"Đi khỏi con người có ý định phá đi sự trong sạch của cậu, đến phía trước tớ mua cho cậu nước ép trái cây!" Đường Phân vừa đi vừa nói không quay đầu lại nhìn cô, mắt thấy phía trước có máy bán nước tự động, cô nàng chỉ tay đến nói với Hứa Tĩnh Giai sau đó kéo mạnh tay Hứa Tĩnh Giai chạy lại.
"Cũng may là có mang theo tiền lẻ, cậu muốn uống vị gì?" Đường Phân lắc lắc tờ tiền lẻ về phía cô, nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Hứa Tĩnh Giai cũng cười theo nói "Thế vị táo đi, tớ rất thích táo!"
Đường Phân thành thục nhét tiền vào máy bán nước tự động, sau đó nhấn chọn hai chai nước ép táo, giây sau đã thấy hai chai nước được thả xuống, Đường Phân lấy ra đưa cho Hứa Tĩnh Giai một chai, hai người cùng đi dạo.
Buổi tối, trời thoáng đãng, vì gần mùa thu, nên trời nổi gió khá nhiều, mà lại trong đêm càng khiến gió trở nên lạnh hơn, Hứa Tĩnh Giai uống chai nước trong tay khẽ rùng mình một cái vì lạnh, dòng nước mát lạnh chảy xuống, vị ngọt của táo còn đọng lại ở cổ cô, mùi vị thanh mát cứ thế bay theo từng lời nói của cô.
Giữa hai người tuy chỉ có sự im lặng, nhưng chả có một chút ngại ngùng, vừa đi vừa nhìn dòng sinh viên kết thúc giờ tự học ở thư viện đi ra, trên tay ai cũng ôm sách vở, chỉ có hai người cô mặc quần áo mỏng manh còn cầm theo chai nước. Cô cũng muốn vào thư viện một lát, nhưng ngại vì ăn mặc của mình, tuy vẫn kín đáo nhưng cô vẫn thấy ngại, thế nên ý nghĩ ấy đành thôi vậy.
Đi một đoạn Đường Phân muốn mua một chút đồ phụ nữ, thế nên Đường Phân cùng Hứa Tĩnh Giai ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó, sau khi Đường Phân xong xuôi, hai người trở về kí túc xá. Khi quay trở lại cũng lúc khá cận kề giờ đóng cửa kí túc. Đến khi lên phòng thì Tống Vy và bạn trai cũng đã nói chuyện xong, bây giờ đang ngồi làm bài tập, còn Dương Linh thì nằm lăn quay ra ngủ, miệng cô nàng còn có ít nước miếng, bộ dạng hệt như trẻ con khi ngủ vậy.
Tống Vy nhìn hai người bọn cô đưa mắt hỏi "Hai cậu đi đâu thế, Tiểu Dương khi nãy còn than với tớ tức chết với hai cậu rồi, kết quả cậu ta ôm bụng tức đi ngủ rồi!"
Đường Phân cất đồ mới mua, rồi đặt lên bàn Tống Vy một hộp sữa, cô nàng nửa đùa nửa thật nói "Lần sau tớ tìm bạn trai cậu tính tiền, không cần cảm ơn!"
Tống Vy cắm ống hút, hút một hơi sau đó mới chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Hứa Tĩnh Giai và Đường Phân "Hai tuần nữa bạn trai tớ đến thành phố A một chuyến, anh ấy bảo hôm đó sẽ mời cơm mọi người."
Dương Linh đang ngủ bỗng nhiên bật dậy, vẻ mặt chẳng giống như mới dậy chút nào, đều là vẻ phấn khởi, cô nàng hớt hải nói "Thật sao? Lại có lộc ăn rồi!" Cô nàng cười lớn, sau nhận ra điều gì đó lại quay sang Tống Vy trêu chọc "Vy Vy, bạn trai cậu là muốn ra mắt bọn tớ sao?"
"Đến lúc đó bọn tớ làm khó cậu ta một chút, hiếm khi cậu ta mới qua đây một chuyến, không thể để cậu ta như ý trở về được!"
Đường Phân liền bắt gáy cô nàng, nhìn cô nàng trợn mắt "Á à, Dương Tiểu Linh, thì ra là nãy giờ cậu giả ngủ?"
Dương Linh ngước đầu bỉu môi "Tớ mới không thèm, chẳng qua tiềm thức đam mê ăn uống đánh thức tớ dậy đấy!"
"Cậu còn nói lí? Cái con người ham ăn ham ngủ lại còn mê trai này!"
Đường Phân với lấy chiếc gối rồi hướng về phía Dương Linh mà ra chiêu, Tống Vy liền thẩy lại một chiếc gối khác cho Dương Linh, thế là hai con người này kẻ tiếp chiêu kẻ ra chiêu, làm cho căn phòng nhốn nháo lên. Hứa Tĩnh Giai chỉ biết cười bất đắc dĩ nhìn Tống Vy.
Hai con người này, cứ ở chung một chỗ, là sẽ thân thiết với nhau như vầy đây!
Thế đó mà một tuần đã trôi học đầu đã trôi qua, chung quy là những ngày này chẳng mấy suôn sẻ gì với Hứa Tĩnh Giai cả, có lẽ là cô đang là sự chú ý của đại học Gia Thiển này, mấy ngày trước trên diễn đàn của trường còn tràn ngập ảnh cô, ở thư viện, ở cửa hàng tiện lợi, còn có giờ trưa ở căn tin cũng chẳng tha cho cô một giây nào cả.
Hứa Tĩnh Giai dựa vào ghế thở dài một cái vô cùng nhỏ nhẹ, chuyện này khiến cô vô cùng phiền não a. Dương Linh ngồi cạnh cô huých nhẹ vào cánh tay cô một cái, sau đó nhoài người qua nói.
"Giai Giai, có cần tiết nào cũng phải ngồi ở góc cuối như thế này không? Tớ không thấy bảng, tớ bị cận a!"
Hứa Tĩnh Giai đỏ mặt vì bối rối, cô cũng không muốn đâu, nhưng kêu cô lên trên ngồi thế nào cũng bị cả đống người dòm ngó cho mà xem. Hứa Tĩnh Giai cúi đầu lí nhí nói "Xin lỗi tiểu Dương, cậu cố gắng ngồi ở đây nhé, xong tiết cậu đưa tất cả vở đây tớ chép bài bù cho cậu, được không?"
Dương Linh cười thích thú, gật đầu lia lịa, thích nha thích nha, lên lớp thì ngồi chơi, bài thì có người chép giúp, còn gì sướng bằng! Sau đó Dương Linh nhứ nhớ ra chuyện gì đó chợt tắt hẳn nụ cười, lại nhoài người qua nói chuyện với Hứa Tĩnh Giai.
"Giai Giai, trên diễn đàn đang lấy nhan sắc của cậu ra so sánh với hoa khôi khoa chúng ta đấy!"
"Hoa khôi?"
"Ừ, hoa khôi khoa chúng ta học năm 2, tên cái gì mà Trịnh Kỳ Kỳ, tớ thấy hình cô ta rồi, trông già thế kia sao có thể so với Giai Giai nhà chúng ta chứ!"
Hứa Tĩnh Giai ngượng ngùng chọt nhẹ vào tay Dương Linh một cái, ý chỉ cô nàng không cần nói nữa.
Dương Linh bĩu môi "Cậu không cần ngại, thật sự là cô ta chẳng đẹp một chút nào. Trông cứ như mẹ mình ấy, không hiểu sao lại ghép cặp đôi được với nam thần Từ Trạch của chúng ta."
Đường Phân nghe thấy, nhíu mày quay qua "Ghép đôi cái gì?"
Tống Vy thấy thế cũng nhìn Dương Linh. Khiến cho Dương Linh ngạc nhiên mở miệng "Gì chứ? Chuyện lớn như vậy các cậu chẳng ai biết ư? Đúng là các con người này!!!" Dương Linh một vẻ dương dương tự đắc, cuối cùng chút nhiều chuyện của cô nàng cũng có tác dụng. Đáng lẽ ba người này phải biết được giá trị của cô nàng sớm hơn.
Đường Phân ".."
Tống Vy "..."
Hứa Tĩnh Giai ".."
Đường Phân đưa tới ánh mắt sắc bén cho Dương Linh, cô nàng nuốt nước miếng một cái, xong lại vô cùng thành thật và chi tiết kể hết ra "Năm ngoái trên diễn đàn của trường từng có một tin đồn là Trịnh Kỳ Kỳ và đại thần đang ở bên nhau, nhưng bài đăng đó được đăng khoảng 4 giờ thì bị xoá mất. Nhiều người cho rằng cặp đôi này là thật nhưng không muốn công khai nên mới thuê hacker xoá đi, một số khác thì bảo là Trịnh Kỳ Kỳ là tự ảo tưởng, nhờ bạn bè đăng bài viết đó lên để muốn được chú ý. Sau vụ đó thì không biết danh xưng hoa khôi khoa kinh tế là ai đặt cho cô ta nữa!"
Dứt lời, Dương Linh liền lôi điện thoại ra, mở ra một tấm hình một cô gái với gương mặt khả tú, mặc chiếc dầm đen bó xát cao cổ, chân mang giày cao gót, đang đứng ở trên bậc thang, thân hình vô cùng chuẩn đẹp, nụ cười rực rỡ bên môi. Ấy thế Dương Linh lại chê cái vẻ đẹp này, cô nàng theo thói quen bĩu môi liếc mắt khinh thường "Con mắt nào của bọn họ thấy đẹp chứ? Khuôn mặt này nhìn vào là biết động chạm dao kéo, ngực bự thế kia thì chỉ có một đống silicon trong đó, người nào ngu ngốc mới đi ca tụng cô ta. Nhìn đi, Giai Giai nhà chúng ta còn cực phẩm hơn cô ta. Vô cùng xinh đẹp lại thiện lương, hiểu phép tắc, lễ phép và lịch sự, khí chất thanh cao. Không như Trịnh Kỳ Kỳ kia nhìn là biết kiêu căng có thừa."
Đường Phân ngồi ở bên xuỳ một tiếng cốc đầu Dương Linh một cái "Cậu nói như có vẻ hiểu cô ta lắm vậy!"
Dương Linh cau mày "Còn không tin mình? Tháng trước tớ tham gia tiệc rượu của công ty Thừa thị, cô ta cũng có mặt ở đó với bố cô ta, các cậu không biết cô ta đã hạ bệ mình như thế nào đâu! Nhắc ra chỉ muốn làm mình tức chết!"
"Trịnh Kỳ Kỳ cô ta làm gì?"Đường Phân cau mày khó chịu khi nghe như vậy.
"Cô ta cao hơn mình một chút, còn mang theo đôi giày cao gót 7 phân kia, mình chỉ đứng đến ngực cô ta, đã vậy cô ta chỉ nhìn mình bằng một nửa con mắt, cứ như mình không cùng đẳng cấp với cô ta vậy. Hại mình hôm đó và các tiểu thư khác chỉ biết ngồi một chỗ uống rượu, bọn đàn ông đều bị cô ta uốn ẹo người thu hút rồi!"
Dương Linh cắn răng, đúng là hận không thể cùng mấy cô nàng tiểu thư kia cho cô ta bạt tai vì độ giải tạo level max của cô ta mà!
Hứa Tĩnh Giai có chút buồn cười "Tiểu Dương, có bố là người kinh doanh, cô ấy cũng chỉ là khéo ăn nói thôi, đâu đến mức như cậu nói!"
"Giai Giai cậu quả nhiên là ngây thơ quá đii!"
Hứa Tĩnh Giai cùng hai người kia nghe Dương Linh lải nhải một hồi, thầy mới bước vào lớp. Sau đó bọn cô liền kết thúc cuộc nói chuyện, chuyên chú nghe giảng.
Ngày mai là đến cuối tuần, chỉ có cô cùng Đường Phân ở lại, Dương Linh thì phải về nhà một chuyến vì cô nàng phải tham gia tiệc cùng gia đình, nghe nói là nhà hàng công ty cô nàng mới thu mua, nay khai trương, cô nàng không thể không về. Còn Tống Vy thì do nhà cũng không xa trường là bao, nên cuối tuần về ăn cơm cùng gia đình.
Chỉ còn lại cô và Đường Phân, vô cùng tẻ nhạt. Hai người sáng sớm đã thức dậy cùng nhau chạy bộ. Nay hai người vẫn như thường ngày chạy bộ ở trong sân vận động của trường, cô và Đường Phân nói chuyện mải miết đến khi người ra sân chạy bộ nhiều lên hẳn cũng không để ý, cho đến lúc tiếng hét của một đám bạn gái ở phía trước, cô và Đường Phân mới cùng dừng lại nghe ngóng tình hình.
"..."
Không phải chứ?!!
Lại chạm mặt đại thần ở sân vận động này nữa. Vì sợ tình huống lần trước lặp lại, Hứa Tĩnh Giai liền kéo Đường Phân đi trước.
Đường Phân không nói không rằng vẫn đi theo cô, cho đến lúc cô buông tay, cô nàng lại dùng giọng nói trêu ghẹo đó nói với cô.
"Sao thế? Gặp người ấy lại ngượng à?"
"A Phân!" Hứa Tĩnh Giai chọt vào tay Đường Phân tỏ vẻ không thích câu nói này chút nào, Đường Phân mới nghiêm túc trở lại thôi không chọc cô nữa.
Hai người ngồi xuống ghế đá bên đường, Đường Phân lúc này lại mở miệng hỏi "Giai Giai tớ vẫn thắc mắc, cậu có quen đại thần sao?"
Hứa Tĩnh Giai ngẩng đầu uống nước, sau đó lắc đầu trả lời cô nàng "Không có."
"Thế thì tại sao cậu lại ngại ngùng như vậy? Người ta có ăn sống cậu đâu?"
"Tớ.....tớ không quen."
"À, tớ nghe nói gia đình đại thần cũng là người kinh doanh đấy. Nhưng ba mẹ anh ấy đang làm việc ở nước ngoài, anh ấy về đây chăm sóc ông nội tiện thể coi quản công ty Từ Hoằng ở đây luôn. Tớ nghe Dương Linh nói vậy, bố cậu ấy cũng là người kinh doanh mà, cũng biết được một chút thông tin."
"Thế sao?" Hứa Tĩnh Giai chỉ yên lặng uống nước, đây cũng không phải chuyện liên quan đến cô, cũng không thể bình phẩm gì người ta được.