Khóe miệng người hái thuốc chảy máu quỳ rạp trên mặt đất, hai tay thô ráp gắt gao bắt lấy chân của đồng hương không chịu buông tay.
"Đây là ta... Đây là thuốc của ta! Các ngươi không thể lấy đi...!"
"Của ngươi? Núi này là của ngươi sao? Nơi này là địa bàn của chúng ta, lá gan của ngươi không nhỏ dám đến trộm dược thảo, đây chính là vườn thuốc mà ta vất vả trồng!"
Hán tử vạm vỡ dùng lực đá mạnh vào người nam tử hái thuốc muốn cho hắn buông tay ra, nhưng gia hỏa này lại gắt gao bám lấy không buông tay, đối với hắn mà nói vườn thuốc này chính là mệnh căn của cả nhà của hắn.
"Ngươi nói bậy! Đây là ta khụ khụ... Không cho đụng vào!"
Hai kẻ khác hết sức vui mừng đi nhổ thảo dược, người hái thuốc rốt cục cũng buông chân nam tử vạm vỡ kia ra nhào về phía thảo dược, muốn lấy mạng mình để ngăn không cho bọn hắn đoạt dược liệu, hai tay bảo vệ hai gốc dược liệu đáng giá nhất kia mặc cho ba kẻ kia đấm đá như thế nào cũng không chịu nhượng bộ.
Lúc bạch xà đi vào vườn thuốc chính là nhìn thấy một màn này, người hái thuốc quen thuộc đang che chở cây thảo dược, còn ba kẻ kia thì đang hùng hùng hổ hổ đánh người.
Cướp thảo dược?
Xem ra rắn đã hiểu lầm hắn, cơ mà, vì vài cây thảo dược thường gặp liền ra tay đánh nhau thật sao...
Cuối cùng, bạch xà đang vây xem náo nhiệt quyết định làm chút gì đó, bởi vì sắc mặt của tên nam tử vạm vỡ đỏ lên và gân xanh nhô lên đã hóa điên, y lấy ra đao bổ củi dùng để mở đường chém vào lưng của người hái thuốc một đao!
Đao bổ củi rất nặng, cũng không phải rất sắc bén, nhưng dù vậy vẫn tại sau lưng chém ra một đường máu tươi chảy đầm đìa.
Hai kẻ khác sợ mất hồn vía, bọn hắn chẳng qua chỉ là sơn dân bình thường chẳng bao giờ nghĩ tới việc giết người cả, hành động của nam tử cơ bắp điên cuồng đã dọa sợ hai người bọn hắn, đứng ngơ ngác há hốc mồm không biết nên làm gì.
"Sợ cái gì! Nơi này chỉ có mấy người chúng ta ai sẽ biết? Hai ngươi đến cùng có động thủ hay không?" Nam tử vạm vỡ muốn kéo hai tên kia xuống nước đỡ cho mai sau bị bán đứng.
"Ngươi... Ngươi ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi! Đến cùng có động thủ hay không?"
"Phía sau ngươi...!"
Phía sau? Nam tử lực lưỡng theo phản xạ muốn quay đầu lại nhìn xem, đúng lúc ấy bỗng nhiên một cỗ gió tanh hun đến làm lỗ mũi khó chịu, cái cổ căng một cái giống như bị ai đó véo lấy sau đấy truyền đến kịch liệt đau nhức!
Tốc độ công kích con mồi của loài rắn cực kì nhanh, trong thời gian một cái chớp mắt có thể phát động tới bốn lần công kích. Có nghiên cứu chỉ ra rằng loài rắn tại lúc phóng tới con mồi thế mà tiếp nhận tới lực 30G (*), tức tốc độ gấp 30 lần trọng lực, mà nhân loại tinh anh nhất được đào tạo một cách nghiêm ngặt qua khóa huấn luyện quân sự ngành phi công máy bay chiến đấu đại khái ở tốc độ 10G trở lên là đã mất ý thức, đủ để thấy công kích của rắn mạnh bao nhiêu.
(*) Lực G của một vật là một lực ảo dạng quán tính dùng để giải thích gia tốc tương đối của một vật khi đổi hướng hoặc thay đổi tốc độ so với khi rơi tự do.
Bạch xà phía trước có răng độc, hai viên răng độc sắc nhọn sinh trưởng ở phía trước của hàm trên bình thường sẽ thu lại, lúc cần thiết há mồm sẽ phóng ra, khi cắn trúng con mồi tuyến độc sẽ ngay lập tức tiết ra nọc độc thông qua răng nanh tiêm vào da.
Kỳ thật nọc độc của bạch xà không tính là mạnh, song cho dù độc có yếu hơn đi chăng nữa nhưng bị cắn trúng cổ thì cũng chắc chắn là phải chết rồi.
Thân rắn đứng thẳng người lên, miệng rắn cắn chặt lấy yết hầu của con mồi. Nam tử vạm vỡ hoảng sợ trợn tròn mắt, hai tay dùng sức kéo xé, toàn thân run rẩy không khống chế nổi, chỉ vùng vẫy qua năm sáu cái hô hấp liền dần dần yếu đi, cuối cùng ngã xuống đất, độc rắn đã theo động mạch đi vào đại não cho dù là bây giờ ăn tiên đan cũng vô dụng.
Buông nam tử vạm vỡ ra, bạch xà ngẩng đầu rắn nhìn về phía hai người khác.
Hai tên hán tử kịp phản ứng bị dọa đến hồn phi phách tán lộn nhào chạy trốn, vừa chạy vừa khóc lớn vừa la hét, trong nháy mắt liền chui vào rừng rậm biến mất không còn tăm hơi, bạch xà cũng không có đuổi theo.
Lần đầu tiên giết người, cũng không có cảm giác gì đặc biệt ví dụ như là cảm giác áy náy hay sợ hãi các kiểu, rất bình thản, cùng việc giết chết con mồi khác một dạng lạnh nhạt, hai mươi năm ăn tươi nuốt sống nhân tính sớm đã ma diệt hầu như hoàn toàn rồi.
Người hái thuốc hoảng sợ nhìn bạch xà, cho tới bây giờ hắn mới nhớ tới bạch xà trước mắt chính là mãnh thú độc xà...
Đuôi rắn quấn lấy chân nam tử vạm vỡ kéo đi, bạch xà nhớ rõ dưới sườn núi ở nơi xa có chỗ rừng rậm có cái tổ kiến cỡ lớn trải rộng cao tới hai mét, những con kiến kia hẳn là rất vui mừng khi có thịt dâng tới tận cửa, nếu như là trúng độc rắn chết đi mấy vạn con còn có thể giúp giảm bớt áp lực cho động vật xung quanh, suy cho cùng đám kiến đó số lượng quá nhiều quá lợi hại.
Về phần ăn thịt người thì hãy quên đi, cảm giác quá nhẫn tâm.
Đi vào phụ cận tổ kiến, nhẹ nhàng đẩy một cái, thi thể lăn xuống đến trước mặt tổ kiến cao hai mét, chấn động kịch liệt đưa tới bọn kiến cảnh giác, trong nháy mắt chui ra ngoài làm một mảnh đen sì.
Bạch xà đứng ở nơi xa quan sát đám kiến tiện thể suy nghĩ, suy nghĩ sinh mạng tan biến.
Thi thể bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ bị đám kiến nhanh chóng phân giải, huyết nhục dần dần biến mất lưu lại một khung xương trắng, tiếp đó khung xương cũng bị đám kiến gặm nuốt từng chút một, quá trình một người từ hiện hữu đến biến thành hư vô đang ở trước mắt diễn ra.
Trở về dược viên thì đã là giữa trưa, bạch xà cảm thấy người hái thuốc trở nên ít nói hẳn.
Từ đó về sau khi hắn nhìn về phía bạch xà trong ánh mắt đã nhiều một tia sợ hãi, ngày càng ít nói cho đến không nói lời nào, có lẽ hắn tưởng là ngày đó nam tử vạm vỡ đã bị đại xà ăn sạch, đối với việc này bạch xà cũng không thèm để ý.
Thời tiết dần trở lạnh, chim di trú từ phương Bắc tới Thập Vạn Đại Sơn để trú đông mang đến cho rừng tậm náo nhiệt hiếm thấy.
Nam tử hái thuốc chờ thảo dược trưởng thành liền đào thảo dược mang đi, dược viên nhỏ dần dần hoang phế, bạch xà lại khôi phục cuộc sống trước kia, chẳng qua mỗi ngày đều tại chuyên cần tu luyện.
Theo thời gian tu luyện trôi qua thì số lần săn mồi bắt đầu giảm bớt, vốn loài rắn ăn no có thể thật lâu không cần đi săn, dưới tình huống bình thường thì mười ngày nửa tháng mới cần ăn một lần. Thời gian ăn bắt đầu chậm rãi biến dài, bây giờ hai mươi ngày mới đi săn một lần, đối với chim thú tại phụ cận mà nói đúng là chuyện tốt.
Mỗi sáng sớm lúc bình minh tu luyện, mặt trời mọc tìm một nơi nghỉ ngơi, nhiệt độ cơ thể thấp liền đứng trước mặt trời phơi nắng tăng nhiệt độ lên, dù sao rắn là động vật máu lạnh theo môi trường biến đổi mà thay đổi nhiệt độ, thời điểm nhiệt độ cơ thể thấp cần kịp thời điều tiết.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Năm thứ hai, bạch xà không gặp người hái thuốc đến hái dược.
Chậm rãi, trong rừng rậm chém chém giết giết dần dần che giấu đi vết tích đã từng có người đến qua...
Vùng phụ cận đã trở thành lãnh địa của bạch xà, những dã thú khác không còn cùng bạch xà vật lộn chém giết nữa. Sơn miêu mỗi lần chạm mặt đều sẽ cách thật xa quan sát một phen sau đó xoay người rời đi, đại miêu không ngốc, nó biết rõ cực hạn săn bắt của mình. Về phần con diều hâu luôn lượn vòng trên đỉnh đầu kia cũng từ bỏ bạch xà, độ dài năm mét đã đối với nó tạo thành uy hiếp.
Phải nói cao hứng nhất chính là con hàng mật chồn đáng ghét kia đã dọn đi.
Bạch xà còn nhớ kỹ một lần nào đó mình cùng mật chồn vô tình gặp nhau, sau đó thế giới liền thay đổi, tiểu gia hỏa kia giống như là đồ chơi bên trên đầy dây cót đuổi cũng không đi thỉnh thoảng lại tới gần cắn hai cái, đánh một chút dừng một chút đi gần năm km cũng không cắt đuôi được, một bộ tư thế lợn chết không sợ bỏng nước sôi chỉ biết liều mạng, trải qua chuyện này bạch xà cuối cùng cũng biết rõ cái gì là dựa vào mặt dày vô lại, cuối cùng vẫn là nhảy vào đầm nước mới chịu bỏ qua. (Lưu ý người nhảy vào đầm nước là tiểu Bạch nhé:))))
Sự thật chứng minh mật chồn cũng không phải là không có não không sợ hãi, tại nhìn thấy đối thủ thân dài đạt tới năm mét, con hàng mật chồn vô lại này đã tức tốc chạy ngay trong đêm. Đúng vậy, vứt đi hang ngầm thân yêu của mình bỏ chạy bặt vô âm tín, để lại bạch xà đang có ý định ghìm chết nó cảm giác buồn bực vô cùng.
Sau đó bạch xà chỉ gặp qua người hái thuốc một lần, hắn chẳng qua là sang xem một chút rồi rời đi.
Bạch xà không hề hay biết bên ngoài đã đồn thổi trên núi có một con bạch xà to lớn thành tinh, thậm chí còn nghe đồn rằng trên đỉnh đầu của bạch xà có một cái mào gà. Truyền thuyết kia kể rằng bạch xà ưa thích ăn thịt người nên đã làm cho một mảnh này lại lần nữa hiếm thấy dấu chân người.
Nông thôn vùng núi giỏi nhất là đồn thổi truyền thuyết yêu ma quỷ quái, cái gì mà hồ ly thành tiên thu thập bảo vật vân vân mây mây.
Dần dà bắt đầu có người nói trong núi nhìn thấy một con bạch xà to lớn tại đỉnh núi nuốt mây nhả khói. Còn có người nói vào ngày mưa dông nhìn thấy bạch xà hóa rồng phi thăng, chuyện về sơn dã quỷ quái đối với bách tính bình thường mà nói mang đến trò giải trí ít có được.