- Thế sao lúc nãy gọi phân thân không nhân tiện kêu "nó" đi dò xét đi?
Tôi dời tầm mắt, tâm trí lại quay về đoạn đối thoại vừa rồi. Vừa nghĩ tức khắc liền cảm thấy mây đen kéo đến đầy đầu, mà càng có xu hướng đậm lên khi nghe đến câu trả lời.
- Tôi mới nghĩ đến.
Trời ạ! Giờ mới nghĩ đến? Ôi, Tina hy sinh đạo cụ quý giá như vậy mà cứ thế chỉ cho nó đi loanh quanh tại chỗ? Sao giọng điệu vô tâm này cứ làm tôi liên tưởng đến Demon thế nhỉ?
Không cần soi gương chắc cũng thấy vẻ mặt tôi đặc sắc thế nào, Tina đang lo âu, chắc nghe được chúng tôi nói chuyện, cất tiếng chen vào: "Quyển trục này không được hoàn hảo lắm, phân thân tạo ra chỉ để khiến đối phương phân biệt nhầm lẫn, không có khả năng có thể cách xa chủ thể quá năm mét. Chị Ran không sử dụng nên không biết đó thôi."
Vậy ra là Kanon đang đùa? Khoé miệng tôi khẽ giựt nhìn qua, một mạt vô cùng nghiêm túc đáng tin kia, sẽ nói ra câu đùa sao?
Nếu Tina đã giải thích như vậy, tôi liền không tiếp tục rối rắm. Rút song kiếm trong tay, tôi nhịn xuống hình ảnh ghê rợn luẩn quẩn trong đầu. Bước chân cẩn trọng đi tới vài bước phía trước, bảo vệ Kanon sau lưng. Tina đi sau cùng, cầm lấy đoản đao, âm thầm gật đầu với tôi.
Chuẩn bị tâm lý xong, tôi lấy hết dũng khí đi tới cái xe chở đồ dựng trong góc tối. Ánh mắt bay tới ra sau hỏi ý kiến, thấy Kanon nghiêm túc ra hiệu. Tôi nhanh chóng dùng thanh kiếm hất tấm vải trắng ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ bên trong, ánh mắt bỗng nhiên co rụt. Tôi kinh hãi, theo bản năng lập tức trùm tấm vải xuống, thân thể lập tức lùi mấy bước.
"Khoan, từ từ, hình như tôi thấy trong đó có ánh sáng." Kanon dường như không bị thứ đó ảnh hưởng, giọng điệu cất lên nghiên cứu.
Tôi hoảng hốt, máy móc chuyển cổ sang: "Cậu không sợ?" Bất kỳ ai nhìn vào sẽ ít nhiều bị ám ảnh tâm lý đấy biết không.
Kanon nghe tôi hỏi có chút sửng sốt, giây lát bàn tay đặt lên vai tôi tạo động lực: "Sợ gì? Ngay cả chuyện bản thân vô cớ bị kẹt trong giấc mơ này còn chấp nhận được, những cái khác còn không phải dễ dàng?"
Tôi bỗng nhiên sực tỉnh, cười giễu. Có giấc mơ nào chân thực thế này sao?
Tina đi sau cùng, bị hai người phía trước che khuất. Dáng người nhỏ nhắn rướn tới hiếu kỳ: "Hai người thấy gì đó?"
"Sợ là sẽ hù Tina, em hay là quay lại phòng đi." Tôi chần chừ, lên tiếng quan tâm.
Cô nàng ngạc nhiên, khoé miệng giương lên cười: "Tỷ tỷ, em tham gia số lần nhiệm vụ không kém hơn hai người. Chuyện gì mà không từng thấy? Chị Ran yên tâm, em sẽ không gây ảnh hưởng, mình chị bảo vệ Kanon cũng khó mà."
Tôi do dự, đành thở dài. Ánh mắt nhìn tấm vải trắng, một lần nữa hất ra.
Bên trong là những chiếc hộp kính hình trụ xếp lung tung chồng chất thành ngọn núi. Xuyên qua mặt kính của hộp có thể nhìn thấy rõ bên trong, những chất lỏng màu đỏ bắt mắt, đặt cùng một chỗ phảng phất mơ hồ toả ra ánh sáng đỏ mờ nhạt, bên trong chất lỏng đó rõ ràng có thể thấy được thứ gì đó lúc nhúc như con sâu. Nhìn đến mà gai người.
Một không gian vặn vẹo, một xe chở đầy những thứ kinh dị. Tất cả nói lên điều gì?
Sau lưng im lặng hẳn, nhưng tôi không quan tâm. Toàn bộ ánh mắt chỉ nhìn vào một màu đỏ rực.
"Đây dường như là cổ trùng, nhưng lại không phải." Kanon đi tới gần, giọng nói đầy nghi ngờ nhìn vào một chồng ngổn ngang.
"Ý cậu là?" Tôi cố gắng dời mắt, tập trung vào người bên cạnh.
"Bình thường nếu nuôi trùng sẽ bỏ một đàn nhốt cùng một nơi, để chúng cấu xé tranh giành tìm ra vua trùng. Nhưng rõ ràng ở đây chỉ có trùng sâu, hơn nữa đều được ngập trong máu. Cách thức này tôi chưa từng thấy qua." Kanon phân tích.
"Vừa nãy cậu nói có ánh sáng loé lên, hiện tại thế nào?" Tôi chuyển mắt nhìn lại vào trong, nhìn một hồi vẫn chỉ thấy hộp kính đầy máu đựng toàn thứ lúc nhúc.
Kanon lắc đầu, suy tư: "Khi nãy tuy nhanh, nhưng tôi không nhìn nhầm, ánh sáng loé lên ở một trong những hộp kính này."
Cô nàng tai thính mắt tinh, hẳn sẽ không sai. Vậy ánh sáng loé lên vừa rồi, sẽ nằm trong chiếc hộp nào?
"Mọi người cẩn thận, có thứ gì đó đang tới." Tina nãy giờ vẫn đang trông chừng, kịp thời lên tiếng nhắc nhở.
Kanon nghe vậy nhắm mắt, rất nhanh mở ra: "Đúng là có thứ gì đấy, nhưng nhìn không tới. Chắc là từ dưới lầu!"
- Chúng ta trước tiên hay là quay về phòng trốn trước?
Tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ. Nhưng ngay lập tức đình chỉ động tác, cặp mắt mở to nhìn vào hướng đó. Tôi sẽ không lú lẫn đến nỗi xác định nhầm, rõ ràng căn phòng chúng tôi từng vào ở vị trí. Hiện tại nhìn đến chỉ là một bức tường màu xám.
Không còn cách nào, chúng tôi hoàn toàn đã ở trong một không gian bất ổn định, một tình huống không mấy khả quan.
Kanon và Tina bên cạnh cũng nhận ra, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau. Ánh mắt của họ khiến tôi bất giác bình ổn tinh thần. Vươn tay kéo Kanon cúi xuống núp đằng sau xe chở đồ, Tina không cần nhắc nhở, nhanh nhẹn theo sau.
Chúng tôi vẫn giữ tư thế ẩn núp như vậy, tầm nhìn cảnh giác nhìn vào một hướng. Cho tới một thời gian, đại khái khoảng mười phút. Không cần hai người đằng sau nói, tôi đã cảm nhận được điều bất thường.
Không gian phía trước như cũ đang chao đảo nhào nặn như một bức tranh trừu tượng, bỗng dần dần thu hẹp lại, giây tiếp theo liền bị bóng tối bao trùm, phảng phất như bị nuốt chửng.
Nhìn tốc độ rõ ràng thong thả không có dấu hiệu dừng lại. Tôi khó khăn nuốt nước miếng, nếu tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc sẽ lan tới đây.
- Ran, canh cho tôi. Tôi muốn tìm chiếc hộp đó.
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Giọng nói Tina và Kanon cùng lúc vang lên, khiến tôi hơi ngạc nhiên quay đầu ra. Thấy Kanon nhìn tôi đầy kiên định, còn vẻ mặt Tina có chút ngại ngùng, nhưng rất nhanh bị lo lắng thay thế.
Tôi dời mắt nhìn biến số đằng trước, suy nghĩ cân nhắc lợi hại, cuối cùng cất giọng: "Kanon nhanh lên, tôi chỉ cho cậu năm phút."
"Chị Ran..." Tina lo lắng kêu lên, nhưng bị tôi lên tiếng cắt ngang, phân phó cô nàng: "Em đi tìm nơi an toàn, có gì nhanh chóng báo lại. Tìm được đường ra thì càng tốt, nhưng đừng đi xa quá, nơi này cẩn trọng thì tốt hơn. Chị ở đây cùng Kanon, còn lại trông cậy vào Tina nhé."
Ở một góc độ nào đó, tôi tin cậy vào khả năng truy tìm của Tina.
Nhìn cô nàng cắn răng gật đầu, tích tắc đã biến khỏi tầm mắt. Kanon trầm giọng nói: "Ran thật dễ dàng tin tưởng."
Tôi liếc mắt nhìn, ôm kiếm thận trọng đứng bên: "Cậu nên tìm cho nhanh đi."
Năm phút không phải nhiều, nhưng cũng không phải ít. Ngưng mắt nhìn phía trước, tôi vẫn không thể xác định được, bởi tốc độ lan tới của bóng tối đó không hề theo một quy luật, lúc nhanh lúc chậm, rất tùy hứng. Tôi không biết nếu chẳng may bị thứ đó trùm tới, đối với mình có tổn hại gì không, nhưng trực giác cảm nhận được nguy hiểm khiến tôi tự động tránh xa.
Năm phút sắp tới, mắt thấy bóng tối chỉ còn cách vài phân, rất gần, mơ hồ sắp chạm đến xe chở đồ. Tâm trạng vốn nóng nảy, lúc này vẻ mặt không giấu nổi sốt ruột, lên tiếng thúc giục: "Xong chưa? Nó sắp tới rồi!"
Không thấy đáp lại.
Lúc tôi sắp bị sốt ruột khống chế, tính toán muốn xách Kanon chạy khỏi, cái người vẫn đang điềm nhiêm chồm cả nửa người trên vùi trong xe chở đồ, đột ngột đứng bật thẳng dậy, trên tay cầm một hộp kính:
- Tìm thấy rồi!