Bốn thanh niên cũng không về phòng của mỗi người nghỉ ngơi mà tụ lại một chụm rồi bàn luận nhà trọ này kỳ quái như thế nào.
"Nơi này có vẻ thật sự là nhà trọ, không thể tưởng tượng được ở mạt thế lại có người mở nhà trọ." Thanh niên áo đen nói chuyện đầu tiên, hắn là người thô lỗ nhất, một bên nói còn một bên xé mở một cây giăm bông đóng gói nhai từng ngụm từng ngụm.
Thanh niên áo sơ mi trắng ngồi ở trên mép giường trợn trắng mắt, "Đều ở mạt thế lâu như vậy rồi mà mấy thứ đồ ăn như này bảo quản không tồi, nhưng sợ là quá hạn hơn 1 năm rồi đi, vậy mà mày cũng dám ăn, nếu bị ngộ độc thực phẩm, thì không biết tìm bác sĩ ở đâu.
"Mì ăn liền Long Môn, trước giờ không nghe nói tới hãng mì ăn liền này, để tôi nhìn ngày sản xuất ngày...26 tháng 10 năm 2030? Không phải là hôm nay sao?"
Tuy rằng là mạt thế, nhưng lịch ngày cùng máy tính giờ vẫn phải có.
"Hôm nay?" Thanh niên áo đen la to một tiếng, vội vàng nhìn lại cây giăm bông đã ăn một nửa, cẩn thận nhìn ngày sản xuất bị xé rách ở mặt trên.
"Đm! Đúng là ngày hôm nay!"
Bốn người mắt lóe sáng rồi thanh niên áo gió màu đỏ qua chỗ thanh niên áo đen lấy túi thực phẩm bên cạnh, đem đồ ăn đổ lên trên giường, sau đó lấy các thực phẩm giống nhau đối chiếu ngày sản xuất và hạn sử dụng.
"Quả nhiên, toàn bộ đều được sản xuất hôm nay." Con người tại mạt thế ốc còn không mang nổi mình ốc(1), nên vệ tinh, trạm phát điện quốc gia và các nhà máy khác đều không hoạt động, lấy đâu ra xưởng sản xuất thực phẩm?
(1): Câu thành ngữ ý nói về việc lo liệu cho mình chẳng xong lại còn ôm đồm, cáng đáng cho người khác.
"Ngửi mùi hương này, xác thật là còn mới." Thanh niên áo sơ mi trắng mở bao bì của bánh mì, liếc mắt xem xét hạn sử dụng, phát hiện hạn sử dụng chỉ trong 3 ngày, tức khắc càng kinh ngạc.
Hạn sử dụng ngắn như vậy, chỉ có thể là bên trong có ít chất phụ gia, trên thực tế bánh mì này không lớn, hai cái chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng lại có hương thơm mê người, là hương lúa mì và sữa.
Thanh niên áo sơ mi trắng không biết chính mình bao lâu rồi chưa ngửi được đồ ăn có hương thơm mê người như vậy, hắn mấp máy môi, trong miệng nước miếng tràn lan.
"Ăn đi không có việc gì đâu! Tôi đã thử qua rồi, có thể ăn, không quá hạn sử dụng." Thanh niên áo đen dỗi, đem nửa cây lạp xưởng bỏ vào trong miệng nhai, chỉ cảm thấy trong miệng toàn mùi thơm.
"Giăm bông này thật sự có thịt, mùi tinh bột một chút cũng không có!"
"Tôi nhớ rõ chủ tiệm có nói, trong tiệm có cung cấp nước ấm miễn phí?" Thanh niên áo đỏ nâng lên một cái còn to hơn so với thùng mì ăn liền, cúi đầu nhìn mặt đóng gói bên trên.
"Đúng đó! Hình như là có máy lọc nước, có vẻ như là ở bên cạnh quầy." Thanh niên áo đen là người giao tiền nên hắn tới gần quầy hơn so với người khác.
"Không chỉ là có nước ấm, còn có thể tắm vòi sen nữa đúng không?" Thanh niên áo sơ mi trắng trước mạt thế là một bác sĩ khoa ngoại, thói ở sạch vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà sau mạt thế, tài nguyên nước vô cùng quý giá, nên thường thường chỉ chờ ba bốn tháng mới được tắm 1 lần.
Đương nhiên rồi, đây là vì hắn tự nguyện uống ít nước hơn để tắm, mà theo hắn biết thanh niên áo đen này sợ là đã một năm rồi chưa tắm, " Đồ ở dơ, sao lại ở dơ như thế?" Những lời này là hắn thường xuyên nói với thanh niên áo đen.
Bất quá cũng không có biện pháp, vì ở mạt thế, nước sông, hồ, biển đều bị ô nhiễm, con người căn bản không thể uống, sinh hoạt, nên cũng chỉ có thể sử dụng dị năng giả hệ thủy số lượng ít để cung cấp nước.
Nhưng nước này còn chưa đủ để con người uống, sao có thể dùng để tắm rửa.
Nơi này có điện! Còn có nước! Càng có thực phẩm hương vị không tồi, giá cả rẻ.
Nơi này thật là kỳ quái!
"Tôi đi xem thử phòng tắm vòi sen kia có thể dùng được như lời chủ tiệm nói hay không." Thanh niên sơ mi trắng đứng lên đi nhanh về hướng phòng phòng tắm vòi sen, đi phía sau hắn là thanh niên mặc áo hoodie đeo kính văn nhã muốn đi vệ sinh.
Đều do thói quen ở bên ngoài khi có vấn đề sinh lý đều giải quyết tại nơi kín đáo, có chút cảm khái.
"Thật sự là có nước!" Thanh niên đeo kính mặc áo hoodie màu lam nhạt rửa tay tại bồn rửa trong toilet, nước róc rách từ trong vòi chảy ra, vô cùng sạch sẽ, ngửi mùi là biết nước bình thường.
Thanh niên áo sơ mi trắng từ phòng tắm vòi sen thò đầu ra ngạc nhiên nói. "Phòng tắm vòi sen cũng dùng tốt, đúng là có nước ấm."
Nhà trọ này có chút đơn sơ, nhưng lại rất sạch sẽ, toilet và phòng tắm đều không có một chút mùi lạ nào, vô cùng sạch sẽ, tươi mát.
"Phòng tắm vòi sen này có 2 vòi sen, tôi đi tắm trước, chờ tắm xong rồi lại tới mọi người!" Thanh niên áo sơ mi trắng nhanh chân, không ngừng lấy túi đồ dùng vệ sinh đi tắm, sau đó lạch cạch một tiếng đóng cửa phòng tắm vòi sen, âm thanh dòng nước ào ào ngay sau đó vang lên.
Nhà trọ đang trong giai đoạn thăng cấp, Thủy Dung liền bị hệ thống gọi chạy về.
Vừa lúc cô la to nửa ngày, hiện tại cổ họng rất khát, uống một mạch hết nửa bình nước.
Thủy Dung thừa dịp này xem đồ của chính mình, hệ thống có nói đồ vật trong phòng này đều là của cô. Cô có thể mua sắm thực phẩm lấp đầy bụng của bản thân, nhưng hiện tại nếu còn hàng trữ thì dùng hàng trữ là chính.
Rốt cuộc, ăn thực phẩm của nhà trọ, cô vẫn phải tiêu tiền, hiện tại cô vẫn trong giai đoạn mắc nợ, tỉnh thôi tỉnh thôi!
Phòng được bố trí với hai phòng ngủ, một sảnh, một nhà bếp, một phòng vệ sinh, tổng diện tích là một trăm mét vuông. Hiện tại phòng ngủ của cô có một ít vật dụng hàng ngày, cũng có một ít là đồ ăn vặt cô mua giảm giá lúc 11-11, ước chừng có hai túi to, nhìn thì nhiều trên thực tế đều là đồ ăn không đủ no.
Một phòng khác là của Sơn Trúc, tuy rằng đa số thời gian là Sơn Trúc thích bò trên giường cô, nhưng Thủy Dung độc thân lại không có bạn thân nên không gian trong nhà rất lớn, còn một phòng thì cô để cho mèo ở.
Trong phòng của mèo có hai cái nệm ngủ, bốn cái trụ cào móng, một cái cây để mèo leo trèo cao tới đỉnh trần nhà.
Trong tủ quần áo đều là thức ăn cho mèo, cát cho mèo, đồ hộp để ăn dần.
Thủy Dung nhìn về phía đồ ăn cho mèo, cô luôn luôn vì Sơn Trúc mà mua rất nhiều đồ ăn theo thói quen, 11-11 là ngày giảm giá nên liều một trận, hiện tại đồ ăn cũng đủ cho Sơn Trúc ăn nửa năm không cần lo lắng.
Đến nửa năm sau thức ăn cho mèo không đủ nên làm cái gì, Thủy Dung cảm thấy đến lúc đó nhất định sẽ có biện pháp, hiện tại lo lắng thì còn quá sớm.
Cô lấy thức ăn cho mèo, sau đó mở một hộp đồ ăn, hôm nay là ngày đặc biệt, cô đã chết đi sống lại, còn nói gì nữa? Đây cũng coi như là một khởi đầu mới đi! Chúc mừng một chút.
Người cô đơn-Thủy Dung khao người nhà duy nhất của chính mình một phen, cũng coi như là biểu đạt một chút chính mình kỷ niệm ngày này.
Thủy Dung không hối hận vì đã cứu người, dù cứu người thì mình không còn sống, cô cũng không hối hận.
Nhưng có thể tiếp tục tồn tại, Thủy Dung cũng cao hứng, Sơn Trúc vướng bận cô cũng có thể chăm sóc, mà cô cũng có thể ở thế giới xa lạ này bắt đầu lại từ đầu.
Cảm ơn hệ thống! Thủy Dung mỉm cười với hệ thống, hệ thống cũng đáp lại Thủy Dung bằng một gương mặt thẹn thùng, đồng thời cũng vang lên âm thanh nhắc nhở, hoàn thành thăng cấp nhà trọ sơ cấp.
Thủy Dung mở màn hình điều khiển, đi xem xét nhà trọ biến đổi như thế nào sau khi thăng cấp.
Nhà trọ dường như không có thay đổi lớn nào, ở phòng WC của lầu một được thay thế bằng một phòng giặt, bên trong đặt hai cái máy giặt tự động.
Trừ bỏ điều này còn có thay đổi bên ngoài, phía bên phải nhà trọ xuất hiện hai cái giá phơi đồ dài 5 mét, vừa vặn cách nhà trọ tầm 3 mét.
A...
Có hai cái máy giặt này, khăn trải giường và khăn tắm của khách có thể được làm sạch, thật tốt quá!
Bảng hiệu của nhà trọ cũng được thay đổi, không phải là chớp mắt đổi thành bảng hiệu cao cấp, mà là đổi thành tiểu thiết bài tử, tuy rằng khi tối thì không thấy rõ được, nhưng rốt cuộc nhà trọ cũng không giống như lúc nào cũng đóng cửa.
"Chỗ buôn bán cũng có thay đổi?" Thủy Dung nhấn mở chỗ buôn bán, hàng hóa bên trên có vẻ như là được thêm vào một ít.
Lúc đầu cũng chỉ có ít đồ ăn, hiện tại là có thêm một ít đồ dùng hàng ngày.
Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông, giấy vệ sinh, xà phòng, dầu gội đầu, thau giặt đồ, bột giặt, tổng cộng có 8 món.
A... Có bột giặt! Thật tốt quá, cô vừa mới còn lo về chuyện làm sạch khăn trải giường nên dùng cái gì để làm sạch.
Phần lớn thương nhân đều mê tín, "Tám" thông "Phát", cho nên thương phẩm đều là 8 hết đi.
Thủy Dung nhìn đồ mới vào, mấy thứ này đều có giá là một quả tinh hạch bậc 1 một kiện.
Nếu là dùng để làm sạch khăn trải giường, vỏ chăn, giặt quần áo, cô có thể không cần tiêu tiền cũng có thể sử dụng, nhưng cũng chỉ sử dụng với số lượng hạn chế, một lần chỉ có thể sử dụng 2 túi.
Loại bột giặt quần áo này mỗi túi ước chừng có năm cân, nếu bây giờ dùng, khẳng định có thể đủ.
Thủy Dung nhẹ nhàng thở ra, mọi thứ đều cần tiền, chắc chắn muốn cô thêm tiền.
Điều khác không đề cập tới, nếu không có khách thì nhà trọ cơ bản mỗi tháng phải trả 50 quả tinh hạch bậc 1, một ngày 2 quả.
Cô phải đảm bảo mỗi ngày phải có ít nhất 2 người tới trọ mới có thể đảm bảo lợi nhuận!
Cũng không biết là có thể khách sẽ tới đây thường xuyên, cô cảm thấy hôm nay là ngày may mắn như vậy, đạp phải vận cứt chó rồi!
Thủy Dung ôm Sơn Trúc hôn một hồi lâu, sau đó mới từ phòng đi ra ngoài nhìn xem có khách hay không rồi lại thét to quảng cáo cho nhà trọ của mình.
Cửa mới mở ra, liền thấy thanh niên tuấn tú tóc ướt thân dưới choàng khăn, trên dưới tràn đầy sự thoải mái,
Ánh mắt Thủy Dung sáng lên, đây là vừa mới tắm xong sao?
Nhưng không có dầu gội hay xà phòng gì hết, có thể sạch sẽ sao?
Thủy Dung tức khắc lại tìm thêm cách kiếm tiền mới, một bước chạy nhanh đến trước mặt thanh niên, đôi mắt lấp lánh.
"Khách nhân, muốn mua xà phòng không?"
Mạc Nhiễm:"?"
Ý tứ trên mặt chữ, vẫn là...