trì Nghiệp Đàn cũng không phải người tốt tính gì, nếu thật sự mặt đối mặt, chắc chắn hắn cũng chẳng sợ.
Lưu Trần lắc đầu: “Mặc dù Cảnh Thiên Nhiên thích so kè với Trì lão sư, nhưng hai người không cùng một cấp bậc. Trì lão sư chính là người đoạt giải thưởng lớn ở nước ngoài, đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, Cảnh Thiên Nhiên cũng không dám quá phận, ồn ồn ào ào xoát cảm giác tồn tại là một chuyện, thực sự chọc giận người qua đường và fans hâm mộ lại là một chuyện khác.”
“Cho nên ý của các cậu là lần này phim mới của Cảnh Thiên Nhiên quay, sẽ lại kéo Nghiệp Đàn tới để PR cho bản thân đúng không?” Cố Hàm đối với người như vậy cũng rất cạn lời, nhưng đây là giới giải trí, loại chuyện này có thể thấy nhưng không thể trách.
“Chắc chắn luôn, hơn nữa chúng ta vẫn còn đang quay, hai bộ phim đều là phim cổ trang, giới truyền thông nhất định sẽ đem cả hai lên bàn cân để so sánh, cái này rất khó chịu. Lỡ như bọn họ mua thủy quân, tung ra một vài tin đồn bất lợi cho đoàn phim chúng ta, chúng ta lại phải phản hồi làm sáng tỏ, rất phiền phức.” Lưu Trần thở dài. Thân là nam phụ quan trọng, Lưu Trần đương nhiên mong muốn quá trình quay chụp được suôn sẻ, tất cả đều thuận lợi, nhưng bình thường nghĩ càng hay, lại càng dễ gặp vấn đề.
Tùng Dịch thì không quá lo lắng, nói: “Lần này chúng ta có YC Ent., bộ phận quan hệ công chúng của YC rất lợi hại, Cảnh Thiên Nhiên chưa chắc đã làm được gì.”
Sắc mặt Lưu Trần cũng nhẹ nhõm hơn một chút: “Cái này cũng đúng, có điều cũng không nói trước được gì, bạn gái mới của Cảnh Thiên Nhiên không phải đèn cạn dầu, hai người đó mà cùng nhau xào nấu, cho dù có là YC, cũng phải quan hệ công chúng một hồi.”
Ngày đó Tùng Dịch đi theo Trì Nghiệp Đàn đến tiệc sinh nhật Nguyệt Thanh mạn, lúc về kể lại chuyện bạn gái Cảnh Thiên Nhiên cho Lưu Trần, hai người còn âm thầm nhiều chuyện cả lúc lâu. Tùng Dịch cảm thấy buôn dưa thật sự không quá đàn ông, nhưng Lưu Trần thân là một tiểu mỹ 0, chưa bao giờ cảm thấy buôn dưa là chuyện không tốt, cũng đâu phải nói xấu sau lưng, chỉ là bàn luận vấn đề mà thôi.
Hôm đó ở tiệc sinh nhật gặp phải Cảnh Thiên Nhiên, trong lòng Tùng Dịch cũng chả thoải mái gì, dù sao một biên kịch chân chính có thế nào thì cũng không thể có ấn tượng tốt đối với người ủng hộ đạo văn được, cho nên lúc Trì Nghiệp Đàn gọi cậu, cậu cũng rời đi theo. Mặc dù chỉ ở đó một thời gian ngắn, nhưng nhờ có Trì Nghiệp Đàn, cậu đã trao đổi Wechat và số điện thoại với không ít người. Vòng quan hệ được mở rộng, các kiểu lời mời đương nhiên cũng không thiếu, nhưng Tùng Dịch vẫn thời thời khắc khắc ghi nhớ lời của Trì Nghiệp Đàn, chuyên tâm viết kịch bản của cậu. Nếu như cậu đã có điều kiện này, có thể tránh được rất nhiều quy tắc ngầm trong giới, vậy thì nên quý trọng, xã giao là xã giao, tuyệt đối không thể vì quen biết nhiều người mà thổi phồng bản thân, được người khen hai ba câu liền tự cho mình rất tài giỏi, lúc nào cũng phải tĩnh tâm nghiên cứu kịch bản, thân là một biên kịch, kịch bản tốt mới là chìa khóa quan trọng.
Y như lời Lưu Trần và Tùng Dịch nói, buổi chiều, tự dưng ở đâu nhảy ra một Đại V đề xuất so sánh 《Nữ Thừa tướng》 và 《Nghịch Phong Hành》 sắp khởi quay. Hai bộ phim này thật sự không cần thiết phải đem ra so sánh, ngoại trừ đều là phim cổ trang, không có bất kỳ một chỗ nào giống nhau, hoàn toàn không thể so sánh, nhưng nếu như đã bị lấy ra để so, thì vẫn có nhiều Đại V xuất ra văn chương, cái chỗ này chả có mấy ai là không biết ăn nói cả.
Bài đăng của mấy Đại V này cũng không có nâng một bên đạp một bên, ngôn từ coi như ôn hòa, có thể xem là không xúc phạm ai. Nhưng mà đem Trì Nghiệp Đàn ra so sánh với Cảnh Thiên Nhiên, chính là đã hạ thấp đẳng cấp của Trì Nghiệp Đàn.
YC rất nhanh đã nhận được tin tức, rất nhiều Đại V hợp tác với bọn họ cho biết họ nhận được lời mời hợp tác từ bộ phận quan hệ công chúng của một công ty, muốn bọn họ làm bài so sánh về 《Nữ Thừa tướng》 và 《Nghịch Phong Hành》 để tuyên truyền, giá cả có thể thương lượng. Đại V như bọn họ đương nhiên là sẽ uyển chuyển từ chối, nhưng vẫn có không ít Đại V bẩn sẵn sàng nhận tiền làm việc cho kẻ ủng hộ đạo nhái. Cái nghề này chính là tồn tại trong một vũng bùn, bọn họ là những Đại V có điểm giới hạn, nhưng họ không làm là chuyện của họ, họ cũng không thể ngăn cản người khác làm.
Tình huống này cũng nhanh chóng được báo cho Cố Diễm, Cố Diễm suy nghĩ một lát, bảo bọn họ tiếp tục theo dõi, khống chế chiều hướng dư luận, thống nhất với đoàn phim, rồi không sắp xếp thêm gì nữa.
Đoàn phim nhận được tin tức, đây đều là chuyện nằm trong dự đoán, bộ phận quan hệ công chúng đang hợp tác liền tăng thêm nhân lực, ở trong trạng thái sẵn sàng ứng chiến.
Đối với tin tức của Cảnh Thiên Nhiên, Trì Nghiệp Đàn chẳng muốn xem, lần nào xếp hạng cũng không có cách nào qua nổi Trì Nghiệp Đàn, nhưng vẫn ngăn không được ý muốn xoát cảm giác tồn tại của gã.
Phân cảnh Hám Thù viết dùm Trì Nghiệp Đàn đã xem rồi, cảm thấy rất tốt, lần này quay về đoàn phim cũng đưa cho Tùng Sâm xem, Tùng Sâm vô cùng thích, sau khi chỉnh sửa một chút thì quyết định thêm vào phim.
Trì Nghiệp Đàn đang ở trong đoàn phim xem quay chụp, thì nhận được điện thoại của Trì Diệc Ôn.
“Alo, anh!” Trì Nghiệp Đàn đến nơi vắng người nhận điện thoại.
Trì Diệc Ôn cười nói: “Có quấy rầy em không?”
“Không có.” Trì Nghiệp Đàn chỉ là đến xem, làm tròn nhiệm vụ mà một biên kịch nên làm, “Phòng làm việc của anh chuẩn bị đến đâu rồi?”
Giọng điệu Trì Diệc Ôn rất thoải mái: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, Hám Thù mê tín tính ngày cho anh, nói thứ bảy tuần này là ngày lành, thích hợp để khai trương. Em có tiện mang bác sĩ Cố cùng tới không?”
Chuyện Trì Nghiệp Đàn come out lớn như vậy, Trì Diệc Ôn cũng nhìn thấy, có điều mấy ngày nay y bận quá, thật sự không quan tâm được.
Trì Nghiệp Đàn thống khoái đáp: “Được, lát nữa gửi địa chỉ cho em.”
“Được.”
Quay về khách sạn, Trì Nghiệp Đàn nói chuyện phòng làm việc của anh trai với Cố Hàm.
Cố Hàm cũng rất mừng cho Trì Diệc Ôn: “Không ngờ động tác của anh ấy nhanh như vậy.”
“Chắc hẳn cũng không phải một mình anh ấy bận bịu, trong nhà có lẽ cũng cho người tới giúp đỡ.” Nếu không thì không có khả năng nhanh như vậy, nhưng vậy cũng rất tốt, thân thể anh trai hắn phải tĩnh dưỡng, có người giúp đỡ là chuyện không thể tốt hơn. Nghĩ đến người em trai là hắn đây thật sự không đủ tư cách, một chút cũng không giúp được gì.
Cố Hàm nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta nên mua một món quà nhỉ?”
Tay không đến thật sự không hay cho lắm, chỉ mang một lẵng hoa thì lại có cảm giác không đủ chân thành.
Trì Nghiệp Đàn suy tính một lát nói: “Hay là anh mua quảng cáo cho anh ấy, bây giờ không có quảng cáo làm cái gì cũng khó khăn.”
Cố Hàm cảm thấy nói về phô trương, Cố Ngạo xếp thứ nhất, Trì Nghiệp Đàn có thể xếp thứ hai, Trì Diệc Ôn là người không mua nổi quảng cáo sao? Chắc chắn không phải, nếu như không làm quảng cáo, vậy thì chứng tỏ là không muốn làm.
“Quảng cáo cũng không phải là không được, nhưng phải hợp ý anh trai anh, nếu không chính là tạo gánh nặng cho anh ấy, vậy thì ý tốt lại làm thành chuyện xấu.” Cố Hàm nói. Trì Diệc Ôn là một nhà thiết kế, khẳng định là người theo đuổi những thứ như sự lãng mạn, chủ nghĩa lý tưởng, cảm hứng tinh thần này kia, chứ không phải là tiền hay doanh số. Đây là thói quen của rất nhiều nhà thiết kế, những ý tưởng thương nghiệp hóa quá mức sẽ làm mài mòn linh tính của linh cảm. Nếu như Trì Diệc Ôn đã thoát ra được khỏi vòng tròn luẩn quẩn của Noãn Phong, vậy thì sẽ càng quý trọng khoảng thời gian có thể tỏa sáng trong lĩnh vực chuyên môn của mình hiện tại, cho nên để y đi theo con đường thương mại là không thích hợp.
“Vậy em nói xem nên tặng cái gì?” Trì Nghiệp Đàn tạm thời cũng không nghĩ ra được cái gì.
Tế bào lãng mạn của Cố Hàm lúc này đột nhiên tăng vọt, nói: “Em biết một người bạn mở phòng trưng bày tranh, ở đó thường xuyên có triển lãm, mặc dù không phải họa sĩ rất nổi tiếng, nhưng có một vài bức thật sự rất đẹp, chúng ta có thể chọn hai bức tặng cho anh trai anh, thêm chút màu sắc cho phòng làm việc.”
“Ý kiến này hay, vậy em liên lạc với người bạn đó một chút, hỏi hiện tại có triển lãm hay không, chúng ta đến xem.”
Cố Hàm đáp lời đi liên hệ.
Ngày hôm sau, Cố Hàm và Trì Nghiệp Đàn đến phòng trưng bày tranh, người bạn kia tự mình tiếp đón hai người. Nói là bạn, nhưng cũng không hẳn vậy, ít nhất đối với Cố Hàm, chỉ có thể coi là người quen. Gia đình đối phương cũng làm kinh doanh, có một chút làm ăn qua lại với Cố gia, đương nhiên cũng biết thân phận của Cố Hàm. Đối phương học vẽ từ hồi tiểu học, trên phương diện mỹ thuật trình độ rất cao siêu, hắn không có hứng thú với kinh doanh buôn bán, gia đình cũng không can thiệp vào sở thích của hắn, trong hội phú nhị đại có thể xem là người giữ mình trong sạch và có năng lực độc lập về kinh tế.
Phòng trưng bày tranh này tập hợp các tác phẩm của nhiều họa sĩ với nhiều phong cách khác nhau, Trì Nghiệp Đàn mặc dù cũng có vẽ tranh nhưng thời gian sau không học vào chuyên môn, cho nên trình độ thưởng thức cũng không quá cao, phần lớn vẫn là dựa vào cảm giác chủ quan mà đánh giá là thích hay chỉ bình thường.
Ông chủ phòng trưng bày tranh thong thả giới thiệu từng bức tranh cho hai người, mặc dù định giá không cao nhưng ông chủ vẫn vô cùng xem trọng, giọng nói rất nhỏ nhẹ, chẳng khác gì đang nói về những bức danh họa.
“Bức tranh này vẽ không tệ, đơn giản lại rất nghệ thuật.” Trì Nghiệp Đàn nhìn thấy bức nào hợp mắt, cũng sẽ đánh giá vài câu.
Đây là một bức tranh trắng đen, rất thích hợp để treo trong nhà hoặc văn phòng, giá bán cũng không đắt.
“Trì lão sư thích bức tranh này sao? Thật là trùng hợp, tôi cũng rất thích.” Giọng nói từ phía sau phá vỡ bầu không khí xem và thuyết minh tranh của ba người, ba người đồng loạt quay đầu, liền nhìn thấy Cảnh Thiên Nhiên một thân âu phục.
Ông chủ không nhận ra Cảnh Thiên Nhiên, chỉ lịch sự gật đầu, xem như chào hỏi.
Trì Nghiệp Đàn không có ý định nói chuyện với Cảnh Thiên Nhiên, vẫn là câu nói kia, hắn không có lời gì để nói với loại người này.
Cảnh Thiên Nhiên cũng không bận tâm, cười híp mắt nói: “Nếu Trì lão sư cũng thích bức tranh này, vậy thì chúng ta tranh giành một chút đi.”
Mặc dù tranh trong phòng trưng bày đều được niêm yết giá, nhưng nếu như có nhiều người nhìn trúng một bức tranh và đều muốn có nó, vậy thì sẽ tiến hành đấu giá.
Trì Nghiệp Đàn liếc nhìn bảng giá, ghi là năm vạn: “Sáu vạn!”
Cố Hàm chớp chớp mắt, im lặng đè xuống khóe miệng đang mỉm cười, anh nhận ra Cảnh Thiên Nhiên, Cảnh Thiên Nhiên ngoài đời hơi khác so với trong ảnh, người thật trông có vẻ bóng bẩy và thiếu tử tế hơn, chỉ có thể nói là nhờ công của người photoshop!
Ông chủ cũng không nói lời nào, chỉ đứng lui về sau một chút.
Cảnh Thiên Nhiên: “Bảy vạn!”
Trì Nghiệp Đàn: “Chín vạn!”
Vẻ mặt Cảnh Thiên Nhiên rất ung dung: “Mười vạn!”
Trì Nghiệp Đàn cười cười: “Của anh đấy!”
Nói xong, không hề để ý tới Cảnh Thiên Nhiên, nắm tay Cố Hàm đi tới bức tranh bên cạnh.
Ông chủ gọi nhân viên tới, bảo y dẫn Cảnh Thiên Nhiên đi tính tiền.
Lúc này, một nhân viên khác cũng đi tới, nói với Trì Nghiệp Đàn: “Tiên sinh, bức tranh ngài muốn đã được đóng gói cẩn thận.”
“Cám ơn!” Trì Nghiệp Đàn lịch sự nói cảm ơn với y, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn bức tranh kia thêm một lần.
Cảnh Thiên Nhiên vốn đang đắc ý còn tính chế giễu Trì Nghiệp Đàn một câu “Chỉ có mười vạn mà cũng không dám bỏ thêm!”, lập tức ý thức được Trì Nghiệp Đàn căn bản không hề muốn mua bức tranh này, vốn đã chọn xong rồi, chỉ là trong lúc chờ đóng gói đi dạo chơi mà thôi.
Cố Hàm cuối cùng cũng bật cười, nhưng không nói gì, chỉ nhéo tay Trì Nghiệp Đàn một cái. Giá bức tranh tăng lên gấp đôi, cả phòng trưng bày lẫn họa sĩ đều kiếm được nhiều tiền hơn, đây quả là chuyện tốt.
Hết chương 49