Nhưng đây không phải lúc nói về chuyện này.
Tại sao chủ nhân lúc trước của cơ thể này lại trát cả tấn phấn lên mặt vậy?
Càng khoa trương hơn, cô hôm nay tô son so với mọi ngày càng thêm đặc biệt, màu sắc giống như trúng độc, chủ nhân lúc trước của cơ thể này không thấy cay mắt sao? Còn cô thì mẹ nó hai mắt sắp bị mù tới nơi rồi đây này!
Đợi chút lại còn cái gì đen thui ở trên mắt nữa đây?
Nguyệt Thiền dụi dụi con mắt, kết quả, xoa một cái làm cho đường viền mắt lấp lánh cùng lông mi giả rơi xuống.
Tức khắc Nguyệt Thiền không khỏi sững người, thường thường những người đeo mi giả còn không phải để làm đẹp sao? Nhưng tại sao rơi vào cô lại trở nên xấu xí như vậy?
Trong gương, Nguyệt Thiền thấy rõ đôi lông mi dài, cong vút của mình. Thật lâu sau cô mới không nhịn được mà văng tục.
Mẹ nó! Đầu óc của chủ nhân cơ thể này trước kia có vấn đề sao? Rõ ràng đẹp như vậy nhưng tại sao lại cố tình giấu đi chứ!
Vừa muốn tháo nốt tròng kính trong mắt thì bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo.
“Tiểu Thiền! Cậu còn muốn ở trong đó đến bao giờ?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc cô vội vàng đáp: “Đợi chút, mình ra đây.”
Đè nén bực tức trong người, Nguyệt Thiền nhẫn nhịn đeo lên cặp mi giả.
Không phải trẫm không muốn đẹp, chỉ là chưa tới lúc mà thôi!
Vừa mở cửa ra ngoài, Nguyệt Thiền nhìn rõ khuôn mặt bánh bao của Quân Dao.
Thấy cô ngây người, bàn tay mập mạp nhỏ xíu tiến đến trước mắt Nguyệt Thiền, còn không quên ra sức huơ huơ vài cái.
Bộ dáng trắng trắng mềm mềm này thật muốn cắn một cái.
“Dao Dao, cậu có chuyện gì sao?” Nguyệt Thiền chăm chú nhìn vào hai má phúng phính của cô bạn, càng nhìn cô lại càng cảm thấy thích thú.
Hai tay không tự chủ là đưa lên xoa xoa mặt cô, khiến cho Quân Dao chỉ có thể nói ra một câu siêu vẹo.
“Có…chuyện…ình…mới…ìm…cậu…được…ao?”
Đến khi Nguyệt Thiền nhìn thấy gương mặt cô bạn nhỏ đều trở lên đỏ bừng, cô mới luyến tiếc buông tay.
“Đi đến cửa hàng kia với mình đi, nghe nói ở đấy mới bán đồ ăn ngon lắm” Quân Dao nóng vội, giữ chặt tay cô, nói lớn.
Vừa muốn gật đầu đáp ứng cô bạn mập mạp thì từ phía sau truyền đến âm thanh lười biếng.
“Suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, cậu chẳng có chút thay đổi gì.”
Nguyệt Thiền lúc này mới đưa ánh mắt lên nhìn nam sinh đi tới, sắc mặt liền đen lại, bộ dáng cà lơ lất phất, gương mặt ghi rõ hai từ ‘lưu manh’ thật sự khiến cho cô muốn giáng hai tát vào mặt cậu ta.
Lúc này cô mới nhớ ra, hai người bên cạnh là bạn từ thuở nhỏ của thân thể này, Quân Dao và Trạch Dương. Quân Dao tuy rằng gia đình giàu có nhưng tính tình hào phóng không có tính khí của đại tiểu thư, vì vậy rất được mọi người yêu quý.
Nhưng còn người trước mặt thì quả thật đúng là không thể nói nổi...