-Trần Thiên Tuyết cô đừng có mà giả tạo như vậy-Nguyễn Quốc Quyền dừng lại lạnh giọng nói với cô
-Giả tạo cái đầu anh.Có phải biết tôi vừa mới xuất viện cho nên mới bắt tôi đi nhanh vậy chứ gì.Bộ anh muốn tôi tăng HUYẾT ÁP chết luôn à-Trần Thiên Tuyết nghiến răng nhấn mạnh 2 chữ “huyết áp” rồi trừng mắt lên nhìn Nguyễn Quốc Quyền đang ở trước cô bằng đôi mắt căm hận
-Tùy cô nghĩ sao thì nghĩ-Nguyễn Quốc Quyền nhếch môi rồi đi tiếp.Hắn nghĩ sao cô lại thay đổi nhanh như vậy.Lúc trước còn bám theo hắn dai như vậy.Gặp hắn thì toàn nói những câu......nhưng còn bây giờ lại nói nhứng cái như câu như gặp người xa lạ.Trần Thiên Tuyết cô sao khi xuất viện đã thay đổi hoàn toàn.Để tôi coi cô còn giả tạo được bao lâu
-Này này anh đi đâu vậy đợi tôi với-Trần Thiên Tuyết thấy hắn đi vội đuổi theo.Cái gì mà cô muốn nghĩ sao thì nghĩ mắc cười ghê.Ý hắn là muốn cô tăng huyết áp thật à.Đừng đùa chứ,cô còn yêu đời lắm.Còn ba mẹ tại sao lại bắt mình đi với tên này cơ chứ.Này,để bà nói cho mà biết nhá nếu như không phải bị ép đi thì bà còn lâu mới đi đấy ở đó mà....mà.Trời ơi,cô hận cô hận quá mà
---Trở về 1 tiếng trước nào---
-Mẹ à,con muốn mua đồ mới-Trần Thiên Tuyết nhõng nhẻo với bà như 1 đứa con nít 3 tuổi
-Tiểu Tuyết à.Tủ đồ của con đã nhiều rồi.Con còn muốn mua thêm nữa à-Bà nhíu mày mình cô
-Đúng rồi đó chị.Đồ chị nhiều đã nhiều lắm rồi.Còn mua thên làm gì-Trần Thiên Mai hùa theo bà rồi nhìn cô
-Mẹ à.Con không muốn mặt mấy bộ đó đâu.Mẹ đem cho hay mẹ mặc cũng được.Chỉ cần đừng cho con thấy mấy bộ đó là được rồi-Trần Thiên Tuyết bĩu môi nói với bà rồi quay sang nhìn Trần Thiên Mai lạnh giọng nói-Tôi có mua đồ hay làm gì cần cô chỉ giáo à
-Em.....em không có ý đó-Trần Thiên Mai rưng rưng nước mắt nhìn cô
-Đủ rồi.Tiểu Tuyết à Tiểu Mai nó còn nhỏ cho nên con đừng chấp nhất nó.Con đi mua đồ 1 mình thì nguy hiểm lắm.Để Tiểu Mai đi chung với con đi-Ông nhíu mày nhìn 2 người
-Ba ơi,con lỡ có hẹn với bạn rồi-Trần Thiên Mai trong lòng cười khoái chí rồi cố làm vẻ tiếc nuối nói với ông
-Vậy thì cô cứ đi với bạn của cô đi-Trần Thiên Tuyết bĩu môi nhìn Trần Thiên Mai.Không sao,cô ta không đi với cô thì càng tốt
-Tiểu Mai thì có hẹn với bạn.Hạo thiên cũng vậy.Hay là để Quyền với Quân đi-Bà nói 1 hồi rồi nhìn sang 2 người
-Mẹ.....mẹ à con đi 1 mình....mình là được rồi-Trần Thiên Tuyết nhìn 2 tên đó mà mồ hôi hột từng giọt chảy xuống.Cái gì kêu cô đi chung với 2 tên đó à.Đừng đùa chứ,có biết 2 tên đó ai hay không hả là Nguyễn Quốc Quyền và Nguyễn Quốc Minh Quân đó.Trong truyện,Nguyễn Quốc Quyền là nam chủ thứ 2 và cũng là người nguy hiểm thứ 3 trong số các nam chủ.Hắn nổi tiếng là người lạnh lùng,tàn nhẫn và BIẾN THÁI nhất trong truyện và điều đáng sợ hơn là chính cái tên đáng ghét này đã ra lệnh cho 5,6 tên đàn em cưỡng hiếp thân chủ.Còn em của hắn Nguyễn Quốc Minh Quân..Nam chủ thứ 3 và cũng là người nguy hiểm thứ 2 nhất trong truyện.Nhỏ hơn thân chủ 1 tuổi.Anh là con nuôi của Nguyễn gia.Lúc trước,anh là người hoạt bát,vui vẻ.Nhưng sau cái chết của bạn gái.Anh thay đổi hoàn toàn không khác gì hắn.Sau cái chết của bạn gái.Anh qua Mĩ sống đến tận 5 năm nhưng sau 5 năm đó anh lại trở về.Điều khì lạ nhất là khi trở về anh nói toàn Tiếng Anh không nói 1 từ Tiếng Việt nào.Khiến cho mọi người khó hiểu.Cô rùng mình một cái theo phản xạ lùi xuống mấy bước
-Sorry,now I have to go then(Xin lỗi,tôi có chuyện phải đi bây giờ)-Nguyễn Quốc Minh Quân lạnh giọng nói rôi đi
-He just went to go bye(Anh cứ đi đi tạm biệt)-Trần Thiên Tuyết nhìn theo bóng của anh trong lòng cười khoái chí.Đúng đấy,anh đi đi hẹn ngày không gặp lại.Ngay bây giờ,cô chỉ cần hắn đi thôi là cô sẽ được tự do hahahaha
-Con sẽ đi với Tiểu Tuyết-Nguyễn Quốc Quyền dường như hiểu được ý của cô nhếch môi một cái rồi nhìn sang 2 người lạnh giọng nói
-Cái....cái gì-Trần Thiên Tuyết như không tin vào tai mình.Hắn nói sẽ đi với cô sao.Cái gì,không phải hắn ghét cô lắm à sao lại đồng ý nhanh như vậy.
-Đi thôi-Nguyễn Quốc Quyền nhìn cô rồi cười lạnh
-Này đợi tôi với-Trần Thiên Tuyết bây giờ khóc không ra nước mắt nhìn hắn đang đi trước cô.Nếu như bây giờ mà không đi thì cô sẽ phải mặc mấy bộ thiếu vãi đó.Trời ơi,thà đi chung với hắn còn hơn
---Hết 1 tiếng---
-Này,sao anh lại mua nhiều đồ quá vậy.Tôi biết anh mua cho tôi nhưng cũng đừng mua nhiều như vậy chứ-Trần Thiên Tuyết nhạc nhiên nói trên tay vẫn cầm 1 đống đồ
-Ai nói tôi mua cho cô-Nguyễn Quốc Quyền quay lại nhìn cô
-Hả...không phải mua cho tôi à-Trần Thiên Tuyết trừng mắt lên nhìn hắn
-Cái này là tôi mua cho Tiểu Mai-Nguyễn Quốc Quyền chỉ vào đống đồ trên tay cô rồi cầm lấy chúng cười lạnh-Cảm ơn cô đã cầm đồ dùm tôi.Bây giờ tôi trước cô muốn làm gì thì làm
-Ôi giời ơi-Trần Thiên Tuyết hoá đá trước câu nói của hắn.Bỏ cô ở đây thì cô về bằng gì.Cái tên lạnh lùng sắt đá này.Cô tức giận bước vào cửa hàng bán quần áo.Nhìn qua nhìn lại,thấy 1 bộ đồ ngủ hình hello kitty màu xanh dương.Cô quyết định bằng mọi giá nào cũng phải có được.Bây giờ,cô muốn phóng lại cầm lấy bộ đồ đó ngay.Nhưng.....cái gì đây ,cô chưa kịp chạy lại đã có 1 cách tay cầm lấy.Đó là 1 cô gái nhìn rất xinh đẹp.Cô gái đó có khuôn mặt nhỏ,hình trái xoan.Làn da thì trắng như em bé.Tóc ngắn ngang vai màu nâu hạt dẻ.Trời ơi,số đo 3 vòng chuẩn không cần chỉnh
-Bạn gì ơi-Trần Thiên Tuyết nhìn thấy cô gái đó định đi vội chạy lại
-Bạn kêu mình hả-Cô gái đó xoay lại nhìn cô
-Bạn....bạn có thể nhường mình cái...cái đó được không-Trần Thiên Tuyết chỉ chỉ vào bộ đồ cô gái đó đang cầm
-Cái này á hả....Ừm....bạn cầm đi-Cô gái đó nhìn bộ đồ rồi đưa cho cô
-Thật...thật sao-Cô không ngờ trên đời này lại có người tốt như vậy
-Ừ bạn cứ lấy đi-Cô gái đó cười nhìn cô
-Cảm ơn bạn nha.Mà bạn tên gì vậy-Trần Thiên Tuyết cầm lấy rồi hỏi cô
-Mình tên Nguyễn Diệu Linh.Còn bạn-Cô gái đó trả lời cô
-Mình là Hoà...à không Trần Thiên Tuyết-Cô mỉm cười nhìn Nguyễn Diệu Linh
-Tên bạn đẹp thật đấy-Nguyễn Diệu Linh ngạc nhiên nói với cô
-Tên bạn cũng đẹp mà-Trần Thiên Tuyết cười nói cô
-Alo.....dạ dạ con về liền-Trần Thiên Tuyết định nói tiếp thì chuông điện thoại lại reo lên.Cô cần điện thoại lên nói rồi tắt máy
-Mình có chuyện phải đi rồi.Tạm biệt cậu nha Diệu Linh-Trần Thiên Tuyết nhìn Nguyễn Diệu Linh rồi đi
-Tạm biệt Thiên Tuyết-Nguyễn Diệu Linh hình theo bóng cô đang khuất dần.Nguyễn Diệu Linh nghĩ có duyên nhất định sẽ gặp lại cô.Nguyễn Diệu Linh cười 1 cái rồi đi