Doãn Tiểu Mạt đứng ở bên đường chờ xe cũng không biết, mình đã trở thành một phong cảnh trong mắt người khác.
Cô thấy một chiếc xe taxi từ phía xa xa đến gần, đang muốn tiến lên vẫy tay, nhưng không nghĩ tới, một người đàn ông đột nhiên chạy tới, một tay kéo túi xách trong tay cô.
Ăn cướp!
Trong đầu Doãn Tiểu Mạt mới vừa thoáng hiện ra hai chữ này, thân thể đã hành động trước, nhấc chân đá mạnh vào bên hông tên cướp.
Tên cướp túi hiển nhiên là người phạm tội nhiều lần, sau khi cướp được túi liền không hề dừng lại, xoay người bỏ chạy.
Lại không nghĩ rằng Doãn Tiểu Mạt phản ứng nhanh như thế, hơn nữa còn dũng mãnh như thế, lập tức liền bị đạp nằm úp sấp trên đất.
Doãn Tiểu Mạt đuổi lên trước hai bước, một tay đoạt lại túi của mình, cuối cùng lại đá thêm một cước trên người tên trộm kia, tên trộm vừa định bò dậy lại bị đạp trở về.
Khẽ nhíu mày đắc ý nói: "Mày mắt mù à, lại dám cướp giật đồ trên người bà cô mày, cũng không nhìn một chút bà cô này là ai."
Năm năm trước, sau khi sinh con trai, cô liền bắt đầu học Taekwondo, nhiều năm như thế cũng không phải là uổng công luyện tập.
Hàn Tử Minh tựa vào trên cửa sổ xe, thấy thế liền trợn mắt há hốc mồm.
"Tôi dựa vào, không nghĩ tới lại là đóa hoa hồng có gai, đầu năm nay phụ nữ đều dũng mãnh như thế sao?"
Anh vốn là muốn anh hùng cứu mỹ nhân đó.
Cung Thiếu Thần trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Doãn Tiểu Mạt đá một cước giành lại túi từ tên trộm.
Nhìn vẻ mặt đắc ý, dáng vẻ thần thái sáng lạn của cô, trái tim yên tĩnh trước giờ không dao động chẳng biết tại sao lại đột nhiên đập mạnh một cái.
Đúng lúc này, đoạn đường tắc nghẽn rốt cuộc thông suốt, tài xế vội vàng khởi động xe.
Doãn Tiểu Mạt rất nhanh liền bị quăng ở phía xa sau xe.
Trong lòng Cung Thiếu Thần không khỏi có chút không thoải mái, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Quay đầu lại liền đối diện với khuôn mặt tươi cười của Hàn Tử Minh, "Không nhìn ra nha, thì ra là khẩu vị của cậu lại nặng như thế, thế nhưng thích loại bạo lực."
Cung Thiếu Thần chỉ là thản nhiên nhìn anh ta một cái, liền cúi đầu, tiếp tục xử lý văn kiện.
"Cậu, người này thật đúng là…" Hàn Tử Minh bĩu môi, đột nhiên nghiêm túc nói: "Tớ nói, cậu thật sự dự định vẫn để cho người phụ nữ kia chiếm vị trí vị hôn thê của cậu?"
"Cô ta là mẹ của Tiểu Hiên." Cung Thiếu Thần mím chặt đôi môi mỏng, rũ mắt xuống, trong hai mắt xẹt qua một tia u ám.
Con trai của anh không thể có một xuất thân không quang minh được.
Hàn Tử Minh khẽ nhíu mày, thật sự có chút bất đắc dĩ với người bạn tốt ngoan cố này.
Chẳng qua rất nhanh lại khôi phục biểu tình nhiều chuyện, "Thật ra thì tớ vẫn luôn rất tò mò, lúc trước cậu và người phụ nữ kia tới cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trước đó cái tên này vẫn luôn có tiếng là lạnh lùng, trước 23 tuổi cũng không để cho bất kỳ người phụ nữ nào tiếp cận.
Không nghĩ tới, đi Trung Quốc một chuyến trở lại, mấy tháng sau liền có một người phụ nữ ôm theo con trai tìm tới cửa.
Lúc ấy, anh cả kinh đến sắp rớt cằm xuống đất.
Nhắc tới có phải cái tên này vừa thấy người phụ kia thì đã yêu sao?
Nhưng cái tên này trừ cho người phụ nữ kia một danh phận vị hôn thê ra, liền cũng không bày tỏ cái gì nữa.
Hơn nữa, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, anh cũng dám khẳng định, trong năm năm này, cái tên này tuyệt đối không chạm qua người phụ kia nửa ngón tay.
Lúc nói đến người phụ nữ kia, ánh mắt cũng là bình thản không gợn sóng, thậm chí có chút chán ghét.
Nhìn thế nào cũng không giống là yêu thích.
Anh rất tò mò, như vậy hai người này tới cùng là làm sao làm ra sinh mệnh chứ?
"Cậu rất rãnh rỗi?" Cung Thiếu Thần quay đầu sang, lạnh lùng nhìn về phía Hàn Tử Minh, "Vừa lúc bên Châu Phi có một dự án khai phá, liền giao cho cậu phụ trách."
Hàn Tử Minh lập tức cực kỳ hoảng sợ, liên tục lắc đầu không ngừng, nói: "Không không không, tớ rất bận, thật sự, chuyện quan trọng như thế vẫn là giao cho người khác đi."
Nói giỡn sao, anh mới không muốn đi cái loại địa phương không ít cứt chim* ở Châu Phi đâu.
*không ít cứt chim: ý của anh Minh là người da đen đó ^^!!!
Anh không có một chút hứng thú nào với người đẹp da đen.
Cuộc sống không có người đẹp, anh nửa ngày cũng không nhịn được.
"Vậy thì câm miệng."
"Ok, tớ không nói, được chưa?" Hàn Tử Minh làm một động tác kéo khóa, trong lòng lại âm thầm oán thầm: "Cái tên này nhất định là thẹn quá thành giận rồi. Sẽ không phải là lúc trước bị người phụ nữ kia cưỡng bức đó chứ? A ha ha ha!"
Một khúc nhạc đệm nhỏ* này, Doãn Tiểu Mạt không biết chút nào, sau khi cô lại đạp tên trộm kia hai cước, tuần cảnh** liền đúng lúc chạy tới.
*khúc nhạc đệm nhỏ: ở đây ý chỉ chị Mạt không biết gì về sự xuất hiện của 2 anh.
**tuần cảnh: cảnh sát tuần tra
Xung quanh có nhiều người làm chứng như vậy, Doãn Tiểu Mạt cũng không cần đi tới cục cảnh sát cho lời khai, tuần cảnh chỉ là hỏi thăm qua loa đôi câu, liền dẫn tên cướp túi xách đi.
Doãn Tiểu Mạt đang định tiếp tục chờ xe, liền nghe được có người ở phía sau gọi tên của mình.
Xoay người lại, vừa nhìn thấy, không khỏi vô cùng vui mừng, "Cố tiên sinh, sao ngài lại ở chỗ này?"
Tha hương ở nước ngoài, gặp được người quen dù sao cũng là một chuyện làm cho người ta vui mừng, Cố Sâm là học trưởng thời đại học của Doãn Tiểu Mạt ở trong nước, trước đó hai người từng có tiếp xúc mấy lần, không nghĩ tới thế nhưng có thể gặp lại ở nước Ninh.
Cố Sâm khẽ mỉm cười, nói: "Anh tới đây công tác, vốn là muốn chờ đến buổi tối mới gọi điện thoại hẹn em ra ngoài tụ họp, không nghĩ tới vậy mà chạm mặt ở trên đường."
"Đúng vậy, thật là đúng lúc." Doãn Tiểu Mạt cũng cười theo.
Lúc này, vừa lúc có một chiếc xe taxi chạy tới đây, Doãn Tiểu Mạt vội vàng giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy, nhưng không nghĩ tới trên ngã ba cách đó không xa lại có một người đi ra, làm động tác của cô dừng lại.
"Em đây là chuẩn bị đi tới đâu, anh đi xe tới, không bằng anh đưa em đi?" Cố Sâm mở miệng nói.
Doãn Tiểu Mạt vội vàng xua xua tay: "Này... sao có thể không biết ngượng chứ."
"Có gì mà phải ngượng ngùng." Cố Sâm khẽ cười nói: "Đúng lúc anh cũng muốn nhờ em giúp một chuyện, chẳng lẽ em sẽ từ chối anh sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Doãn Tiểu Mạt vội vàng lắc đầu nói: "Có việc gì cần em giúp, Cố tiên sinh cứ nói, có thể giúp được em nhất định giúp, trước kia Cố tiên sinh cũng đã giúp em rất nhiều việc rồi."
"Không bằng chúng ta lên xe trước rồi nói sau?" Hiện giờ Cố Sâm cười đến mức quá dịu dàng, Doãn Tiểu Mạt hoàn toàn không thể từ chối, mơ mơ hồ hồ liền theo anh lên xe.
"Đi đâu?"
"Đại học nước Ninh." Doãn Tiểu Mạt vô ý thức trả lời, Cố Sâm hiểu rõ cười một tiếng, nói: "Là tới trường học trình diện?"
"Ừ." Doãn Tiểu Mạt gật đầu, không nhịn được hỏi: "Cố tiên sinh có chuyện gì cần em giúp đỡ đây? Đúng rồi, thân thể bà Cố đã hoàn toàn bình phục chưa?"
Cô hoàn toàn không nghĩ ra mình có thể giúp đỡ được việc gì cho Cố tiên sinh, bọn họ hoàn toàn không phải cùng một tầng lớp.
Lúc trước nếu không phải là thân thể bà Cố không tốt, cần một nhà chuyên nghiệp về vật lý trị liệu, cô và Cố tiên sinh hoàn toàn không có cơ hội quen biết nhau.
"Thân thể của mẹ anh đã khôi phục rất tốt, làm phiền em có lòng quan tâm." Cố Sâm cười nói: "Yên tâm đi, cần em giúp đỡ cũng không phải là chuyện gì rất khó làm."
"Có nghe nói qua tập đoàn NGM chưa?"
"Là tập đoàn dưới danh nghĩa Hoàng thất nước Ninh?" Mặc dù Doãn Tiểu Mạt rất ít khi chú ý phương diện tài chính và kinh tế, nhưng giống như đại tập đoàn NGM tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới, cũng là nghe nói qua.
Huống chi, cô muốn du học ở nước Ninh, cũng không thể không biết gì về Hoàng thất nước Ninh.
"Đúng." Cố Sâm gật đầu nói: "Tối nay Hoàng thất có một buổi yến hội, bởi vì anh hợp tác với NGM một số hạng mục, cho nên cũng nhận được thiệp mời. Thế nhưng, trợ lý của anh bởi vì ngã bệnh do thay đổi thời tiết, anh không thể tìm đâu ra một người bạn gái."
"Cố tiên sinh muốn em làm bạn gái tham gia cùng anh sao?" Doãn Tiểu Mạt hốt hoảng lắc đầu nói: "Không không không, em không được đâu, em chưa từng tham gia trường hợp như vậy."