" Tề Thúc xin bước nhanh thêm chút nữa "
Tề Tư đi như chạy nghe cô nói lại càng bước nhanh hơn. Thực ra hắn cũng rất muốn nhanh hơn nữa, nhưng cái chân trái bị tật không cho phép điều đó. Tề Tư thống khổ, gương mặt gầy gò nhăn nhúm như muốn khóc. Trên đời này còn gì đau đớn hơn việc muốn mà không thể chứ?
Lục Phu chợt đi lên phía trước nắm lấy cổ tay cô rồi nói với Tề Tư:
" Để ta đem nha đầu này đến nhà đệ xem cho phu nhân trước "
Vu Tiên Lạc có chút bất ngờ nhìn lên Lục Phu. Cô không ngờ một người bình thường luôn lạnh nhạt với mọi người đến lúc này lại trở nên vô cùng khẩn trương khi huynh đệ gặp khó khăn .
Lục Phu kéo cô chạy qua hết một con đường mới đến nhà Tề Tư. Vu Tiên Lạc không đợi được nữa tự mình đẩy cửa ra bước vào. Căn nhà nhỏ bày trí tuy đơn giản nhưng nhờ có bàn tay phụ nữ liền trở nên rất ấm cúng.
Tề thị nằm bất động trên giường, gương mặt nhỏ nhắn xanh xao lấm tấm mồ hôi. Tấm chăn hoa bạc màu đắp tới gần ngực, bụng nàng đã rất lớn. Tề thị thở ra yếu ớt. Dường như cô nhận thấy nàng vừa phải trải qua một trận mệt mỏi. Vu Tiên Lạc ngồi xuống bên giường lấy ống nghe từ trong túi áp lên ngực nàng theo dõi.
Lộp cộp, chiếc ống nghe rơi xuống sàn. Vu Tiên Lạc thất kinh môi cô mấp máy:
" Tim thai đâu? Vì sao không còn nghe thấy tim thai?"
Lục Phu sốt ruột nhìn cô:
" nha đầu sao vậy? "
Vu Tiên Lạc quay đầu nhìn Lục Phu, cô rối loạn lắp bắp không thành lời:
" Dao mổ.. dao mổ, chúng ta cần dao mổ để phẫu thuật cho cô ấy cứu tiểu bảo"
Lục Phu đã hiểu ý sai Tề Tư chạy đi nấu nước nóng, di thân mình tới gần chỗ cô lấy dụng cụ ra tỉ mẩn hơ qua ngọn lửa dầu sát trùng. Vu Tiên Lạc đeo găng tay y tế lẫn khẩu trang , đắp một tấm vải sạch phủ lên người Tề thị chỉ chừa cái bụng nhô dành để phẫu thuật.
Vu Tiên Lạc tiêm thuốc mê vào ven tay Tề thị tránh bất trắc. Cô hơi run lên cầm chiếc dao mổ cạnh nhọn, Vu Tiên Lạc thầm nhủ với bản thân:
" Vu Tiên Lạc ngươi không được sai sót.. đây là hai mạng người.."
Lục Phu vỗ nhẹ vai cô trấn an:
" Nha đầu sẽ không sao đâu.."
Cô gật đầu hít một hơi, phải, cô sẽ làm được thôi. Vu Tiên Lạc đưa dao rạch một đường vừa đủ, động tác nhẹ nhàng tránh vỡ ối, máu từ vết rạch đó rỉ ra thành đường. Tề thị nhắm mắt như đang ngủ, không hề biết mình bị mổ bụng. Cô lên tiếng:
" Kẹp "
Lục Phu đưa cho cô hai cái kẹp bằng sắt, Vu Tiên Lạc lấy nó kẹp bốn bên da tránh nó khép lại để dễ dàng mổ hơn. Tiểu hài tử đang ở trong đó ngủ rất ngon, Lục Phu cười:
" Thấy rồi.."
Cô tiếp tục đẩy dao vào động tác càng cẩn trọng hơn, cô mím môi:
" Tề thị mong cô giúp đỡ tôi "
Máu lấm lên tay cô ướt đỏ cả hai bàn, cô căng thẳng hơn bất cứ lúc nào. Nếu không cứu được thì cô chính là người dán tiếp hại mẹ con họ.
Bên ngoài Tề Tư đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, gió thổi tốc vào mặt hắn lạnh buốt nhưng hắn chẳng để tâm. Tâm trí hắn chỉ một mực lo cho nương tử và nhi tử ở bên trong.
Cuối cùng cũng chạm được thai bào, cô nhẹ phẩy dao xuống một cái bào rách nhanh chóng thả dao xuống bế tiểu bảo ra ngoài. Vu Tiên Lạc không mất công chờ đợi , hài tử này vừa rời khỏi mẫu thân đã khóc òa, tiếng khóc vang vọng sông núi, sau này nhất định sẽ là một đại tướng quân oai oai tại thượng. Lục Phu vui mừng gọi:
" Tề đệ nhanh vào cắt rốn cho nhi tử của đệ! "
Tề Tư vui mừng khập khiễng chạy vào, nhìn thấy con nước mắt hắn rơi xuống. Giọng run rẩy:
" Con.. ơi.. cha đây "
Lục Phu đưa cho hắn cây kéo, Tề Tư mới nói:
" Hay là huynh cắt cho hài tử, đệ muốn nó lớn lên sẽ tài giỏi như huynh "
Lục Phu lắc đầu vỗ vỗ hắn:
" Nên là đệ cắt, đệ là cha nó."
Tề Tư thật thà gật đầu cắt rồi đem hài tử đi tắm nước ấm , Vu Tiên Lạc tỉ mẩn khâu lại lớp thịt trong rồi khâu ẩn da ngoài. Bởi một người phụ nữ có vết sẹo dài như vậy nhất định sẽ thiệt thòi.. Cô đắp thuốc, băng bó lại.
Xong xuôi mới đưa tay lau mồ hôi trên trán. Đắp chăn lại cho Tề thị, cô đi ra với vẻ mặt ỉu xỉu dọa Lục Phu và Tề Tư chết khiếp:
" Nha đầu! Phu nhân ta xảy ra chuyện gì rồi à? "
Cô lắc đầu :
" Không có "
Lục Phu lại hỏi:
" Vì sao mặt ngươi lại thế kia?"
Cô ỉu xìu thêm:
" Đói bụng.. cha, thúc thúc không có lương tâm ToT ban nãy ta chưa kịp ăn cơm tối mà giờ đã khuya rồi."
Cả hai thấy cô đùa như vậy là biết Tề thị đã không sao rồi. Tề Tư vỗ đầu cô:
" Tưởng gì thúc thúc đi lấy cho ngươi ăn là được "
Vu Tiên Lạc ngoan ngoãn :
" Dạ "