Ngoại trừ mấy người vẫn đắm chìm trong việc giải trí hoặc học tập, những người khác đều nhìn về phía Địch Tiểu Địch, cũng không có ai rời khỏi chỗ ngồi cùng Địch Tiểu Địch nói chuyện phiếm.
Chỉ là khi Địch Tiểu Địch tùy tiện lật xem sách toán trên bàn, một nữ sinh ở bàn trước quay đầu lại nhìn Địch Tiểu Địch một cái, thản nhiên nói với cô:
"Lớp trưởng không thích người khác làm loạn với đồ đạc của cậu ấy đâu."
Địch Tiểu Địch nhạy cảm cảm thấy thái độ của nữ sinh này đối với mình có vài phần không vui, cô cũng không thèm để ý, cười nói: "Không cần phải lo lắng."
"Không sao, tôi là ngoại lệ."
Những lời này thật sự quá tự tin, trong đó tràn đầy sự thân mật càng khiến cho lực sát thương cao hơn, nghẹn đến đỏ mặt nữ sinh bàn trước nói không nên lời, đành phải bĩu môi quay đầu trở về.
Địch Tiểu Địch cũng không phải là cố ý phóng đại, hay là quá tự tin gì đó mà cô quả thật là ngoại lệ.
Lạc Ngạn Tinh không thích người khác đụng vào đồ của cậu "tật xấu" này là từ nhỏ đã có, đối với bạn bè và người thân cậu thành thật mà nói, cho dù đụng vào đồ đạc của cậu, chỉ cần không làm hỏng cậu cũng sẽ không thật sự tức giận, mà Địch Tiểu Địch lại càng là trường hợp đặc biệt trong những "bạn bè thân thiết".
Từ tiểu học đến trung hai, ngăn kéo bàn của Lạc Ngạn Tinh ở trường đều do Địch Tiểu Địch sắp xếp gọn gang lại, trên đường cùng nhau đi học, túi sách của Địch Tiểu Địch đều là do Lạc Ngạn Tinh cầm, bọn họ cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ đều thân cận hơn những người khác.
Chỉ là sau đó, đột nhiên được Lạc gia đón về, Địch Tiểu Địch cũng theo cha mẹ chuyển đến thành phố lân cận ở, số điện thoại di động cũ của cậu cũng không gọi được nữa, điện thoại bàn nhà bà ngoại cô cũng bị tháo ra, phương thức liên lạc giữa hai người cứ như vậy cắt đứt.
Mãi đến kỳ nghỉ hè, cô tình cờ nhìn thấy anh trên mạng tham gia trại hè Sear, cho đến khi bạn tốt Mộc Quả Nhi trở thành thành viên may mắn của trại hè Sear, cô mới liên lạc lại được với anh.
Những năm tháng thanh mai trúc mã, Địch Tiểu Địch vẫn cho rằng mình đối với Lạc Ngạn Tinh chỉ là tình cảm của em gái đối với anh trai, nhưng mấy năm xa cách này, cũng đủ để cô hiểu rõ tình cảm của mình mới bắt đầu nở rộ.
Vì vậy, cô quyết định đến trường trung học tư thục Tuyền Ứng để gặp cậu.
Bây giờ liên lạc lại một lần nữa, dù thế nào cũng không được bỏ lỡ, ít nhất phải cố gắng thử một lần.
Muốn biết cậu cảm nhận như thế nào về cô.
Nếu cậu thật sự chỉ coi cô như em gái mà chiếu cố, như vậy cô cũng đành thu lại tâm tư, cũng chỉ coi cậu là anh trai nhà hàng xóm.
Nếu cậu cũng có cảm giác giống với cô, vậy..
Địch Tiểu Địch nghĩ tới đây, rũ mắt nhìn ba chữ "Lạc Ngạn Tinh" viết trên trang đầu sách toán học, lộ ra một nụ cười dịu dàng, giống như một đóa hoa trong hồ sắp nở rộ.
Bên cạnh có một nữ sinh mới chuyển tới, làm thế nào cũng không ngủ được nữa, bạn nam cùng bàn đứng thẳng dậy, hắn hơi nghiêng đầu, dư quang quét tới góc nghiêng của Địch Tiểu Địch, bỗng nhiên nhớ tới một xưng hô trên mạng -- "Tiểu tiên nữ".
Trong phòng tiện ích bày đều là bàn ghế dư thừa cùng dụng cụ thể thao không thường xuyên dùng tới, có những cái còn hư hỏng, lúc khai giảng có nhân viên vệ sinh quét qua, cho nên bên trong cũng quá không bẩn.
Lạc Ngạn Tinh chọn một bộ bàn ghế tự cho là chất lượng tốt nhất chuyển về phòng học, liền phát hiện bạn cùng bàn của mình đang rục rịch muốn bắt chuyện với Địch Tiểu Địch.
Lạc Ngạn Tinh khẽ "chậc" một tiếng, cảm thấy tên này thật sự là ngứa đòn, rõ ràng là người của cậu cũng dám trêu chọc lung tung.
Lạc Ngạn Tinh đem bàn di chuyển đến phía sau chỗ ngồi của mình, một bên thò đầu cười nói chuyện với Địch Tiểu Địch, một bên đưa tay đẩy mặt nam bạn cùng bàn về bên phải nói:
"Đang nhìn cái gì?"
(Chương này kết thúc)