- Vâng, cảm ơn....ba_ Nó ấp úng nói. Từ trước giờ nó không gọi ai thân mật như vậy. Từ lúc mới nhận về nuôi họ không cho nó gọi ba mẹ xưng con mà chỉ được gọi chủ nhân xưng tôi. Đến lớn, thật là có cảm giác không quen/
- Ăn đi, đừng để nguội sẽ không ngon_ Ông đưa cháo cho nó.
- Vâng, ba con muốn xuất viện_ Nó vừa ăn cháo vừa ngước lên nhìn ông nói.
- Con thấy khỏe chưa mà đồi xuất viện_ Ông nhìn nó hỏi
- Khỏe rồi_ Nó cười tươi nhìn ông.
- Hy Tử con nghe ba nói đừng dính líu đến nam nhân đó nữa được không?- Ông đột nhiên nói giọng nói trầm buồn.
- Ba yên tâm con đã nghĩ kĩ rồi, không dính đến nam nhân đó nữa_ Cô trả lời lại.
- Ừ con đã nói vậy thì ba yên tâm, ta mong con sẽ thay đổi_ Ông yên tâm nói.
- Ba con đã thay đổi rồi không còn là Hoàng Mộc Hy Tử trước kia nữa_ Nó cười nhìn ông.
- Vậy ba đi làm giấy xuất viện cho con_ Ông vui vẻ đi ra ngoài. Ông vừa đi đột nhiên khuôn mặt nó trở nên lạnh lùng. Đúng đây là tính cách thật sự của nó.
- Vào đây đi, đừng có núp ở đó nữa_ Nó nói giọng không cảm xúc.
- Cho tôi hỏi phòng này của Hoàng Mộc Hy Tử vậy cô ta đâu rồi?- Một nam nhân bước vào.
Sẽ có tiếp ở chương sau.