Không thể phủ nhận, Trạch Dương đúng là mẫu nam sinh anh tuấn trong lòng tất cả nữ sinh.
Đối với người như Nguyệt Thiền, tuy 1m 63 không thể nói là lùn nhưng đứng trước 1m 86 như Trạch Dương thì quả thật không đáng giá một xu.
Lúc này Nguyệt Thiền đứng thẳng tắp sống lưng vẫn chưa cao tới bờ vai Trạch Dương, anh đứng trước mặt cô, nét cười trên môi càn rỡ, nhìn đâu cũng giống như đang bắt nạt trẻ con.
“Tiểu Thiền, không để ý đến cậu ta nữa chúng ta mau đi thôi.”
Nguyệt Thiền trừng mắt đối chọi gay gắt với Trạch Dương, đôi lông mày nhướn lên. Quân Dao cũng hết cách với cô, mặc kệ Trạch Dương khoác tay kéo cô đi ra ngoài.
Hai người cứ như vậy nhanh chóng rời đi, đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Trạch Dương đưa tay lên cảm nhận một hồi hương khí còn sót lại.
Xúc cảm thật không tồi. Chỉ là không biết những nơi khác sẽ có tư vị như nào đây…
Thật lâu sau, đến khi tiếng chuông vang lên, Trạch Dương mới nhoẻn miệng xoay người rời đi.
…
Mặt trời giữa trưa nóng hầm hập, đến hơi thở phả ra cũng hôi hổi.
Nguyệt Thiền ngồi trên chiếc xe Cadillac sang trọng.
Chiếc xe bỏ lại đằng sau khu nội thành phồn hoa náo nhiệt, dừng lại ở một nơi có kiến trúc tôn nghiêm, cao quý.
Chiếc xe con sang trọng dừng lại trước cổng ở tòa nhà chính giữa, cổng lớn lúc này canh gác nghiêm ngặt, một hàng bảo vệ đứng thẳng tắp ở hai bên.
Trong lúc Nguyệt Thiền còn chưa hết kinh ngạc vì nhìn thấy kiến trúc xa hoa này, thì từ bên trong một loạt người hầu đã sớm vui vẻ bước ra, tự tay dẫn cô tiến vào.
Nguyệt Thiền vừa bước xuống từ chiếc xe cao cấp liền lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi càng lúc càng thấy kinh ngạc.
Đây còn được coi là nhà sao!
Cô nhìn đâu cũng giống một tòa thành thì đúng hơn! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tòa nhà xa hoa như vậy, nơi này cao sang, vừa nhìn đã biết chủ nhân của căn nhà là người có tiền như thế nào.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, người hầu đều mặc đồng phục trắng tinh nối đuôi nhau đi ra. Không khí thật mộng ảo, hương thơm ngát tự nhiên tràn ngập, còn có hồ nước xanh biếc bao quanh tòa thành. Tất cả đều khiến Nguyệt Thiền chợt cảm thấy mình như đang đi nhầm nơi vậy
.
Đi xuyên qua đại sảnh, ánh mắt Nguyệt Thiền dường như nhìn không kịp, sáu bình hoa lớn được bày ra trước sảnh, xanh như màu ngọc lưu ly. Cột đèn thạch anh dát vàng, hình dáng bén nhọn cực kì giống vương miện. Đèn tường bốn phía tỏa ra đẹp như đóa hoa, đá chạm khắc cùng ngà voi trang trí, thậm chí còn có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những ngọn nến.
Càng nhìn cô càng cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ thế giới của người giàu lại đặc sắc như vậy!