• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội ngũ đi săn đi vào rừng rậm.

An tĩnh có chút quỷ dị, cánh rừng rậm này không nghe được bất luận tiếng chim kêu thú rống gì, ngay cả chuột cũng không gặp được, cực độ yên tĩnh khiến cho ngựa lớn và chó săn trong đội ngũ xao động không yên.

Phía trước thợ săn có phát hiện.

Tộc trưởng thúc ngựa tiến lên, nhìn thấy đám thợ săn vây quanh mấy cái ụ đất to lớn kỳ quái, ụ đất so với người còn cao hơn, to to nhỏ nhỏ tụ chung một chỗ, tộc trưởng nhớ tới trên đường đi nhìn thấy rất nhiều loại ụ đất kỳ quái này. Thập Vạn Đại Sơn quả nhiên là thần bí ngay cả loại vật này cũng có, chẳng qua nơi này làm cho toàn thân cảm thấy không được tự nhiên lắm...

Trên sườn núi, mắt rắn lạnh lùng nhìn chăm chú, đợi sau khi nhánh đội ngũ kia đi sâu vào rừng rậm, cái đuôi cuốn lấy một khối tảng đá hình dạng dài mảnh hung hăng văng ra ngoài!

Tảng đá xoay một vòng bay qua ngọn cây lướt qua đám người, sau đó đập ầm ầm tại bên trên ụ đất. Bang một tiếng, đập nát một khối nhỏ, ụ đất về cơ bản không có gì đáng ngại.

Đám người ngẩn người, hoài nghi có người đánh lén, tụ sát lại với nhau khẩn trương nửa ngày nhưng cái gì cũng không phát hiện.

Kỳ thật lúc hòn đá rơi xuống đất nếu bọn hắn bỏ chạy thì còn có thể sống sót, nhưng hiện tại thì đã chậm rồi, từ bên trong ụ đất giống như là nguồn suối tuôn ra từng luồng từng luồng dòng nước màu đen...

Gâu gâu gâu ~!

Chó săn như bị điên sủa loạn, thậm chí có hai con chó săn giãy dụa thoát ra khỏi dây thừng mang theo sợi dây chạy đi, ngựa hí lên, dị trạng của chó săn cùng ngựa lớn khiến cho mọi người cảm thấy bất an, đồng thời nhớ tới âm thanh vù vù trong rừng cây.

Mãi cho đến khi bắp chân của tên gia đinh nào đó đau xót, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một màn làm cho người ta da đầu tê dại.

Kinh hãi kêu lên thảm thiết phá vỡ không gian yên tĩnh...

Càng ngày có càng nhiều những con kiến lớn bằng ngón cái nhào tới!

Đám người vừa mới nãy còn dựa sát lại một chỗ trong nháy mắt vỡ tổ tản đi khắp nơi chạy loạn, một bên chạy một bên liều mạng đập những con kiến trên người, nhưng càng tán loạn càng dễ chết bởi vì chấn động sẽ dẫn bọn kiến đang ở trong ổ ra, từng cái ụ đất lập tức biến thành hải dương màu đen. Một loại kiến nào đó không biết tên đã làm cho nhân loại thấy được cái gì gọi là ưu thế về số lượng, chỉ mất một lúc ngắn ngủi mà cánh rừng cây này gần như đã không còn chỗ đặt chân nữa.

Người đã ngã sấp xuống thì đừng nghĩ đến việc đứng lên lại, trong mấy giây ngắn ngủi liền sẽ trở thành một quả cầu kiến sau đó dần dần tan rã.

Bạch xà nhớ tới trước đây có một con cá sấu đi ngang qua rừng cây, cá sấu dài hơn bốn mét chẳng mấy chốc liền tan rã mất, hóa thành chất dinh dưỡng của đám kiến, huống chi con người cũng không có một bộ da thịt rắn chắc như con cá sấu kia.

Nhìn một chút tộc trưởng gì đó còn đang thúc ngựa phi nước đại chạy trốn, bạch xà biến mất trong bụi cỏ.

Ngựa mang theo tộc trưởng chạy trốn. Địa hình gồ ghề hạn chế tốc độ của ngựa, con kiến cắn xé khiến cho ngựa lớn nổi điên lao đi một cách điên cuồng, ngồi tại trên lưng ngựa tộc trưởng không có chú ý bị nhánh cây quét trúng làm y té ngựa, chịu đựng đau đớn đứng lên nhưng tọa kỵ sớm đã không thấy tăm hơi đâu, nghe thấy phía sau từ trong rừng cây còn có từng trận kêu la thảm thiết truyền ra, bấp chấp đau đớn tiếp tục khập khiễng chạy trốn.

Nếu như thời gian có thể đảo ngược, hắn thề tuyệt đối sẽ không tiến vào rừng rậm dù chỉ là một bước, đáng tiếc hết thảy đều đã trễ rồi.

Bóng trắng hiện lên, đầu của vị tiểu tộc trưởng ở nông thôn này đau xót ngất đi.

Không biết qua bao lâu, tộc trưởng chậm rãi tỉnh lại, cảm giác giống như có ai đó đang lôi mình đi về phía trước, cũng không biết là gia đinh hay là những thợ săn được thuê kia, sau khi trở về phải thưởng hai lượng bạc mới được, tộc trưởng nghĩ như như vậy, thế nhưng lúc y ngẩng đầu nhìn về phía trước thì lập tức vô cùng hoảng sợ...

Cái đuôi của một con bạch xà to lớn đang cuốn lấy bắp chân của y hướng phía trước kéo lấy!

"Cứu... Cứu mạng a..."

Không có bất kỳ người nào đáp lại, tiếng kêu cứu ở trong sơn cốc vang vọng, lòng tộc trưởng rét lạnh.

Tiếp đó cả người y bay vút lên trời cao, rơi xuống đất lăn lộn vài vòng ngẩng đầu nhìn chung quanh hoảng sợ kêu rên, vẫn là phiến sơn lâm kia, y bị bạch xà đem trả lại.

Đám kiến bao trùm kẻ lòng tham không đáy, bạch xà cũng không quay đầu lại mà rời đi.

......

Người may mắn trốn thoát chạy ra núi, sau đó danh tiếng hung thú trong núi được lan truyền nhanh chóng, Thập Vạn Đại Sơn lần nữa dùng mùi tanh của máu hắn cảnh cáo con người, mấy chục người lên núi sống sót không tới mười người. Lần này ngay cả dựa vào lên núi hái thuốc mưu sinh người hái thuốc cũng không dám lên núi nữa, đồng thời các thôn dân cũng hiểu rằng trí thông minh của bạch xà kia không hề thấp, mượn đao giết người đã thực hiện tới mức lô hỏa thuần thanh.

Nếu không phải sơn thôn rõ ràng quá nghèo đến mức ở nhà tranh mái lá thì đã sớm xây cho bạch xà cái miếu.

Trong sơn thôn không như đại thành thị có lão học cứu nhiều như vậy giảng cứu, người nào giúp việc bề bồn người nào hiển linh liền tin người đó. Miếu hoàng đại tiên, hồ tiên thậm chí rắn tiên tại nông thôn khắp nơi đều có thể thấy được, cùng lúc nào có việc đi cầu những đại thần cao cao tại thượng không để ý người kia còn không bằng đi tìm đại tiên phía sau thôn núi, chí ít đại tiên ngẫu nhiên hiển linh cũng sẽ chữa bệnh trừ tai.

Sơn dân đối bạch xà càng thêm sợ hãi.

Bạch xà biết mình không thể cùng Vân nhi giao lưu quá nhiều, bằng không rất dễ dàng ảnh hưởng đến cuộc đời của nàng, liền quyết định về núi.

Sơn cốc tĩnh mịch.

Cổ mộc ngân hạnh trên đất lành, bạch xà thông linh vấn trường sinh.

Trong núi không biết năm tháng, mưa gió âm tình khí hậu ngàn vạn (*), cổ thụ đã thành đạo trường chỗ tu luyện của bạch xà, ngoại trừ sáng sớm leo lên núi tại sườn núi thổ nạp là ở ngoài thì cơ bản đều ở dưới tàng cây, hoặc cuộn tại trên đá lớn hoặc lười biếng quấn quanh bên trên cây cổ thụ, hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, thẳng đến khi lần nữa lột xác lớn lên, thân thể đã đạt sáu mét.

(*) Vì dịch ra khá là dở nên mình giữ nguyên, đại khái là nói về thời tiết nắng mưa gió bão nhiều kiểu.

Đột nhiên nhớ tới Vân nhi, cũng không biết nữ oa kia trôi qua kiểu gì, bạch xà nhớ tới trong núi cây ăn quả đã chín lần đâm hoa chín lần kết trái, thời gian chín năm nháy mắt mà qua.

Một đường bò về phía ngoài núi.

Khi nhìn thấy sơn thôn, bạch xà phải cảm thán vẫn là như chín năm trước, nghèo khó.

Có lẽ bạch xà và Vân nhi có duyên phận với nhau, khi đi tới phía sau núi thì bạch xà trông thấy một cái thân ảnh xinh đẹp đang đứng tại đấy ngẩn người. Nữ oa ngày nào đã trưởng thành, mùi vẫn không thay đổi, nếu như không nhìn tới vết chai trên tay thì thật ra Vân nhi vẫn là rất thanh tú, tóc thật dài rủ xuống tới thắt lưng, ở nông thôn tuyệt đối là mỹ nữ đứng số một, chẳng qua là... Tại sao đôi mi thanh tú kia lại nhíu chặt.

Vân nhi trong lòng bỗng sinh ra cảm giác quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh màu trắng đã lâu không gặp.

"Bạch xà!"

Giống như hồi nhỏ, chạy tới ôm chặt lấy bạch xà vừa khóc vừa cười, oán trách bạch xà vừa đi một cái là nhiều năm. Tà dương chiếu xéo, Vân nhi dáng ngọc yêu kiều như đứa bé con...

Màn đêm buông xuống bầu trời đầy sao lấp lóe, sinh hoạt ở Địa Cầu nhân loại hiện đại nhất định sẽ không tưởng tượng nổi tinh không thuần khiết đẹp tới mức nào, những chấm nhỏ chợt lóe chợt lóe treo trên màn đêm, rực rỡ mà mỹ lệ.

Vân nhi lưng tựa vào thân bạch xà ngồi trên đồng cỏ, mắt to và mắt rắn cùng một chỗ ngắm sao.

Thực ra thì bạch xà nhìn không thấy những vì sao kia, mắt cận thị nặng tại sau khi tu luyện thay đổi không lớn, về phần cảm ứng nhiệt hồng ngoại càng không khả năng thấy rõ những ngôi sao. Làm như vậy chẳng qua là bày cái bộ dáng mà thôi, dù sao Vân nhi cũng không biết bằng hữu tốt của mình là cái mắt cận thị.

Vân nhi cùng bạch xà nói khẽ.

"Ta phải xuất giá rồi..."

"......"

Bạch xà im lặng, Vân nhi năm nay mới bao nhiêu lớn? Mười lăm tuổi? Hoặc là mười sáu tuổi, ở cái tuổi này cần phải ở bên trong sân trường chăm chỉ đọc sách mà không phải lấy chồng sinh con, cái tuổi này sinh con tỉ lệ tử vong cực cao, thế nhưng là ai đó lại đang ư?

(Editor: Làm tới đây, nhìn lại thực trạng của giới trẻ hiện nay mà mình cảm thấy thật ngán ngẩm:v. Mà mình nói vậy thôi chứ có nói thì cũng có thay đổi được gì đâu, chỉ mong các bạn đã có chơi thì phải dám chịu thôi ~(≧▽≦) ~.)

"Trong thôn Vương đại ca rất tốt, ta thích hắn nhưng là không muốn gả cho hắn, ta thật rất thích Vương đại ca..."

"......"

"Tháng trước Quách viên ngoại đến thôn chúng ta nhìn thấy ta liền nói muốn nạp ta làm tiểu thiếp, ta biết tiểu thiếp không có địa vị, Quách viên ngoại cùng cha ta giống nhau đều bốn mươi tuổi."

"......"

"Trong thôn nghèo, nhà Vương đại ca cũng rất nghèo, mỗi năm lương thực không đủ ăn phải đào rễ cây cỏ cạo vỏ ra để ăn. Nhưng Quách viên ngoại không giống, nhà hắn mỗi ngày có thể ăn thịt không cần lo lắng chịu đói, ngươi nhìn Quách viên ngoại mập như vậy, tuy nói tiểu thiếp không có địa vị nhưng ta thật không muốn chịu đói nữa!"

Tâm tình của Vân nhi có chút kích động, bạch xà biết nàng chẳng qua là đang muốn cố gắng chứng minh mình không sai.

"Cha mẹ không muốn để cho ta đi làm tiểu thiếp, nhưng ta muốn đi nên bọn họ đành phải đồng ý. Vương đại ca rất thương tâm."

"Ngày mai ta liền phải xuất giá..."

"Bạch xà, ngươi có thể đưa ta xuất giá a..."

Bạch xà gật gật đầu.

Màn đêm rực rỡ, trên sườn núi, tiếng khóc nghẹn ngào truyền đi rất rất xa...

...

Editor: Yeah~, ko đâu được nghỉ một tuần, vui quá đi mất (┳_┳)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK