• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh thờ ơ đưa mắt của mình lên, thời gian chờ đợi khiến cho nó phát chán và buồn ngủ. Nhưng mọi thứ tan biến hết cả khi nó nhìn thấy có một anh chàng đang lôi cái va ly theo sau.
Thanh mở to mắt ra để nhìn vì anh ta là nạn nhân lúc sáng của nó, theo sau anh ta còn ba anh chàng nữa. Họ đều rất đẹp trai và phong độ. Thanh liền lấy tờ báo che ngay mặt của mình lại vì anh ta đứng gần nó quá, nó sợ anh ta mà phát hiện ra nó thì tiêu.
Trường đang chờ đến giờ bay của mình, cả nhóm phải đi biểu diễn ở xa và quay quảng cáo nên chọn đi máy bay cho tiện và cho nhanh.
Trường vẫn không thể nào quên được việc lúc sáng, anh vẫn còn bị xốc và căm hận còn nhỏ chết tiệt ấy. Anh nghĩ mình mà bắt gặp nó thêm lần nữa thì thế nào anh cũng tìm cách xử nó hoặc cho nó mấy cái tát, mặc kệ mọi người hay báo chí có biết hay là không.
Nhưng không may cho Thanh, bà già ngồi bên cạnh hỏi nó.
_Cháu có thể cho bác biết mấy giờ rồi không mà máy bay mãi vẫn chưa hạ cánh…??
Thanh ngán ngẩm quá, đang tìm cách trốn tên kia thì bà già này lại hỏi đúng lúc, đúng là xui tận mạng.
Nó cười cười nhưng cái mặt thì nhăn lai.
_Dạ, cũng sắp tới giờ hạ cánh rồi, bác chỉ cần chờ thêm năm phút nữa thôi…!!
Bà kia thấy nó bảo chỉ cần chờ thêm ít phút nữa, bà mừng quá quay sang nhìn nó cười toe toét.
_Cám ơn cháu nhiều nhé, bác nóng cả ruột vì chờ đợi từ sáng tới chờ. À mà cháu cần đón ai à…!!

Thanh kêu khổ, sao bà già này hỏi nó lắm thế, nó khẽ hé mắt xem cái tên kia đã đi chưa. Nhưng anh ta vẫn đứng ở đấy, và mắt xem đồng hồ liên tục, hình như anh ta đang chờ ai thì phải.
Thanh đang tìm cách chuồn đi chỗ khác cho êm, nó nhẹ nhàng bảo bà kia.
_Vâng, cháu đang chờ người thân, bác cứ ở đây nhé, cháu ra đằng kia một tí…!!
Thanh đứng lên, cái mặt cúi xuống, tờ báo mở rộng ở trên tay, nó vội bước đi. Do nó cứ nhìn xuống đất mà người ở cái sân bay này lại đông nên nó va vào một anh chàng đang đi vào.
Thanh đập đánh bốp một cái vào trán của anh chàng, và cú va chạm mạnh đến nỗi cả hai nạn nhân đều ngã cả ra.
Tờ báo trên tay của Thanh bay ra một nơi, chủ nhân của nó nằm ở một nơi.
Hành lý của anh chàng kia cũng không khác tờ báo của Thanh là bao nhiêu.
Cả hai đứng dậy, và cùng xoa xoa vào cục u trên trán của mình. Anh ta mặc dù hơi tức giận khi bị một con nhỏ tông vào nhưng anh ta lại nhẹ nhàng hỏi nó.
_Em từ lần sau đi đứng cho cẩn thận đấy nhé, may mà em va vào anh, anh tha cho còn vớ phải người khác họ không dễ dàng như thế này đâu…!!
Thanh kinh ngạc trước thái độ của anh chàng. Nó cứ tưởng anh ta sẽ quát nạt nó chứ, sao anh ta lại dịu dàng và tốt bụng mà tha cho nó thế.
Thanh đỏ lừng cả mặt khi trông thấy anh ta, vì anh ta đẹp trai quá.
Thanh lí nhí đáp.
_Em cám ơn anh nhiều, lần sau em sẽ chú ý hơn….!!
Anh chàng bây giờ mới nhìn kỹ cô gái trước mặt mình, cô ta đúng là rất đẹp nhưng anh ta phải phì cười vì cách ăn mặc không giống ai của cô ta, chưa hết cả kiểu tóc của cô ta nữa.
Trường chờ thằng bạn thân, anh sốt cả ruột vì nó đến muộn quá, kiểu này mình phải gọi điện để hỏi nó xem nó đang ở đâu hay là nó đã đến chưa.
Trường quay ngay lại khi anh nghe có tiếng hai người va đập vào nhau. Trường kinh ngạc vì kia không phải là thằng bạn của mình hay sao mà nó va vào con nhỏ nào thế nhỉ. Sau khi nhìn kỹ nạn nhân của nó, Trường vừa kinh ngạc, vừa thích thú và ngạc nhiên, anh không ngờ là mình có thể gặp được con nhỏ chết tiệt mà anh căm ghét ở đây, đúng là trái đất tròn, đi một vòng cuối cùng cũng gặp nhau.
Trường liền bước ngay lại, anh cười cười và vỗ vai thằng bạn thân.
_Chào Dũng, sao cậu tới muộn thế…??
Dũng mỉm cười đáp lại lời của Trường.

_Xin lỗi cậu, tại mình bận chút chuyện nên bây giờ mới đến được…!!!
Trường mỉm cười bảo Dũng.
_Không sao vì mình cũng vừa mới tới đây thôi…!!
Thanh vừa nhìn thấy Trường là nó đã cảm thấy sợ và lo lắng rồi, nhưng nó cố trấn tĩnh. Vì nếu nó mà tỏ ra là sợ hãi trước mặt cái tên kia, anh ta sẽ biết ngay và tìm cách bắt chẹt nó thì sao.
Trường liếc Thanh một cái còn sắc hơn cả dao. Trường khinh khỉnh và mỉa mai bảo Thanh.
_Gặp được cô ở đây thật hân hạnh quá…!!!
Thanh cũng đáp lại không kém.
_Không dám, anh là hạc còn tôi là giun làm sao chúng ta có thể hợp nhau được mà gặp hay không gặp…!!
Dũng nghe hai người này đối đáp với nhau anh chẳng hiểu gì cả, anh hết nhìn thằng bạn thân của mình, lại nhìn con nhỏ trước mặt. Anh tự hỏi không lẽ hai đứa này quen biết với nhau và hình như chúng nó không hợp nhau thì phải nên vừa mới trông thấy mặt của nhau là đã cãi nhau rồi.
Dũng phì cười khi thấy Trường và Thanh nhìn thẳng vào mắt nhau, cả hai nhìn nhau không chớp, nếu ai mà xem phim trưởng họ lại tưởng hai đứa này đang đấu nội lực.
Dũng khẽ e hèm một cái, anh nhắc Trường.
_Mình nghĩ là đã muộn rồi chúng ta nên đi thôi…!!
Trường giật mình, anh thôi không nhìn Thanh nữa.

_Ừ chúng ta đi thôi nếu ở đây thêm phút nữa chắc mình sẽ bị suy tim mà chết mất…!!
Thanh điên tiết nói móc.
_Anh tưởng chỉ có mình anh suy tim mà chết à, tôi chỉ cần nghe đến tên của anh cũng đủ để chết rồi…!!
Trường run cả người lên vì giận nhưng anh cố nén để bước đi. Mấy vị khách ở đây, họ vừa trông thấy ban nhạc liền chạy ngay lại để gặp mặt thần tượng và xin chữ ký.
Bốn người bị vây quanh ở giữa, tay của họ ký, miệng trả lời và trên môi lúc nào cũng phải cười.
Thanh nhìn cái cảnh này mà ngán, cái bọn fan ngu ngốc kia không biết gì về anh ta cả. Thần tượng cái con khỉ, người gì mà vừa cộc cắn, vừa ích kỷ và kiêu ngạo.
Thanh bước vào trong vì nó vừa nhìn thấy bóng dáng của chị Thu thấp thoáng sau cánh cửa kính.
Trên môi của nó nở một nụ cười rất tươi, người mà nó mong đợi cả tháng nay đã về.
Thanh cho tay của mình lên vẫy vẫy và cái miệng của nó gọi to.
_Chị Thu em ở đây……!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK