Tina vẫn một bước không rời theo sát sau lưng tôi, còn anh KanSai thì ở sau bọc hậu đảm bảo an toàn. Vì vậy nghiễm nhiên tôi là người đi trước dò đường.
Cầm đèn pin được Tina mang tới từ trong thư viện, tuy trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng con đường u ám vẫn làm tôi phải bật đèn pin lên mới nhìn rõ.
Con đường từ khu lớp học tới nhà kính không xa lắm, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đứng trước cửa. Anh KanSai thăm dò nhìn xung quanh một lần, bước một bước tới trước mở cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng không phát ra thanh âm quá lớn. Bên trong rậm rạp những tán lá cây hầu như bao phủ ánh sáng từ trần nhà xuống. Nhìn qua giống như bước vào một thế giới khu rừng nguyên sinh. Anh KanSai vẻ mặt tràn đầy tự tin cùng may mắn, nhỏ giọng:
– Kiến trúc khu nhà kính này có vẻ không khác mấy so với trường học trước kia của anh, đến thực vật cũng sắp xếp trồng y hệt. Nếu không sai, hẳn sẽ có một căn lầu nhỏ trong này để tiện chăm sóc. Chúng ta sẽ qua đó.
Tina vẫn yên lặng suốt quãng đường bỗng chốc lên tiếng, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về một hướng: “Vừa rồi hình như… em nhìn thấy cái gì đó… ”
Vừa dứt lời bỗng chốc có một bóng đen từ hướng Tina chỉ không xa xuất hiện dùng tốc độ chạy nhào về phía chúng tôi, dưới ánh sáng mờ ảo nhìn không rõ lắm. “Thứ đó” bắt đầu vừa chạy vừa gào lên từng tiếng quái dị.
KanSai bỗng chốc biến sắc, vội quát “Là nó. Chạy mau” rồi bắt đầu chạy như bay. Tina lời hét suýt bật khỏi miệng cũng cắn răng xoay người chạy. Thấy vậy, tôi cũng chạy theo, vừa bàng hoàng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy “thứ đó” từ trong miệng họ. Tốc độ như vậy sớm muộn gì cũng bị “thứ đó” đuổi kịp.
Tôi đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi thì Tina đã chạy chậm lại, lưỡng lự nhìn tôi cùng KanSai, rồi như quyết tâm hướng bọn tôi cất tiếng: “Hai người đi trước, em sẽ dẫn dụ “nó” ra chỗ khác rồi quay lại ngay. Em chạy nhanh nhất, sẽ không sao đâu”. Nói rồi bắt đầu chạy chậm lại rồi rẽ ngoặt ngay sang một chỗ khác, vừa chạy vừa hú hét gây chú ý tránh để bóng đen nhìn thấy chúng tôi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Tôi vội với lấy góc áo Tina nhưng không kịp. KanSai tức giận đấm vào thân cây bên cạnh, suy nghĩ một lúc nhanh chóng hướng tôi đáp lời: “Chạy dọc theo đoạn đường này, tới gốc cây lê thì rẽ trái, chạy tới khi nhìn thấy căn nhà trên cây thì trèo lên. Trên đó có bảng điều khiển hệ thống mạch điện nhà kính. Nhìn xem ở đó có cái cần gạt nào thì gạt xuống. Trước mặt chỉ mong “thứ đó” sợ ánh sáng, em đi qua đấy trước. Anh phải chạy theo Tina, cái con bé này!”
Tôi cũng hiểu tình huống hiện tại, không thể dây dưa dài dòng, vội gật đầu đã biết. KanSai cũng không dừng lại lâu, xoay người đuổi nhanh theo hướng Tina.
Vậy là chỉ còn mình tôi, nhìn xung quanh bốn phía đen kịt. Tôi mò mẫm chạy về phía trước, không thể không ngạc nhiên trước sự rộng lớn ở đây. Nhìn từ ngoài vào cũng không thấy có gì, chỉ khi ở bên trong mới thấy cảm giác vô lực. Tôi chạy mãi vẫn không thấy cây lê nào như anh Sai nói.
Tôi dừng một chút xác định xung quanh. Vươn tay vân vê lắc tay đôi cánh che giấu đi cảm xúc hoang mang. Tôi nhắm mắt rồi mở ra kiên định chạy về phía trước.
Tiếng gào mơ hồ không xa càng đẩy nhanh đôi chân của tôi. Rất nhanh cũng lia mắt thấy cây lê, nhanh chóng rẽ trái. Lần này thì tôi không phải chạy xa quá, đi được vài mét thì đã thấy ngay một căn nhà gỗ nhỏ được dựng trên gốc cây lim. Căn nhà khuất bóng dưới cành lá rậm rạp, nếu không nhìn kỹ rất có thể sẽ bỏ qua nó.
Tôi bám vào thang dây leo lên, thăm dò mở cửa.
Bên trong không có ai, nhìn những dụng cụ vật dụng la liệt trong phòng, đoán chừng là cho nhân viên kĩ thuật sử dụng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, dù sao đây cũng chỉ là ăn may vì anh Sai cảm thấy giống ngoài đời. Nếu quả thật không phải thì cả tôi và mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.
Nói đến KanSai, tôi bỗng nhớ ra nhiệm vụ của mình. Lại lên tinh thần căng mắt tìm kiếm cần gạt như miêu tả.
Phía bên cửa sổ có gắn một bảng dãy dài các nút bấm không biết tên. Dưới bên trái góc trong cùng có một cần gạt nhỏ.
Tôi mở nắp ra, vươn tay gạt xuống.
Theo động tác này, hàng loạt ánh đèn được gắn ở mỗi một ngõ ngách đồng thời bật sáng. Ánh sáng vàng chói lóa bao trùm toàn bộ khu nhà kính, giống như vùng trời bình minh.
Xa xa không còn nghe thấy tiếng thét mơ hồ, tôi nhoài người ngồi dựa ra tường thở lấy hơi. Nghiêng đầu từ ô cửa sổ ra ngoài, góc nhìn không tốt lắm. Tôi chỉ mong bây giờ anh Sai và Tina đều an toàn. Nhớ đến ánh mắt kiên cường của Tina cùng bộ dạng bảo vệ gà con của anh Sai, tôi bỗng nở nụ cười.