Chỉ là đối với Hình Dật Minh, dù sao trời đánh cũng tránh bữa ăn, để mọi người ăn cơm trong vui vẻ xong thì lại bàn chuyện chính sau cũng được. Mắc công bây giờ lôi chuyện mua tranh ra nói, Bạch Miên mà không đồng ý sẽ gây ra tình trạng khó xử, đến một bữa cơm cũng ăn không còn ngon nữa.
Về phần Mộ Viễn, dù sao người có chuyện cần nói là Hình Dật Minh, nên Hình Dật Minh chưa muốn bàn chuyện thì Mộ Viễn cũng chả quan tâm.
Mộ Viễn nhìn một lượt bàn ăn, lại theo thói quen thường đi ăn cùng Bạch Miên, nhìn thấy món cô thích ăn thì vô thức gắp lấy cho vào chén Bạch Miên. Cô cũng rất tự nhiên mà gắp món kia lên ăn. Một màn này lọt vào mắt Hình Dật Minh, bỗng nhiên anh lại cảm thấy hơi…đau mắt.
Thân thiết như vậy? Nhìn Bạch Miên không giống người sẽ thoải mái với người khác tới mức này…Cho nên, hai người này chỉ đơn giản là anh em trong nghề hay còn có một mối quan hệ khác?
Sau đó, cả quá trình dùng bữa, Hình Dật Minh đều chú ý quan sát động tĩnh của phía đối diện. Bầu không khí giữa ‘hai anh em’ này khá là hòa hợp. Một người chăm sóc, một người tiếp nhận sự chăm sóc, vô cùng tự nhiên.
Hình Dật Minh quan sát một hồi thì hơi thở dài. Hai mươi tám năm qua, mới chỉ có một người trước mặt này là có thể gây ấn tượng với anh, không lẽ chưa bắt đầu đã phải buông tay? Chậc…chuyện này anh phải hỏi rõ Mộ Viễn một phen mới được.
Trầm ngâm xong, Hình Dật Minh lại đánh mắt sang nhìn Bạch Miên, trùng hợp là cô cũng đang nhìn anh. Ánh mắt hai người va vào nhau, Hình Dật Minh nhìn cô rồi cười cười, còn Bạch Miên thì ngại ngùng cúi đầu ăn đồ ăn trong chén. Hình Dật Minh thấy vậy cũng chỉ nheo nhẹ mắt rồi thôi.
Mà nhờ cú chạm mắt ban nãy, Hình Dật Minh cũng đã có thể nhìn rõ gương mặt của Bạch Miên. Đúng như anh nghĩ, cô có một vẻ đẹp rất lạnh. Mày mỏng, mắt hai mí rõ nét, đuôi mắt có chút xếch lên, là dáng mắt phượng. Mũi thì thon nhỏ và cao vừa phải, môi đỏ mọng, nước da rất trắng. Tổng thể tạo nên một gương mặt sắc sảo, mà vì quá sắc sảo nên sẽ khiến gương mặt tăng thêm vài phần lạnh lùng. Cộng thêm tính cách hơi im lặng của cô làm cho cô luôn tỏa ra cái cảm giác ‘người lạ chớ bắt chuyện’. Nghĩ vậy, Hình Dật Minh lại thấy buồn cười.
Anh đưa tay cầm lấy ly nước uống một hớp, nhớ lại khi nãy ở sân thượng tòa nhà. Lúc đó Hình Dật Minh chỉ thấy một nửa gương mặt của Bạch Miên từ xa, đã biết cô gái này chính là một đại mỹ nhân lạnh lùng. Xem ra anh không sai. Có điều, không chỉ có gương mặt lạnh, tính cách cũng thuộc dạng hướng nội, nếu như anh không chủ động bắt chuyện với Bạch Miên, cô cũng chỉ im lặng ngồi một bên ăn uống.
Hình Dật Minh lại thở hắt ra một cái, làm sao bây giờ, càng nhìn lại càng thấy thích. Nhất định sau hôm nay anh phải tìm hiểu nhiều hơn về Bạch Miên. Nếu cô mà còn chưa có ‘chủ’, đương nhiên anh sẽ nghĩ cách tấn công. Nghĩ ngợi xong xuôi, Hình Dật Minh cuối cùng cũng để ý tới Mộ Viễn đang lải nhải đối diện, gật gật đầu với câu chuyện nhạt nhẽo của cậu ta, xem như đáp lời.
Cuối cùng sau khoảng chừng gần một tiếng, cả ba cũng ‘vất vả’ ăn xong bữa cơm, Mộ Viễn kiếm cớ đi nghe điện thoại, để lại không gian riêng cho Hình Dật Minh nói chuyện với Bạch Miên. Mà Mộ Viễn vừa đi, không khí liền có chút gượng gạo. Sau một hồi yên ắng, rốt cuộc vẫn là Hình Dật Minh lên tiếng mở lời trước.
“Hôm nay tôi có đến xem triển lãm tranh của em. Thực sự rất ấn tượng với tranh em vẽ, tôi có lựa chọn được hai bức tranh rất hợp ý thích của mình.”
Bạch Miên nghe tới đây, trong đầu liền nảy ra một câu “quả nhiên”. Cho nên, người này muốn gì ở cô đây? Muốn mua thì cứ việc mua thôi, hẹn đi ăn làm gì? Không lẽ muốn giảm giá?
Hình Dật Minh thấy Bạch Miên im lặng không lên tiếng, đành nói tiếp: “Tôi muốn mua cả hai bức, có điều…một trong hai lại không được bán mà chỉ để trưng bày…thực sự tôi cảm thấy rất tiếc. Cho nên, biết Mộ Viễn có quen biết với em, muốn nhờ cậu ấy liên hệ để bàn bạc thử việc này với em xem sao.”
Bạch Miên nghe đến đây thì hơi cau mày, nếu là bức tranh không bán mà chỉ để trưng bày, thì chỉ có duy nhất một bức mà thôi. Đó là bức tranh cuối cùng mà Bạch Miên vẽ trong đợt triển lãm lần này. Là bức tranh mà cô đã vẽ trong tâm trạng bức bối. Sau khi vẽ xong thì mọi hứng thú và đam mê của cô cũng đều bay biến sạch sẽ.
Không những cô mất hứng, mà trạng thái tinh thần còn nảy sinh ra cảm giác chán ghét. Cảm giác này làm cho tâm trạng của Bạch Miên trở nên vô cùng tồi tệ. Đây là nghề duy nhất giúp Bạch Miên duy trì cuộc sống, cô chán ghét nó thì cô lấy gì kiếm cơm? Nhưng mà những việc này khoan hẳn nói. Bạch Miên nhìn Hình Dật Minh, hắng giọng.
“Nếu anh muốn bàn về việc mua bức tranh này, thì xin thứ lỗi, tôi không muốn bán.”
Lý do rất đơn giản, cô cảm thấy từ bức tranh này có thể giúp cô khơi gợi lại cảm xúc trong cái nghề múa cọ này, cho nên cô chỉ trưng bày chứ không muốn bán. Chính là đợi một thời gian sau, muốn nhìn lại nó để xem mình có thoát khỏi cảm giác bí bách này không.
Hình Dật Minh thấy mình bị từ chối, cũng không quá bất ngờ, chỉ bình tĩnh nói tiếp: “Tại sao? Tôi thực sự rất thích nó. Em có thể ra điều kiện.”
Bạch Miên liếc liếc Hình Dật Minh, cô giữ tranh là vì nguồn cảm hứng của mình, nhưng Hình Dật Minh vậy mà có thể khơi gợi cảm hứng trong cô…cho nên…có thể trao đổi không nhỉ?
Hình Dật Minh có thể nhìn ra là Bạch Miên đang dao động, anh liền biết việc này có thể thương lượng được.
Thế là anh mỉm cười, tiếp tục đề nghị: “Em ra điều kiện đi. Bức tranh này, thực sự tôi rất muốn sở hữu nó.”
__________
Mọi người đọc truyện có gì nhớ bấm like cho em có động lực ra chương với nha 🥹
Cảm ơn mn rất nhèo ❤️