"Đang đọc chữ của cậu, cảm thấy chữ viết tay của cậu so với trước kia đẹp hơn nhiều rồi."
Lạc Ngạn Tinh có chút ngượng ngùng:
"Sau khi trở về Lạc gia phải luyện một thời gian rất dài, mới viết được như bây giờ."
Địch Tiểu Địch hỏi:
"Mệt không?"
Trong mắt cô tràn đầy vẻ quan tâm, mi tâm hơi nhíu lại, trong lòng Lạc Ngạn Tinh chợt mềm nhũn, anh biết cô không chỉ hỏi chữ, mà còn là mấy năm qua cậuở Lạc gia.
Sau khi cậu vội vàng được đón về Lạc gia một thời gian dài đều cô độc, mệt mỏi, lúc ấy cha là người thương cậu lại phải ở trong bệnh viện dựa vào y tế tốt nhất mới giữ được mạng, ông nội đón hắn trở về cũng không thích hắn, đối với cậu luôn nhàn nhạt, trong khi những người thân khác đối với cậu luôn tìm mọi cách tiếp cận cậu.
Cậu từ nhỏ không lớn lên ở Lạc gia, thói quen sinh hoạt, lời nói cử chỉ của cậu đều không phù hợp với một gia đình hào môn như Lạc, trước đây cũng chỉ thấy qua trong phim truyền hình.
Mà vì để không bị cảm thấy lẻ loi lạc lõng, cậu buộc mình phải để cho mình thích ứng với mọi thứ, những đêm khuya yên tĩnh khó ngủ kia, cậu đã buộc mình phải học quá nhiều thứ.
Bởi vì ông nội đã từng chỉ vào phòng chăm sóc đặc biệt và nói với cậu "
Cha của cậu đang ở trong đó, nó cũng chẳng sống được bao lâu nữa, những gì ta cho nó gì quyết định để lại cho cậu vì vậy cậu ngàn vạn lần đừng để ta phải thất vọng, cậu phải biết rằng sự thất vọng của một người già đối với những người trẻ là rất khó để có thể hiểu được.
Tương lại cậu sẽ là người thừa kế của Lạc gia. Cậu đối với việc quản lý tài chính không thể không biết, không thể làm một tên công tử vô dụng không biết gì. Có rất nhiều người sẽ nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu có thể mắc một sai lầm vô hại, nhưng phải thật xuất sắc ở một nơi tuyệt vời.
Lạc Ngạn Tinh nhớ lại những gì ông nội đã nói, nhất thời trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không thể nói cụ thể là cảm xúc gì, nhất thời có chút chua xót, lúc khác thì lại giống như cắn phải một loại quả chưa chín trong miệng lan ra một vị đắng.
Cậu đưa tay nhéo nhéo má Địch Tiểu Địch như khi bé, lại bị làn da mịn màng như kem dưới tay làm cho giật mình cho chút luống cuống thu tay lại.
Cô gái đã từng đi theo phía sau anh, gọi anh là" Ngạn Tinh ca ca "mấy năm không gặp, thật sự đã trưởng thành rồi.
Địch Tiểu Địch chậm rãi chớp mắt nhìn Lạc Ngạn Tinh, có chút nghi hoặc.
Lạc Ngạn Tinh định thần lại, cười nói với Địch Tiểu Địch:
" Mới đầu thì có chút mệt mỏi, nhưng rồi cũng thành thói quen. "
Bọn họ từng là người thân cận nhất, ngay cả khi đã xa cách vài năm, Địch Tiểu Địch vẫn là người hiểu rõ Lạc Ngạn Tinh nhất, cô nhìn ra đủ loại cảm xúc sâu trong mắt cậu, nhưng nghĩ đến hiện tại đang ở trong lớp học cho nên không hỏi thêm gì, chỉ đứng dậy đi về phía sau.
Bàn ghế sạch sẽ hơn Địch Tiểu Địch tưởng tượng, không có bụi, vì thế cô định trực tiếp ngồi xuống, nhưng Lạc Ngạn Tinh lại đột nhiên nói:
" Chờ một chút. "
Nói xong cậu liền đem bàn của Địch Tiểu Địch chuyển sang phải, sau đó ở trước mặt tất cả các bạn học trong lớp cùng với chủ nhiệm lão Từ vừa mới bước vào phòng học, dứt khoát dọn bàn của mình ra sau, cùng bàn của Địch Tiểu Địch đặt cạnh nhau.
" Mình suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy cậu ngồi một mình ở phía sau này không được, từ nhỏ năng lực thích ứng của cậu không tốt bằng mình, hơn nữa cậu đặc biệt dễ nhận ra.. "
Lạc Ngạn Tinh hơi khom lưng đến gần Địch Tiểu Địch, thanh âm trong trẻo, tràn đầy hơi thở niên thiếu nụ cười lại càng làm cho người ta động tâm:
" Cho nên Tiểu Địch Nhi, mau hoan nghênh bạn cùng bàn mới của cậu."