Vào đêm, Bắc Kinh không hề báo động trước một trận tuyết rơi, rõ ràng đã bước vào mùa xuân, lại lạnh giống như làm cho hô hấp của con người ta đông lại, Tiểu Cửu thân ảnh nhẹ nhàng ở ngã tư đường di động tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cuối con đường đông đúc, trong đầu lại nghĩ tới tối hôm qua cô cùng sư phụ nói chuyện điện thoại.
“Ta cũng không biết nguyên bản dòng họ của con, ta tìm tới con thuần tuý là vì cơ duyên đặc biệt, năm đó ta tìm cho tứ thiếu gia một đứa bé gái cùng sinh nhật đến sứt đầu mẻ trán mà chưa được gì, vừa vặn gặp một vị lão hữu, ông ấy có mở một cô nhi viện, ông ấy nói sẽ giúp ta lưu ý, không bao lâu, ông ấy gọi điện nói cho ta biết, trong viện có một cô bé mới hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của ta…”
“Năm đó con ba tuổi, cha mẹ vì tai nạn xe cộ mà mất sớm, bị đưa vào cô nhi viện, lúc đó trên cổ con có đeo một lá bùa bình an, bên trong có ghi lại ngày tháng năm sinh của con, thậm chí nói chuẩn đến tận số giây, chỉ là không để lại tên con là gì, mọi người hỏi tên con là gì, con chỉ biết bập bẹ nói ‘Tiểu Cửu’, chúng ta mới giúp con đặt tên là ‘Cửu’….”
“Sau đó ta đem con đi đến chỗ vị đại sư kia xác định, hắn vừa thấy con, vẻ mặt ngạc nhiên, càng không ngừng thở dài đây là thiên ý, sau đó dặn dò ta phải chiếu cố thật tốt cho con, nói con có mệnh cách hoạ sát phụ vượng lực (có mệnh khắc hung thần) con muốn bảo vệ ai, người đó có thể bất tử…”
Cô có thể khắc được hung thần?
Như vậy, vì sao ngay cả gia đình của chính cô, cha mẹ của cô đều không sống được?
Vì sao còn có thể vào ở cô nhi viện?
Vì sao còn có thể lúc 13 tuổi, thiếu chút nữa thì chết?
Trước ba tuổi, đến tột cùng cô là ai?
Trước khi trở thành “Đông Phương Cửu” tên gọi của cô là gì?
“Tiểu Cửu, thẳng thắn mà nói, ta nghĩ thân nhân con mất sớm, nếu không ta sẽ không mang con trở về Đông Phương gia. Năm đó nhận nuôi con ba năm rồi mới mang con đến Đông Phương cư, không chỉ vì huấn luyện con, mà quan trọng hơn là trong ba năm này muốn xem có người thân nào đến nhận con không, để tránh có người gây phiền toái… nhưng cách 19 năm sau mới đột nhiên có người đến tìm con, chuyện này hiển nhiên không đơn giản, tốt nhất con đừng xúc động, về Đài Loan trước, chờ chúng ta điều tra rõ thân phận đối phương rồi nói sau.”
“Con biết.” Đông Phương lang làm việc cẩn thận, điều tra chuyện ít có khả năng nhầm lẫn, sư phụ nói cô không có người thân, cô tuyệt đối tin tưởng, chính là, điểm quan trọng không phải họ Bạc là thân nhân của cô,mà là hắn biết thân phận của cô.
“Nếu biết thì liền cùng tứ thiếu gia ngày mai đáp phi cơ trở về, ta thật vất vả khuyên can hắn, con cũng đừng gây chuyện.”
“Dạ.”
Trong miệng cô đáp lời như thế, nhưng mà hôm sau, cô không đáp phi cử trở về Đài Loan, ngược lại đăng ký bay trong một cái máy bay khác, đi đến nơi này, Bắc Kinh.
Đây là lần đầu tiên cô vi phạm mệnh lệnh sư phụ, cũng là lần đầu tiên, khi cùng Đông Phương Tuyệt Thế xuất môn, bỏ hắn một mình hành động.
Hắn nhất định ở trên máy bay giận dữ, tức giận đến chửi ầm lên đi? Nhưng sự tình liên quan đến thân thế của cô, trước khi không điều tra cho rõ, cô không thể cứ như vậy trở về.
Hơn nữa, cô tự tin có thể tìm được tư liệu về Bạc gia nhanh hơn Đông Phương Lang, một năm nay cô một mình một người ở Trung Quốc lăn lộn, muốn điều tra tư liệu về họ Bạc này đối với cô mà nói cũng không khó, đặc biệt, nếu đối phương cố ý chờ cô đi thăm dò, vậy vàng dễ dàng, cho nên, không đến thời gian một ngày, cô liền điều tra ra Bạc Thiếu Quân này, cùng với gia tộc họ Bạc này. cũng giống như những dòng họ đặc biệt, tự liệu về Bạc gia cũng khá kỳ lạ.
Cước bộ của cô rốt cục cũng dừng lại, đứng ở toà nhà giống như miếu cổ phía trước.
Miếu này, không giống như những ngôi miếu cận đại Trung Quốc hoa lệ điêu màu, giống đền thần ở Nhật Bản, nhưng nghe nói đền thần ở Nhật Bản mang đậm phong cách kiến trúc đời Đường, cho nên, nếu thật muốn hình dung, Bạc gia này thật giống nhà lớn thời Đường, phong cách cở xưa tự nhiên, bên trong trầm ổn.
Bất quá nhà của Bạc gia cũng không tránh khỏi không khí âm trầm cổ quái, chỉ là trước mắt là cánh cửa lớn, đủ để cho những kẻ nhát gan phải nhượng bộ lui binh.
Cánh cửa gỗ cao lớn ước chừng cao chín thước, phía trên cửa có một bức tượng phù điêu mãnh thú kỳ quái, trợn mắt như chuông đồng, miệng lớn như cái bát, răng nanh bạo hướng, hung hãn bức người.
Cô lệch đầu, suy nghĩ nửa ngày, nhìn không ra đây là con thú gì, nhịn không được lẩm bẩm:
“Ở đại môn làm yêu thú hung ác như vậy, nhà này người cùng thật sự là quái…”
Theo như tư liệu điều tra được, Bạc gia này gia tộc thực quái, bởi vì ngành sản xuất kinh doanh của bọn họ, gọi là “trừ ách”!
Trừ ách, tức là khu trừ tà ác, họ Bạc này, đơn giản mà nói, chính là cái người ta hay gọi là pháp sư, nhưng bọn hắn đối ngoại tự xưng là “trừ ách sư”. Bọn họ thay mặt coi đây là nghiệp, mỗi lần thay mặt đều từ trong tộc tuyển ra tông chủ, đồn đại vị tông chủ này pháp lực cường đại, có thể trần ma trừ tà, tiêu tai giải ách. Hơn nữa quan trọng nhất là, Bạc gia cùng chính phủ quan hệ khá thâm hậu lương hảo, quốc gia nếu có chuyện đại sự, tất hướng Bạc gia xin chỉ thị.
Tuy rằng chỉ là nghe đồn chưa chứng thực,nhưng một sô ít nhân vật chính thương nổi tiếng năm ngoái rất muốn được Bạc gia đoán cho số mệnh.
Bạc Thiếu Quân đó là một thế hệ tông chủ của Bạc gia, năm nay ba mươi tuổi, nghe nói từ nhỏ có tư chất trời cho, là kỳ tài Bạc gia trăm năm khó gặp, đối với Âm Dương Ngũ Hành rủa thuật mọi thứ đều tinh thông, chính là hắn có điệu pháp thần bí, trước đây rất ít khi xuất môn, trừ khi Bạc gia có khách lui tới, người bình thường rất ít có thể nhìn thấy hắn.
Nhưng mà, không giống như một người mặt mày thích rạng rỡ, nam nhân ngày gần như ẩn cư, lại tự mình chạy đến HàNamtìm cô…
Cô cùng hắn, thật sự có quan hệ?
Đang trầm ngâm,mãnh thú khiếp người trên cửa lớn đột nhiên tách thành hai mảnh, chậm rãi mở ra.
Giống như đã sớm đoán trước được cô đã đến, bên trong cánh cửa, một thân hình cao ráo cường tráng mang theo đèn lồng, cung kính đón chào:
“Công Tôn tiểu thư, mời vào.” Thanh âm quen thuộc, cô lập tức liền đoán ra hắn chính là vị đại hán đi bên cạnh Bạc Thiếu Quân ngày đó, Giang Thạch. Cô hờn giận, nhíu mày nói:
“Tôi họ Đông Phương, đừng tuỳ tiện giúp tôi đổi họ.”
“Vâng, thật có lỗi. Đông Phương tiểu thư, mời vào, tông chủ của chúng tôi đã sớm chờ ngày cô tới.” thái độ của Giang Thạch phi thường khách khí cùng có lễ, cùng với thái độ lúc ở trong lăng mộ hoàn toàn bất đồng.
“Như thế nào, Bạc Thiếu Quân chẳng những am hiểu được âm dương ngũ hành, cũng có thể biết được sao?” cô cười trào phúng đi vào Bạc trạch, nghĩ rằng, đáng tiếc vẫn còn nhiều điều chưa biết, bằng không, đến tột cùng xem cô cùng Bạc Thiếu Quân, ai lợi hại hơn.
“Tông chủ chúng tôi cũng không có năng lực đoán trước, nếu có, hẳn đã sớm tìm được cô.” Giang Thạch đi bên người cô, phía trước lại có sáu người áo trắng dẫn đường.
Bên trong cánh cửa là một tiền đình rộng lớn, trước mắt cô là mấy cành cây lớn cứng cáp hai bên đan sát vào nhau, càng làm tăng thêm trang nghiêm, cổ kính.
Không khí trầm lắng, cô hoài nghi có phải minh đang vào thăm viếng trong một cái miếu không.
Vào khuôn viên nhà, người áo trắng lui ra, trong đại sảnh không một bóng người, cô cau mày, quay đầu hỏi Giang Thạch:
“Bạc Thiếu Quân đâu?”
“Tông chủ đang ở đàn tế, xin mời đi theo tôi đến đó.” Giang Thạch nói xong dẫn cô đi ra phía sau. Đàn tế? Mẹ a, Bạc Thiếu Quân đúng là làm thật? Bên trong một căn phòng tối đen như mực đúng là có một đàn tế thật lớn? Trên đàn tế cái gì cũng đen, chỉ có Bạch Thiếu Quân một thân bạch y.
Hắn mặc chiếc áo bào màu trắng, đầu đội khăn trắng, cầm trong tphất trần màu trắng, hơn nữa sắc mặt hắn vốn tái nhợt, lại lúc lắc ngọn nến trong tay đứng lên, tựa như tên bạch quỷ….
Nhưng mà, cái làm cô giật mình không phải bộ dạng doạ quỷ của hắn, mà là mùi hương rmùi hương mà cô cảm thấy quen thuộc….
Khi là đứa trẻ ba tuổi, không có khả năng ghi nhớ, cô cũng không nhớ rõ chuyện trước ba tuổi, nhưng mùi hương này cô nhớ rõ!
Như là mùi đàn hương, nhưng càng đậm, hơn nữa, hơn một chút… cùng với mùi thảo dược…
“Em đã đến rồi.” Bạc Thiếu Quân đứng ở trước đàn tế, đối với cô mỉm cười.
“Ngươi thật đúng là pháp sư …” cô nhìn hắn, trong lòng bắt đầu buồn bực, xung quanh cô, cô gặp chuyện gì, như thế nào đều liên quan đến những chuyện huyền bí cổ quái, như là công chúa luân hồi chuyển thế và phò mã… Như là, Bạc Thiếu Quân trước mắt này biết pháp thuật. hiện tại không phải là thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật tiến bộ, khoa học luận chứng sao?
Vì sao những gì cô nghe thấy, nhìn thấy đều là một loại quái lực loạn thần bất khả tư nghị?
Bạc Thiếu Quân nở nụ cười.
“Như thế nào, anh cảm thấy em có vẻ thất vọng, em không thích thân phận cũng như nghề nghiệp của anh sao?”
Hắn nói xong vẫy tay một cái, một người hầu bên cạnh hắn lập tức tiến lên cởi khăn quàng đầu, áo khoác trắng, trong khoảnh khắc, hắn sẽ từ thân phận pháp sư trở thành một nam tử bình thường hiện đại.
Quần dài áo sơmi bình thường, tóc ngắn gọn gàng, kính đen. Nhưng……
Vì sao cô vẫn cảm thấy hắn quái?
“Nhìn không thích.” Cô thản nhiên nói.
“Anh sẽ tìm biện pháp khiến em thích, nếu không, làm sao em có thể đáp ứng cùng anh kết hôn.” Hắn chậm rãi bước xuống cầu thang, đi đến phía cô.
“Tôi sẽ không cùng anh kết hôn, bất luận tôi là ‘Công Tôn Cửu’ giống như lời anh nói.” Hai tay cô nhét vào trong túi áo, lãnh đạm nói thẳng.
Cô tới nơi này chỉ muốn xác nhận thân thế của mình, cũng không phải xác nhận hôn sự của mình. Đời này, cô không có khả năng đi đến hôn nhân. Bạc Thiếu Quân đứng trước mặt cô, nhìn thấu vẻ mặt cô sáng ngời, rạng rỡ, hừ nhẹ:
“Anh biết, anh không thể cùng Đông Phương Tuyệt Thế kia so sánh, hắn dung mạo diễm lệ tuấn tú, nhất định đã sớm làm em mê đến tận xương, hơn nữa bọn em ở cùng một chỗ mười sáu năm, cảm tình nói vậy cũng sâu sắc. Bất quá, anh phải khuyên em một câu, hắn tuỳ hứng lại cuồng bạo cũng không thích hợp làm người chồng, nhân duyên của em, đã sớm bị anh ấn định.”
“Không muốn chết, thì đừng nói lung tung.” Cô nhìn hắn, trong mắt lệ quang chợt lộ.
Hắn phạm vào kiêng kị của cô, trong lòng cô đối với Đông Phương Tuyệt Thế là cảm giác gì, chính cô còn chưa xác định được, ai cũng không có quyền quyết định.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Bạc Thiếu Quân nhìn thấy sát khí hung ác ở cô.
Khi ở trong lăng mộ, hắn liền phát hiện, khi Đông Phương Lang nhận nuôi cô, cô sớm đã bị bầy sói đồng hoá, tuy rằng hơn phân nửa thời điểm tính tình cô thẳng thắn lại mang chút bướng bỉnh, nhưng mà, khi gặp được tình huống, huyết tinh cùng bạo lực ẩn sâu trong máu cô sẽ hiện ra.
“Ai…gần mực thì đen mà, anh nhìn em đã bị người Đông Phương gia làm cho ô nhiễm.” hắn thở dài
“Tôi vốn là người của Đông Phương.” Cô lạnh lẽo nói.
“Câu này thật buồn cười, em căn bản không mang họ Đông Phương, Tiểu Cửu, em là họ ‘Công Tôn’!” Bạc Thiếu Quân châm chọc chỉ ra chỗ sai của cô.
“Nếu tôi thật sự họ Công Tôn, liền cho tôi chứng cớ.” Cô vươn tay.
“Chứng cớ ở ngay tại trên người em.”
“Trên người ta?” cô nhíu mi.
Hắn chậm rãi đến gần cô, đột nhiên nắm nhẹ cổ tay cô, cô lập tức nhanh như chớp lật ngược tay hắn lại, xoay cổ tay chế trụ tay hắn, trừng mắt nhìn.
“Làm gì?” cô nghiêm khắc hỏi.
“Tông chủ?” Giang Thạch lo lắng thấp giọng kêu lên.
Bạc Thiếu Quân vẫy tay ngăn cản mọi người xôn xao, nhịn xuống đau đớn trên tay, nhìn chằm chằm vào cô, nói:
“Trên cổ tay em có một hình xăm, từ nhỏ đã có đi?”
Cô liếc mắt một cái xuống bên trong cổ tay mình đang được giấu dưới ống tay áo, lông mày nhíu lại:
“Đây là bớt…”
“Không kia không phải là bớt, mà là một hình xăm, là Bạc gia chúng ta giúp em xăm lên, hình xăm đó, chính là gia huy Bạc gia, dấu ấn đẹp dẽ này, chỉ có tông chủ Bạc gia cùng với con dâu đã được ấn định của Bạc gia mới có thể có dấu ấn này, cô dâu được xăm vào tay phải, là hình xăm phản bạch âm thức, mà tông chủ thì lại được xăm vào tay trái, là dương thức.” Bạc Thiếu Quân chậm rãi nói xong, đem tay trái tới trước mặt cô. Cô nhìn trên cổ tay trắng nõn của hắn có một hình xăm phù chú, cả người chấn động, ngây dại, giống nhau như đúc! (cái hình xăm ‘phản bạch’ ta hiểu chính cái hình bát quái âm dương, nửa đen nửa trắng đó)
Hình xăm của hắn, cùng của cô giống nhau hoàn toàn, chỉ trừ bỏ một cái âm, một cái dương.
“Vào một buổi tối ngày mùng 9 tháng 9 cách đây 21 năm, khi 9 phút 59 giây em được sinh ra, ngày đó hung thần trực tiếp đi lên trần gian, nhưng em trời sinh lại hưng vượng, thuần âm lại ở giữa dương, mệnh hung ở giữa đại cát, có phá hoạ phúc lực, bởi vậy, cha anh mới có thể trong tiệc rượu ngày trăng rằm đầy tháng mà đính ước với em, lựa chọn em làm vợ anh.” Bạc Thiếu Quân cười nhìn cô.
Tiểu Cửu vẫn ngây ngốc thất thần như cũ, trong đầu một mảnh trống không.
Cái gì âm a dương… cái gì hung cát… lại cái gì phúc hoạ mang hướng… người này đang nói cái gì a?
Bạc Thiếu Quân thừa dịp cô đang thất thần, nhẹ nhàng rút tay, cầm ngược lại tay cô, hai cánh tay đặt song song, thoạt nhìn giống như một đôi.
“Xem, đây là chứng cớ, chứng minh em là con gái của vợ chồng Công Tôn, chứng minh ngươi là Công Tôn Cửu, chứng minh 21 năm trước, đã thuộc về Bạc gia chúng ta.”
Cô…. Thật sự mang họ Công Tôn? Thật sự tên là Công Tôn Cửu? Thật sự… là lão bà của Bạc Thiếu Quân sao? Tiểu Cửu cứng ngắc nín thở ngẩng đầu, ánh mắt theo cổ tay nhìn xuồng hình xăm rồi chuyển qua trên mặt Bạc Thiếu Quân, ý đồ muốn theo gương mặt xa lạ này tìm lại một tia trí nhớ, nhưng mà, nhìn nửa ngày, trong lòng cô hiện lên, tất cả đều là không hiểu, cảm thấy bài xích.
Bộ dạng Bạc Thiếu Quân không tính là kém, chính là quá mức gầy yếu, nhưng mà đây không phải nguyên nhân chính khiến cô không thích hắn, nhìn nam nhân Đông Phương toàn diễm sắc đoạt hồn, cô cũng đã sớm không đem những nam nhân bình thường ra so sánh với nhóm Đông Phương mĩ nam, như thế rất không công bằng, cũng quá tàn nhẫn.
Cô sở dĩ bài xích Bạc Thiếu Quân, là ở hắn có loại khí tức quỷ dị mờ mịt.
Hai gò má gầy gò lõm xuống, làm cho hắn nhìn như nhã nhặn phong độ lại ẩn ẩn lộ ra một chút tối tăm, đôi mắt sau cặp kính đen sắc bén nguội lạnh, tuy rằng hắn lúc nào cũng tươi cười ôn hoà, nhưng cả người hắn làm cho cô có cảm giác, ngược lại còn lãnh khốc hơn cả Đông Phương Tuyệt Thế.
“Tông chủ của Bạc gia lấy trừ ách làm nghiệp, chỉ có mệnh cách cực âm mới có thể đảm nhiệm, nguyên nhân vì cực âm, cho nên từ trước tới giờ đều phải lựa chọn có phúc sung hậu, có năng lực để sát tân nương (??), mới có thể giúp tông chủ trấn trụ hung hoạ, bảo trụ mạch máu Bạc gia.” Bạc Thiếu Quân nói tiếp.
Cô nghe được một điều lại một điều. như thế nào, lại có một người tính lấy cô làm tấm lá chắn? quái, mọi người biến cô thành cái gì? Chuyên môn dùng đẻ đặt ở tấm lá chắn đặt ở trước mặt sao?”
“Cho nên sự tồn tại của em đối với bọn anh mà nói, phi thường trọng yếu.”
“Nếu quan trọng, tại làm sao có thể khi nhà tôi lại gặp chuyện không may, để cho tôi phải vào ở trong cô nhi viện?” cô lạnh lùng gạt tay hắn ra.
“Công Tôn gia xảy ra chuyện, là do phản đồ của Bạc gia làm, bởi vì tên phản đồ kia không cam lòng bị cha anh trục xuất khỏi gia môn, mới cố ý ra tay đối với cả nhà em, tạo nên tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, giết cha mẹ em, cũng đem em không đầy ba tuổi mang đi, từ lúc đó về sau không biết đi đâu.” Bạc Thiếu Quân ảm đạm giải thích.
“Như vậy a….” mâu quang cô chợt tắt, nếu cô nói đây là sự thật, như vậy, việc cô tan cửa nát nha, Bạc gia phải là người chịu toàn bộ trách nhiệm.
“Bọn anh truy tìm hơn mười năm trời, rốt cục cũng tìm được tên phản đồ kia, bắt hắn nói ra tung tích của em, mới tìm ra được cô nhi viện năm đó em ở.
“Thật là, làm gì cần phải phiền toái như vậy đâu? Các người có thể tìm cô dâu khác thay các người chắn sát a!” cô đùa cợt xem xét hắn.
Bạc Thiếu Quân lẳng lặng nhìn cô, than nhẹ:
“Anh đi tìm,nhưng mà, sau đó với phát hiện, em là đặc biệt, mười vạn người mới có một, ngàn năm một thuở, em trừ bỏ mệnh cách kì trác, lại cùng bát tự của anh tương hợp, trừ em ra, những người khác đều không được.”
“Phốc!” cô nhịn không được phun cười ra tiếng:
“Thật sự là đủ, nói cho cùng tôi cũng giống như kim bài miễn tử.” (chém!)
“Em là bảo vật của anh.” Hắn mỉm cười thân thủ muốn đụng chạm cô.
Cô nhẹ nhàng lui về phía sau, tránh khỏi tay hắn, cười lạnh lùng.
“Đủ, Bạc Thiếu Quân, chuyện xưa của anh nghe thực êm tai, bất quá, chuyện xưa tính chân thật có vài phần, tôi còn muốn tự mình tìm hiểu.”
“Không cần điều tra, vào ngày sinh nhật trăng tròn khi chúng ta đính ước để em trở thành cô dâu, đã để lại một đoạn tóc, nếu em không tin, có thể đi thử DNA để đối chứng.” Bạc Thiếu Quân vẫy tay, Giang Thạch lập tức đem một cái hộp hình vuông đưa đến.
Cô mở nắp hộp, bên trong hộp có một túi nhung dày tinh tế, bên trong còn có một tấm ảnh chụp, đó là một đôi vợ chồng trẻ ôm một đứa trẻ mới sinh không lâu, đứa bé hai mắt còn đẫm lệ đang ngủ say, đôi vợ chồng trẻ tuổi đem bàn tay bé tí xíu mập mạp đứa bé đáng yêu kéo lên cao, làm cho bức ảnh chụp gần như chỉ tập trung và hình xăm đến cổ tay nhỏ bé, người vự đau lòng nhìn con gái, nửa điểm cũng không hưng phấn, người chồng thì nụ cười khá vui vẻ.
Sắc mặt cô đại biến, gần như nín thở, không phải bởi vì hình xăm, mà bởi vì người vợ trẻ tuổi kia, bộ dạng giống cô đến phi thường…
“Kỳ thật căn bản không cần lãng phí thời gian, trong lòng em rất rõ ràng, em chính là đứa bẻ trong bức ảnh đó, ‘Công Tôn Cửu’.” Bạc Thiếu Quân nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói.
Cô thật là Công Tôn Cửu?
Đây chính là tên thật của cô? Là cô đã quên 19 năm ‘thân thế’ của mình?
Sau khi giật mình run sợ một hồi, một cỗ cảm giác mất mát không hiểu từ đâu nhưng sóng triều ập đến người cô.
Cô rốt cục tìm được cái tên trước 3 tuổi của minh ‘Công Tôn Cửu’, nhưng mà, từ giờ khắc này đây, cô cũng có khả năng mất đi 19 năm làm ‘Đông Phương Cửu’!”
Theo bản năng, cô quay đầu nhìn đại môn Bạc gia, đột nhiên có điểm hối hận khi tới đây một chuyến.
Hoặc là, trong lòng hắn, cô lại có vẻ khát vọng muốn làm Đông Phương gia “Tiểu Cửu” sao?
“Lưu lạc 19 năm, hiện tại, em trở về nơi đây, trở lại Bạc gia chúng ta, trở lại bên cạnh anh…” hắn dùng âm điệu khàn khàn lại mang điểm kỳ dị nói.
Tai cô bỗng nhiên trở nên ù ù, nỗi lòng chợt hoảng.
Trở về?
Trở lại nơi này? không, không đúng, cô hắn là muốn ‘trở về’! Văn Trí Lai… nói cô phải trở về! nhất định phải trở về….
Cùng với Tuyệt Thế… cùng nhau trở về….
Cô tỉnh ngộ quá muộn, vừa mới nhớ ra câu dặn dò kia, bả vai đã bị hắn đè lại.
“Đừng nghĩ, Tiểu Cửu, cái gì cũng đừng suy nghĩ. Em cùng với anh ở cùng một chỗ, Bạc gia cần em…anh càng cần em hơn nữa….”
Cô chấn động, trong tai vang lên âm thanh cổ quái của hắn, trong mũi tràn ngập một mùi thơm lạ lùng, đầu óc cô lâm vào choáng váng, nhưng lại không có nửa điểm kháng cự, đưa tay cho hắn, rồi cứ như vậy mặc hắn đưa đi.
Nguy rồi, sơ suất quá!
Phần lý trí còn sót lại thất kinh kêu lên, nhưng lại không thể ra lệnh cho toàn thân nghe lời.
“Không cần lại từ chối, Tiểu Cửu, yên tâm giao chính mình cho anh đi…” ngón tay Bạc Thiếu Quân hướng vào cô, nói giống như thúc giục vào linh hồn cô.
Cô không tự giác nhắm mắt lại,im lặng tiến vào trong lòng hắn.
“Đúng, như vậy mới đúng, cô gái ngoan, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không để em rời xa…” tiếp nhận cô trong vòng tay, hắn ôm lấy cô, khoé miệng hiện lên một chút đắc ý cười lạnh.