Doãn Tiểu Mạt đau khổ cả một đêm, hôm sau không thể không cưỡng bách chính mình phấn chấn tinh thần lên.
Hôm nay là thứ hai, cô còn phải quay lại trường đi học.
Cho dù có gặp phải bất hạnh thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục tiến tới. Chỉ là, cô bất giác mà có thêm tật xấu thất thần.
Mỗi ngày tận lực tránh cùng Doãn Thiến Thiến chạm mặt, ép buộc bản thân quên đi sự việc ngày hôm đó.
Thời gian thoáng cái đã qua hơn một tháng.
“Tiểu Mạt, có chuyện gì xảy ra vậy? Thời gian gần đây tớ thấy cậu cứ hay ngồi ngẩn ngơ một mình.” Bạn thân Lam Lam lo lắng hỏi cô.
Doãn Tiểu Mạt cho rằng mình đã quên đi chuyện buổi tối hôm đó, nhưng lúc này trong đầu cô lại không nhịn được mà nhớ đến cảnh tượng hôm đó.
Trong phòng đen tối âm u, ngay cả khuôn mặt người đàn ông đó ra sao cô còn không thấy rõ, ấn tượng duy nhất của cô đó là đôi mắt kia, dù ở trong bóng đêm nhưng vẫn lóe ra ánh sáng chói mắt, còn có giọng nói trầm thấp bĩnh tĩnh của người đàn ông kia……
Sắc mặt của cô không khỏi trắng bệch, ánh mắt né tránh, cuống quít lắc đầu nói: “Không…… Tớ không có việc gì.”
“Tớ…… Hôm nay tớ cảm thấy có chút không khỏe nên về nhà trước, không thèm ngồi nghe cậu nói nữa.” Sợ bị Lam Lam nhìn ra cái gì, Doãn Tiểu Mạt đành phải viện cớ trong người không khỏe mà chạy vội đi.
Vì sao cô vẫn không quên được chuyện đêm đó?
“Ơ, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?” Lam Lam thầm lẩm bẩm trong lòng: “Mình còn định nói với cậu, hôm nay mình thấy người ta treo thưởng ở trên mạng, góc mặt người phụ nữ trong ảnh rất giống cậu…… Có điều, sao có thể là cậu được chứ? Tiểu Mạt làm sao có tiền để đi đến khách sạn sáu sao.”
Lam Lam lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ không thực tế kia, “May là bình thường tiểu Mạt có thói quen mang theo một cặp mắt kính, nếu không mấy ngày nay chắc chắn sẽ bị người ta quấy rầy chết mất.”
Mà bản thân Doãn Tiểu Mạt lại rất ít khi lên mạng, trừ bỏ mỗi ngày đi học, đa số thời gian rảnh còn lại đều đi làm thêm kiếm tiền, cứ như thế trời xui đất khiến mà bỏ lỡ tin tức tìm người của Cung Thiếu Thần.
Cùng lúc đó, mẹ kế của Doãn Tiểu Mạt là Triệu Duyệt Dung vui vẻ cầm một tờ báo trở về nhà.
“Thiến Thiến, Thiến Thiến, con bé chết tiệt kia mày chạy đi đâu rồi?”
“Mẹ, mẹ ồn ào cái gì thế, còn có để cho con ngủ không?” Doãn Thiến Thiến đen mặt trả lời, vẻ mặt giống như chưa ngủ đủ giấc từ trong phòng bước ra.
Triệu Duyệt Dung không vui mà liếc con gái một cái, vươn ngón trỏ ra chọc cái trán của con gái mình, chỉ tiếc hận sắt không thành thép mà mắng: “Ngủ ngủ ngủ, mày suốt ngày trừ bỏ ăn chính là ngủ, mày không thể tiến bộ lên một chút hay sao?”
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, con gái chọc mẹ giận hồi nào?" Doãn Thiến Thiến tùy tiện búi một kiểu tóc, bực bội đi đến bên cạnh sô pha đặt mông ngồi xuống, tùy ý cầm lấy một miếng trái cây trên bàn ăn.
“Mày cái đứa con gái bất hiếu, tao dù gì cũng là mẹ mày, chẳng lẽ còn không quản được mày?” Triệu Duyệt Dung tiến lên hai bước, đoạt lấy hoa quả trong tay Doãn Thiến Thiến ném qua một bên, cầm tờ báo đến trước mặt cô ta mà nói: “Từ từ rồi ăn, mày mau nhìn xem, người phụ nữ trong ảnh có phải là mày không?”
“Cái gì vậy?” Doãn Thiến Thiến không chút để ý nhìn lướt qua, ánh mắt lập tức liền trừng lớn.
Vương tử Ninh Quốc treo giải thưởng một trăm vạn chỉ để tìm một người phụ nữ?!
Mà người phụ nữ bị chụp chỉ có một nửa bên mặt kia, thế nhưng rất giống mình?
Doãn Thiến Thiến sợ ngây người, nhưng rất nhanh cô ta liền phát hiện, góc mặt này căn bản không phải là ả, mà là đứa em gái Doãn Tiểu Mạt kia của cô ta.
Chị em bọn họ tuy rằng cùng cha khác mẹ, nhưng bộ dáng lớn lên lại mười phần giống nhau, đặc biệt là góc mặt, quả thực giống như song sinh vậy.
Đừng nói là người không quen biết, hiện tại ngay cả mẹ ruột ả đều nhận lầm hai người.
Hơn nữa, thời gian và địa điểm mà báo chí viết trên đó đều trùng khớp với sự việc xảy ra hôm đó. Chẳng lẽ…… người mà vương tử kia muốn tìm lại là Doãn Tiểu Mạt ……
Vậy buổi tối hôm đó, người ở trên giường Doãn Tiểu Mạt chính là…… Vương tử kia?