Toàn bộ các thành viên? Chẳng lẽ…… Bà nội cùng mẹ cũng đến đây?
“Đi thôi! Đại ca đang đợi chúng ta.” Tiểu Cửu nhìn tin nhắn liếc mắt một cái, thản nhiên nói.
Đông Phương Tuyệt Thế quay đầu nhìn Tiểu Cửu, đôi mắt hắn nhìn hiểu cô, 48 tiếng vừa qua hai người đều không thể chợp mắt.
Hắn đau lòng vươn tay, muốn chạm đến hai má tiều tuỵ của cô, lại dừng lại đúng lúc.
Tiểu Cửu trợn to mắt, lông mi khẽ lay động. không thể đụng vào a! chạm Tiểu Cửu, cô sẽ đau, mà hắn, không nỡ để cô đau… cho nên, hắn chỉ có thể dừng cách một tấc, nhè nhẹ vuốt sợi tóc cô, cười khổ: “đúng vậy, tất cả mọi người đang đợi chúng ta, anh lại nghe một đống ý kiến rồi.”
Tiểu Cửu đau thương nhìn hắn, hắn chưa bao giờ nhẫn nhịn, không đành lòng, không đợi, không sợ, không đố kị, mới giống Tuyệt Thế của cô a!
Bạc Thiếu Quân rốt cuộc đem người cô yêu tra tấn đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua?
“đi thôi!” hắn nhẫn nại ôm lấy cô đang xúc động, dẫn đầu đi ra ngoài.
Một giờ sau, bọn họ trở lại Đông phương các, còn chưa tiến vào đến đại sảnh, Đông Phương lão phu nhân, Đông Phương phu nhân, cùng với Đông Phương Phong Hoa, Triệu Mộ Hiền, còn có Đông Phương Thiên Kiêu cùng Hắc Tĩnh tất cả đều ở đây, hơn nữa Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Trí Lai, Đông Phương gia nhân, như vậy toàn bộ đều đến đông đủ.
“Tuyệt Thế, vì sao cháu lại làm ra chuyện ngốc như vậy? giết Bạc Thiếu Quân, toàn bộ Đông Phương gia chúng ta phải làm sao bây giờ? Cháu có nghĩ tới hay không hả?” Đông Phương lão phu nhân thương tâm lên án mạnh mẽ Đông Phương Tuyệt Thế. Một năm nay bà đã trải qua biết bao chuyện, tóc sớm đã bạc trắng, thần sắc gầy gò, thân hình suy yếu, rốt cuộc không chịu nổi đả kích này.
“Bà nội……” Đông Phương Tuyệt Thế không nói gì mà chống đỡ.
“Tuyệt Thế! Con không sao chứ? Miệng vết thương thế nào? Đã bôi thuốc chưa?” dù sao cũng là mẹ, Đông Phương phu nhân thấy đứa con trai mình mang vết thương mà rầu rĩ,không đành lòng trách móc nặng nề, chỉ lo lắng cho thân thể hắn.
“mẹ, con không sao.” Hắn nhìn mẹ, trong lòng tự nói lời xin lỗi.
“nó không có việc gì, nhưng tất cả chúng ta đều có chuyện?” Đông Phương Thiên Kiêu lớn tiếng trách mắng.
“Thiên Kiêu, bình tĩnh một chút.” Đông Phương Phong Hoa quát.
“em có thể bình tĩnh được sao? Tiểu tử này đem hy vọng của chúng ta huỷ đi, em cùng Tiểu Tĩnh, thậm chí còn có đứa bé chưa ra đời, đều có khả năng sẽ mất mạng.” Đông Phương Thiên Kiêu thống hận nói.
Hắc Tĩnh tuy rằng sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn bình tĩnh, cô vỗ vai Đông Phương Thiên Kiêu, nhẹ giọng nói: “đừng khổ sở, Thiên Kiêu, ba người chúng ta có thể cùng nhau đi, như vậy cũng tốt.”
Câu “cùng nhau đi” này, làm cho tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Triệu Mộ Hiền hốc mắt ửng đỏ, mười ngón tay gắt gao nắm chặt lấy Đông Phương Phong Hoa.
Đông Phương Khuynh Quốc hiểu ý nhìn Văn Trí Lai.
Bọn họ, đều đã từng trải qua tâm trạng như thế! Cùng với sống một mình, không bằng cùng nhau đi…
“cái gì cùng nhau đi? Các người muốn đem ta cùng mẹ các ngươi bỏ lại sao? Con cháu xấu xa!” bà nội đau lòng mắng to.
“thực xin lỗi, bà nội, phu nhân, đại ca, anh hai, anh ba, đây đều là do em sai.” Tiểu Cửu tiến lên, quỳ gối trước mặt lão phu nhân.
Cừu Nghĩa đi theo sau lão phu nhân nhíu lại hàng lông mi đã nhuốm màu thời gian, nhìn đồ nhi của chính mình, cũng chỉ có thể thở dài.
“con a… Tiểu Cửu, vì sao khi đó con không ngăn cản Tuyệt Thế? Vì sao để cho hắn làm việc ngu xẩu…” lão phu nhân trừng mắt Tiểu Cửu, không nói được nữa.
“Tiểu Cửu không có sai, muốn trách thì trách con, là con quá yêu Tiểu Cửu, chịu không nổi cô ấy vì Đông Phương gia chúng ta gả cho Bạc Thiếu Quân, nên mới có thể nổ súng.” Đông Phương Tuyệt Thế động thân che chắn trước Tiểu Cửu.
“câm mồm! không được nói cái gì yêu hay không yêu, Tiểu Cửu mang họ Đông Phương, cô ấy là chị gái con!” bà nội giận dữ.
“cô ấy không phải chị gái con, cô ấy là người con gái con yêu.” Đông Phương Tuyệt Thế nói thẳng.
“con….” Lão phu nhân tức giận đến thân mình gục xuống.
“bà nội!” mọi người vội vàng đỡ lấy bà.
“Tuyệt Thế, không nói nữa!” Tiểu Cửu quát bảo Đông Phương Tuyệt Thế ngưng lại.
“chúng ta yêu nhau, không phải cũng do bà nội cùng mẹ tạo thành hay sao? Đem hai đứa bé không cùng huyết thống cột chung vào với nhau, từ nhỏ sớm chiều ở chung, như hình với bóng, hô hấp, tim đập, mạch đập của chúng con cơ hồ đều giống nhau, bọn họ muốn yêu thương lẫn nhau, thì rất dễ dàng.” Đông Phương Tuyệt Thế nhìn Tiểu Cửu.
Lão phu nhân càng thêm khó thở choáng váng, Đông Phương phu nhân vội vàng trách mắng: “đủ rồi, Tuyệt Thế, con đừng kích động bà nội con nữa!”
“mẹ, con thích Tiểu Cửu, mong hai người tác thành cho chúng con.”
“Tuyệt Thế, em còn không dừng lại?” Đông Phương Phong Hoa cùng Đông Phương Thiên Kiêu cùng giận kêu lên oán trách.
“các anh có tư cách gì mắng em? Không phải khi các anh yêu thương chính người con gái của mình, cũng không phải đều quăng hết vận mệnh của Đông Phương gia chúng ta ra sau đầu sao? Vì sao các anh tài cán đều vì yêu mà bỏ qua hết thảy, em lại không được?” hắn phẫn nộ chống đối.
“em….” Đông Phương Phong Hoa nhất thời ngậm miệng.
Đông Phương Thiên Kiêu sắc mặt xanh mét.
Đông Phương Khuynh Quốc ngay từ đầu đã lười không muốn nói thêm gì, bởi vì Tuyệt Thế điên cuồng như thế nào, hắn đều biết.
Tiểu Cửu thấy không khí cương lãnh vội đứng lên, giảng hoà nói: “ mọi người đừng tức giận nữa, toàn bộ chuyện này đều do em gây ra, bà nội, phu nhân, con đã nói sẽ bảo vệ Đông Phương gia, nhất định sẽ không để ọi người chịu thương tổn gì, nếu thật sự phải hy sinh tính mạng của con, con cũng không oán không hối hận.”
“Tiểu Cửu!” Đông Phương Tuyệt Thế rút một hơi, hắn sợ nhất cô đem bất cứ chuyện gì đều chính mình gánh lấy. Tiểu Cửu đè lại tay hắn, dùng ánh mắt cầu hắn đều gì cũng đừng nói.
Hắn cắn răng một cái, đem những lời muốn nói nuốt vào.
“nhưng mà Bạc Thiếu Quân đã chết, phù chú không thể giải, tất cả đều không cứu được…..” lão phu nhân chính mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm của đám cháu nội khi bị trúng ta, căn bản không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đáng sợ. “bà nội, người đừng vội, con lập tức đi lăng tẩm một chuyến, xem xét tình hình.” Văn Trí Lai ôn nhu trấn an.
“đúng vậy, bà nội, đến đó trước nhìn xem thế nào, biết đâu lại có biện pháp cởi bỏ tử phù.” Đông Phương Khuynh Quốc cũng chỉ có thể an ủi bà nội như vậy.
“bốn anh em chúng ta cùng đi xem!” Đông Phương Phong Hoa đề nghị.
“không được, lăng tẩm giờ phút này đại hung, càng ít người đi càng tốt.” Văn Trí Lai lắc đầu.
“như vậy, em cùng chị đi.” Tiểu Cửu nói.
“anh cũng đi.” Đông Phương Tuyệt Thế lập tức nói.
“không được, con không cần phải đi, để cho Khuynh Quốc cùng Tiểu Cửu đi một chuyến rồi quay lại là được rồi!” lão phu nhân tức giận nói.
Đông Phương Tuyệt Thế nghiêm mặt, lúc này bà nội mới muốn hắn cùng Tiểu Cửu tách nhau ra, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“vậy lập tức xuất phát! Tử phù có khả năng tuỳ thời sẽ bùng nổ…” Văn Trí Lai đột nhiên trong lòng thoáng động, có loại dự cảm bất an.
Lúc này, Thập Tam vội vàng từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt kinh hoàng.
“đại thiếu gia, Bạc gia đưa tới bạch thiếp, nói… giờ Dậu hôm nay, Bạc Thiếu Quân sẽ được đem chôn.”
“cái gì?” mọi người sắc mặt đại biến.
Giờ Dậu hôm nay? Bạc Thiếu Quân nhanh như vậy sẽ đưa tang? Tiểu Cửu đi đến phía Thập Tam, nhận lấy tấm bạch thiếp kia, quả nhiên, tên viết trên tấm thiệp là Công Tôn Cửu.
“tấm thiếp này hẳn là cho ta, ta đi.” Cô nói.
“không được!” Đông Phương Tuyệt Thế hoảng sợ bắt lấy cô.
“em phải đi, Tuyệt Thế, đây là ân oán trong lúc đó giữa em cùng Bạc Thiếu Quân, nên từ em đến giải quyết.” cô vặn tay thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn.
“muốn đi, cả hai người chúng ta cùng đi.” Hắn kiên trì.
“chỉ sợ em làm sao cũng không đi được, tử phù…” Văn Trí Lai đột nhiên trấn động, khuôn mặt tươi cười lạnh lùng.
Lời cô còn chưa dứt, Hắc Tĩnh là người đầu tiên ngã xuống, tiếp theo, Đông Phương Phong Hoa, Đông Phương Thiên Kiêu, Đông Phương Khuynh Quốc, Đông Phương Tuyệt Thế đều hét lên rồi nằm gục, thống khổ rên rỉ.
“Phong Hoa!” Triệu Mộ Hiền khóc không ra nước mắt.
“Khuynh Quốc!” Văn Trí Lai run run ngồi dưới đất ôm lấy Đông Phương Khuynh Quốc.
“Thiên Kiêu, Tiểu Tĩnh!” Đông phương lão phu nhân vội vàng đến phía Hắc Tĩnh.
“trời ơi! Các con…” lão phu nhân hạ giọng run rẩy kêu lên.