Đường Đường chu môi: ” Đình, sinh nhật năm nay anh tặng em quà gì, nói xem có đúng suy nghĩ của em hay không.”
Không hiểu sao, mỗi lần đến sinh nhật mình, dù không nói ra nhưng những món đồ cô mong chờ cậu chủ đều biết và tặng cô đúng món quà đó, làm cô sung sướng suốt một tuần liền sau đó.
Có một lần, Tiêu Đình không giống với mọi năm tặng thú bông và búp bê cho cô mà tặng cô chiếc hộp âm nhạc. Chiếc hộp rất đặc biệt thiết kế sang trọng, giai điệu thánh thót, âm thâm tinh tế. Ngoài ra dưới đáy hộp còn khắc dòng chữ: ” Sugar Sugar my little love ”
Tuệ Đường biết Tiếng Anh nha câu này dịch là ” Đường là tình yêu nhỏ bé của tôi.” Ahihi, thì ra cậu chủ thích đồ ngọt, nếu vậy mình sẽ bảo nhà bếp làm thật nhiều đồ ngọt cho cậu
Vậy nên từ hôm đó trở đi, Tiêu Đình phải ăn toàn đồ ngọt đến phát ngán, đến khi biết được lí do thì lại thở dài không thôi. Ngốc đúng là ngốc, tấn công trực tiếp quả là hạ sách, còn phản tác dụng nữa.
Đường Đường vẫn không bỏ cuộc, nắm tay áo của Tiêu Đình lắc lắc, dáng điệu nũng nịu không thôi, miệng còn phụng phịu: ” Đình, nói đi, nói cho em biết đi mà ”
-” Ừ, được rồi, không cần tò mò, đến lúc đó em sẽ biết thôi. Đường Đường, nhìn anh ”
– ” Sao vậy?” Tuệ Đường ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình, ánh mắt sáng như sao chăm chú nhìn, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
– “Từ giờ anh hỏi gì em phải trả lời thật lòng, không được giấu diếm, biết không? ”
Đường Đường nào dám không nghe, với lại cô mà nói dối Tiêu Đình sẽ phát hiện, lúc đó sẽ là chuyện vô cùng khủng khiếp, cô sợ, vì thế gật đầu như băm tỏi.
Tiêu Đình trầm giọng: ” Em… chuyện chúng ta hôn môi, em có cảm giác gì không? ” Nói xong trái tim hắn bỗng run rẩy, ánh mắt ngập tràn hi vọng.
Bắt gặp ánh mắt ánh của Tiêu Đình, Tuệ Đường bỗng thấy bối rối, cô nên trả lời thế nào đây. Tuy ngốc nhưng cô cũng là thiếu nữ, dĩ nhiên là có cảm giác, hơn nữa mỗi lần cùng cậu làm cái đó, ở góc nào đó trong tim, tim cô mềm nhũn, run rẩy mãnh liệt còn có vô cùng xấu hổ. Cảm giác ấy gọi là gì, cô không ghét chuyện đó, lại còn có chút mong chờ, nói vậy nghĩa là cô thích sao? Cô thực sự thích cậu làm điều đó với mình?
– “Đình, em … chuyện đó … cảm giác em thấy…thi…thích ” Nói xong mặt cô bỗng nóng bừng.
Tiêu Đình ngỡ mình nghe nhầm, thích đấy, là thích đấy! Đường Đường nói cô ấy có cảm giác” thích”, xem ra cô ngốc này cũng không đến nỗi. Tiêu Đình gắng sức kiềm chế nội tâm đang kích động vì vui mừng, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên, tiếp tục truy vấn:” Em nói thật sao, vậy còn anh thì sao? Đối với anh, em có cảm giác gì?”
-” Đình, tuy anh là thiếu gia, là chủ nhân của em, nhưng anh rất tốt với em, không coi em là người hầu, anh là người vô cùng quan trọng với Đường Đường!”
-” Đã như vậy… em có thích anh không?”
-“Thích!” Tuệ Đường không do dự trả lời.
Chữ “thích” vừa nói ra, tim Tiêu Đình đập dồn dập, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, vòng tay đang ôm Tuệ Đường cũng khẽ siết chặt.
Hành động còn nhanh hơn lý trí, môi hắn lập tức phủ lên đôi môi như cánh hoa của Tuệ Đường, đôi môi mở ra ngậm chặt cánh môi nhỏ xinh, khẽ chà sát, mạnh mẽ cắn mút. Hồi lâu sau mới buông ra, dịu dàng nhìn cô nhóc đang thở hổn hển trong lòng, đôi mắt long lanh ngập nước vì khó thở.
Lại nữa rồi, sao cậu cứ thích cắn môi cô thế nhỉ, nó đâu có ăn được, òa, thật chẳng hiểu nổi, quả nhiên tính khí vô cùng thất thường.
-” Đường Đường, sao em lại trả lời dứt khoát thế, em có hiểu chính xác cảm xúc của mình không? Không phải suy nghĩ bằng đầu, mà là ở đây ” Bàn tay Tiêu Đình đặt lên trái tim Tuệ Đường.
-” Đường thích Đình, vô cùng thích, anh lúc nào cũng rất dịu dàng với em, người khác nói anh lạnh lùng lãnh đạm nhưng mà thực ra anh rất ấm áp, Đường rất yêu quý anh ”
Miệng cũng như tên, ngọt ngào như đường ấy, khoản miệng lưỡi nịnh nọt, anh chịu thua. Nhưng, anh vẫn chưa yên tâm, phải đề phòng mọi tình huống.
-” Hứa với anh, ngoại trừ anh ra em không được để ý tới bất kỳ tên con trai nào khác, thích lại càng không được, không phải ai cũng tốt bụng như anh đâu.”
Haiz không biết đây là lần thứ mấy rồi, cậu bá đạo quá mất thôi, cá tính chẳng thay đổi chút nào.
-” Đường Đường hứa hứa hứa!!!! ”
Aiza, cô là người hầu của đại thiếu gia, nhiệm vụ chính là theo sát phục vụ cậu chủ mọi lúc mọi nơi, đâu còn tâm trí mà để ý tới con trai con sò nào nữa, cô không cần!
Tiêu Đình khẽ cười, nhìn cô bé trong ngực, không nhịn được lại cúi đầu hôn, làm ai đó chu môi bất mãn nhưng cũng đành để mặc.
Thế mới nói, đặc quyền của đại thiếu gia Tiêu gia quả nhiên hơn người, có riêng một loli bé bỏng dễ thương vâng lời.
Ở trên lớp, Ngọc Kỳ vẫn thường xuyên nói chuyện với Tuệ Đường, thế nhưng Đường Đường vẫn hơi dè chừng. Thứ nhất là Tiêu Đình rất không vừa mắt Ngọc Kỳ, ánh mắt đầy sát khí khiến Tuệ Đường khó xử. Còn lý do thứ hai, chính là vì Tuệ Đường là cô hầu vâng lời.
Tiêu Đình nói cô không được nói chuyện quá lâu với bạn nam, cô tuân thủ.
Tiêu Đình nói ghét Ngọc Kỳ, chủ ghét thì tớ cũng phải ghét theo, không được kết giao.Cái này vô lý lắm nhưng lời cậu nói chính là mệnh lệnh, cô có thể trái lệnh không. Câu trả lời dĩ nhiên là không!
Nói chung, giờ ông trời của cô là Tiêu Đình, nói vô đi hướng Tây cô không dám rẽ hướng Đông. Nhưng, lại có nhưng, cô hoàn toàn không thấy phiền hà, ngược lại rất vui vẻ nghe theo, chẳng hề có một điểm oán thán, cô quả nhiên thích bị ngược huhuhu.
Học cùng trường với Tiêu Đình lâu, cô nhận ra thiếu gia đẹp trai ngời ngời, được xem là bạch mã hoàng tử nhưng lại không gần gũi hay nói chuyện với phái nữ. Vậy mà các bạn nữ vẫn gào thét, điên cuồng lên mỗi khi có trận đấu bóng rổ, bởi vì Tiêu Đình là nhân vật chính của trận đấu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, trận đấu vừa bắt đầu, Tiêu Đình đã thành công ghi bàn. Đội cổ vũ liên tục la hét, cả sân bóng như tăng thêm nhiệt huyết. Tuệ Đường ngồi trên khán đài, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục nhìn Tiêu Đình chơi bóng. Òa, không ngờ cậu chủ chơi bóng rổ cừ như vậy. Thảo nào thân hình và chiều cao lại chuẩn như vậy, chẳng bù với cô, đứng chỉ tới ngực cậu.