• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với Thu, ngoài cổng có người vừa mới bấm chuông.
Thanh giật thót, chiếc điện thoại trên tay Thanh rớt xuống đất.
Đúng ba giờ chiều, mọi người đều có mặt đông đủ chỉ trừ một người đó là Thanh. Thu buồn rầu bảo bà Nhung.
_Chắc là Thanh không đến đâu mẹ ạ.Sự ra đi của Long đã làm nó bị đau khổ…!!
Thu sụt sịt.
_Con chính là người đã đẩy nó đến bước đường cùng này…!!
Bà Nhung ôm lấy Thu. Bà nói.
_Con đừng tự dằn vặt bản thân con nữa, em gái con chưa bao giờ trách con, và mẹ cũng thế. Hãy để quá khứ ngủ yên đi con, mẹ tin là Thanh sẽ tìm được một người đàn ông có thể thay thế được Long chăm sóc và yêu thương nó… !!
_Vâng, con cũng hy vọng thế…!!
Giờ cử hành hôn lễ đã đến, tiếng nhạc vang lên, ông Hoàng cầm lấy tay con gái, ông dẫn Thu bước vào thánh đường, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, Hoàng đừng ở giữa lối đi, trên môi Hoàng Quân nở một nụ cười, tuy Hoàng nổi tiếng, là một ngôi sao, và thần tượng của mọi người nhưng Hoàng Quân không thích bị phóng viên,báo chí làm phiền nên hôn lễ giữa Thu và Hoàng Quân được tổ chức trong bí mật, mà dù họ có biết họ cũng không thể vào được, vì Hoàng Quân đã thuê mấy tay vệ sĩ và cảnh sát, họ có nhiệm vụ không cho người lạ bước vào trong nhà thờ nếu không có thiệp mời đến dự lễ thành hôn của Hoàng Quân và Thu.
Thu mặc dù hạnh phúc vì được Hoàng lấy làm vợ nhưng trong lòng Thu vẫn canh cánh một mối lo, một nỗi buồn, Thu không thể nào hưởng trọn vẹn hạnh phúc lứa đôi nếu như Thanh vẫn chưa thể tìm được hạnh phúc của đời mình.
Ông Hoàng đặt tay Thu vào tay Hoàng Quân, ông nói.
_Bố giao con gái của bố cho con, bố hy vọng là con sẽ chăm sóc, sẽ bảo vệ nó, yêu thương nó cả đời, bố hy vọng là con sẽ không làm bố phải thất vọng.
Hoàng Quân gật đầu nói.
_Vâng, con hứa…!!
Ông Hoàng trở về chỗ ngồi ngay hàng đầu tiên, tiếng nhạc lại vang lên, một hồi lâu thì kết thúc. Thu nhìn ra cửa, bạn bè của Thu đều đứng ở hai bên, Thu có tất cả tám cô phù dâu, chỉ còn thiếu mỗi Thanh nữa là chín. Thu đau khổ, đôi mắt Thu đỏ hoe, đến giờ này mà Thanh vẫn còn chưa đến, có thể Thanh không thể và không bao giờ quên được nỗi đau.
Cánh cửa nhà thờ mở ra, Thanh bước vào, tất cả mọi người sững sờ nhìn Thanh,vì Thanh đang mặc một bộ váy cưới, một bộ váy cưới màu trắng, bộ váy cưới được may và thiết kế rất giản dị nhưng khi Thanh mặc vào lại cho người ta cảm giác là Thanh như đang không tồn tại, mà Thanh chỉ là một ảo ảnh một người mỏng manh như làn khói, một cô gái trong truyện liêu trai.
Trên môi Thu nở một nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng Thanh cũng đã đến.
Thanh mỉm cười cầu chúc cho hạnh phúc lứa đôi của Thu và Hoàng.

Thanh đứng vào hàng cuối cùng sau tám phù dâu, Thanh cảm thấy lạc lõng vì mình Thanh chơi một kiểu.
Thanh ngó xung quanh, Thanh muốn biết người đàn ông mang biệt danh “Z” là ai, Thanh đã đến, đã làm đúng theo yêu cầu của anh ta, vậy anh ta đâu, sao vẫn còn chưa thấy xuất hiện.
Thanh chờ mãi, chờ cho đến khi Hoàng đeo nhẫn vào tay Thu, Hoàng hôn Thu, chờ cho đến khi tiếng nhạc của nhà thờ vang lên mà vẫn chưa thấy người đó đâu mặc dù Thanh đã cố kiếm tìm, Thanh bật khóc, lệ không ngừng chảy, vậy là người đó đã lừa Thanh, Thanh cay đắng nhận ra Thanh không có duyên với hạnh phúc, không có duyên với tình yêu, ngay cả tình bạn chân thành Thanh cũng không có.
Đến màn tung hoa cưới, tất cả các cô gái đi dự lễ cưới của Thu đều muốn nhận lấy bó hoa đó, còn Thanh, Thanh không muốn, và cũng không muốn nhận, Thu hét lên.
_Mọi người chuẩn bị…!!
Các cô gái hô.
_Tung đi…!!
Bó hoa bay vèo, thật ngạc nhiên mặc dù Thanh đứng trên bậc cao nhất, bó hoa cũng bay trúng vào tay Thanh. Thanh kinh ngạc, sững sờ, Thanh thốt không nên lời, tất cả mọi người đều nhìn Thanh, họ hoan hô nồng nhiệt.
Dung trêu Thanh.
_Vậy là năm nay cậu sẽ đi lấy chồng…!!
Thiên Kim, Thoa, Hường, Liên, Thu cũng bảo Thanh thế, đôi mắt Thanh đỏ hoe, cố nén lệ, Thanh lắc đầu nói.
_Đừng nói nhảm, mình không lấy chồng đâu…!!
_Em sẽ đồng ý lấy anh chứ…??
Thanh buông rơi bó hoa trên tay xuống đất, giọng nói này đã ám ảnh Thanh suốt bảy năm qua, đã khiến Thanh sống mà như đã chết, sống mà không còn biết mình có còn tồn tại hay không…??
Thanh không dám quay đầu lại, cơ thể Thanh cứng đơ, đôi tay Thanh buông thõng, nước mắt không ngừng chảy, tim Thanh đã hóa đá, giây phút này Thanh tưởng Thanh đang đứng ở đâu đó, Thanh tưởng một nghìn năm đã trôi qua trong một phút chốc.
Người đó vòng tay ôm lấy Thanh, thì thầm vào tai Thanh.
_Em yêu…!! Anh yêu em…!!Anh nhớ em…!!
_Xin lỗi em…!! Xin em tha thứ cho anh…!! Xin em đừng giận anh vì anh đã lừa em…!! Xin em đừng bỏ anh….!! Xin em đừng trách anh…!! Xin em đừng rời xa anh…!! Anh xin em…!!
Thanh không còn nghe, không còn cảm giác gì nữa, mọi giác quan trên cơ thể Thanh đã chết, linh hồn, cảm xúc của Thanh đã bay theo gió, theo mây.

Không chỉ có mình Thanh kinh ngạc, không chỉ có mình Thanh sững sờ mà tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái giống như Thanh.
Họ đều im lặng, đều nhìn Long không chớp, ngay cả thở họ cũng không dám thở mạnh, ngay cả khóc họ cũng không dám kêu, trên má họ chỉ có hai dòng lệ đang tuôn trào.
Sau một phút sững sờ, tiếng kêu kinh ngạc, tiếng kêu thoảng thốt, tiếng kêu sợ hãi, tiếng kêu mừng rỡ đều vỡ òa.
Họ ôm lấy Long, sờ nắm vào người Long, họ đánh Long, tát Long, họ chửu Long, họ sỉ vả Long, họ gào thét gọi tên Long, tất cả những tiếng kêu, tiếng thét, tiếng chửu, tiếng gào đó làm cho không khí xunh quanh nhà thờ náo nhiệt, làm mấy con chim bồ câu bay tứ tung, làm đám cưới thêm phần hỗn loạn.
Thanh thất thần, ngơ ngẩn nhìn Long không chớp, bây giờ trông Thanh như một con điên, như một con ngố, như một con mất trí, Thanh nằm lăn ra đất.
Long sợ hãi hét gọi tên Thanh.
_Thanh…!!Thanh…!! Em không sao chứ…??
_Em mau trả lời anh đi…!! Làm ơn hãy nói gì đi…!!
Thu tức giận tát Long một cái, Thu gào lên.
_Đồ độc ác…!! Đồ tàn nhẫn…!!! đồ lạnh lùng…!! Tại sao anh dám lừa mọi người là anh đã chết, tại sao anh dám làm em gái tôi đau khổ, anh có biết bảy năm qua nó sống như thế nào không…??
_Tại sao anh lại có thể vô tình như thế…?? Nó đã vì anh, nó sống mà như đã chết, nó đã khóc thầm không biết bao nhiêu đêm, nó đã bỏ ăn bỏ uống, bỏ cả niềm tin, bỏ cả tuổi trẻ đề chờ anh…!!
_Anh là một tên khốn kiếp…!! Một kẻ không ra gì…!! Sao anh có thể đùa với em gái tôi như thế được, sao anh có thể đem chuyện sống chết của bản thân để thử thách sức chịu đựng của em gái tôi…!!
_Anh đã mừng rồi, đã mãn nguyện vì cho đến tận bây giờ nó vẫn yêu anh vẫn nghĩ về anh đúng không…??
_Đồ độc ác…!! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh…!! Không bao giờ thôi nguyền rủa anh…!! Anh có biết là vì anh mà nó đã tự sát mấy lần mà không thành không hả, vì anh mà nó suốt ngày ủ rũ, suốt này khóc lóc, suốt ngày kêu than….!!
_Sao anh lại tàn độc thế, anh vẫn còn sống ở đây, vẫn còn tồn tại, tại sao anh bảo mọi người là anh đã chết…??Tại sao anh lại làm thế…??anh mau giải thích cho tôi biết đi..!! mau nói gì đi…!!
Long đau khổ ôm chặt lấy Thanh, Thu không ngừng gào lên, không ngừng đánh mạnh vào người Long. Hoàng phải ôm chặt lấy Thu, phải vỗ về Thu.
_Em đừng giận cậu ấy, thật ra trong chuyện này anh cũng có lỗi…!!
Thu kinh ngạc mở to mắt nhìn Hoàng.
_Anh…anh bảo sao…??

Hoàng quay lại bảo Long.
_Cậu bế Thanh về nhà đi, có gì chúng ta sẽ nói chuyện này sau…!!

Thu và mọi người líu ríu cùng nhau rời khỏi nhà thờ, trên đường về nhà. Long ôm chặt lấy Thanh, Long tha thiết gọi tên Thanh.
_Thanh…!! Thanh mau tỉnh lại đi em…!!
_Anh xin lỗi em..!! xin em hãy tha thứ cho anh…!! Xin em..!!
Thanh khóc, lệ rơi trên má Thanh, nhưng Thanh nhất định không chịu mở mắt ra nhìn Long, Thanh sợ khi mở mắt ra rồi, Long sẽ lại biến mất như làn khói, Long sẽ ra đi, sẽ rời bỏ Thanh.
Long hôn Thanh, nụ hôn sau bảy năm xa cách, nụ hôn làm cả hai người tan chảy, Thanh mở mắt ra, Thanh nhìn Long, bàn tay Thanh run rẩy, Thanh sờ lên má Long, sờ lên mắt, lên mũi, lên mặt, lên tóc, lên tai, lên cổ, lên ngực Long.
Thanh run rẩy hỏi.
_Có…có phải là..là em đang mơ đúng không anh…???
Long khóc, cổ họng Long nghẹn lại, Long đau khổ nói.
_Không… phải là em đang mơ, mà anh đã thực sự về với em đây…!!
Thanh lắp bắp.
_Tại…tại sao…sao anh lại lừa em…?? Không…không phải là..là…??
Thanh quá đau đớn nên không thể thốt nổi nên lời nữa, Long ôm chặt lấy Thanh, Long nói.
_Khi nào về nhà, anh sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho em hiểu…!!
Bố mẹ Thanh, bố mẹ Long, Dung, Kim, Thoa, Hường, Liên, Kim, Trang, người yêu của Trang, Hoàng, Ông Vỹ, Thanh, Long đều ngồi tập trung ở phòng khách.
Hoàng nói.
_Mọi chuyện cũng bắt đầu kể từ khi Thanh bị ngất, sức khỏe của Long quá yếu, mọi người ai cũng tưởng là Long sẽ không qua khỏi, đột nhiên sau nửa tháng kể từ lúc Thanh bị ngất Long đã tỉnh lại.
_Câu đầu tiên mà Long hỏi là " Thanh đang ở đâu…??”, biết được bệnh tình và sức khỏe của Thanh, lòng Long đau như cắt, lúc đó Long nghĩ là Long sẽ chết, cơ hội được ở bên cạnh Thanh, chăm sóc Thanh cả đời sẽ không còn nữa.
_Tin tức về người có tủy phù hợp với Long vẫn bặt tăm, trong khi đó tình hình sức khỏe của Long ngày càng yếu, trong nửa tháng chờ đợi Thanh vẫn còn chưa tỉnh lại. Long không muốn sau khi Thanh tỉnh Long phải tiếp tục nhìn thấy Thanh đau khổ, khóc lóc, sầu héo, ủ rũ vì mình. Long đã yêu cầu được cho Long đi, Long muốn đến một nơi nào đó để chờ đợi cái chết, đến một nơi mà Thanh không còn phải nhìn thấy Long chết dần chết mòn nữa, Long muốn làm điều đó.

_Đầu tiên cháu và bố mẹ Long không đồng ý nhưng vì Long van nài, cầu khẩn tha thiết quá, mọi người đã đồng ý để cho Long đi.
_Long nói là nếu còn thương Long, yêu Long thì hãy hoàn thành nốt ước nguyện cuối của Long, Long không nỡ để cho Thanh phải khổ đau, để cho Thanh phải dằn vặt, ốm yếu sầu khổ vì mình nữa, Long không thể chịu đựng được cảnh bắt người con gái mình yêu phải chăm sóc, phải ở bên cạnh mình cho đến lúc chết. Long không thể chịu đựng được điều đó.
_Vì hạnh phúc vì tương lai của Thanh, vì yêu Long, quý mến Long, cháu và bố mẹ Long đã sắp xếp một kế hoạch hoàn hảo để đánh lừa mọi người.
_Ngay tối hôm ấy ba người, cháu và bố mẹ Long đã chuyển Long đi, thật ra Long không đi đâu xa cả, Long chỉ được chuyển đến một bệnh viện khác cách xa bệnh viện cũ vài cây số, và mất mấy tiếng đi xe ô tô thôi.
_Đúng như cháu và hai bác dự đoán, sau khi Thanh tỉnh lại, Thanh đã đòi đi tìm Long ngay, thấy giường bệnh trống trơn, Thanh và mọi người ai cũng tưởng là Long đã chết nên không nghi ngờ gì cả.
_Điều khó khăn duy nhất là làm sao trả lời câu hỏi của mọi người là Long chết khi nào, tại sao không ọi người gặp mặt Long lần cuối, mộ của Long ở đâu…??
_Mọi người có biết là hai bác đây không phải là bố mẹ ruột của Long, nếu Long thực sự là bố mẹ ruột của Long thì Kim hay hai bác có thể cho Long tủy của họ rồi nhưng mà rất tiếc Long lại không phải.
_Long có một người anh trai sinh đôi, người đó đã bị mất vì tai nạn giao thông cách đây một năm, người mà Thanh kêu khóc, quỳ lạy là anh trai sinh đôi của Long, không phải là Long.
Thanh gần như lả người ra sau ghế, Long hốt hoảng vội ôm chặt lấy Thanh. Hoàng kể tiếp.
_Vì bố mẹ của Long đã thất lạc Long từ lâu nên không thể liên lạc được, khi báo chí đưa tin và hình của Long thì ông ấy mới biết, ông ấy đã tìm đến gặp bố mẹ Long. Ông ấy muốn nhận lại Long và xin hai bác cho phép ông được làm điều đó.
_Ông ấy đã đưa em gái của Long đến, chính tủy của cô bé đã cứu sống Long, cứ tưởng rằng sau khi được hiến tủy Long có thể trở về được bên Thanh, nhưng không may trong cơ thể Long lại có bệnh khác, căn bệnh máu trắng vừa được đẩy lùi thì căn bệnh bại liệt lại khiến Long không thể đi lại được, Long đã khóc, đã cầu xin ông Trời thương hại Long cho Long được khỏe mạnh, cho Long được trở về với cuộc sống bình thường nhưng mà Long không thể.
_Long đã ình thời hạn năm năm nếu Long không thể đi lại được, Long sẽ rời xa Thanh mãi mãi, tại sao Long lại không gửi thư hàng tháng cho Thanh mà phải chờ những tận một năm, Long làm thế vì sợ Thanh nghi ngờ, sợ Thanh tin rằng Long vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại, nên Long phải làm thế.
_Người được Long nhờ gửi những bức thư đó là cháu, người được Long nhờ gửi hoa, gửi thiệp chúc mừng cho Thanh sau mỗi lần Thanh đi diễn, đi quay phim cũng là cháu.
_Sau năm năm, tình trạng sức khỏe của Long cũng không có gì biến chuyển Long vẫn phải nhờ người nâng đỡ, nhờ người dìu đi mà thời hạn Long bảo Thanh đã hết rồi, Long muốn gửi thư thêm cho Thanh nhưng Long sợ nếu suốt đời này Long không thể đi được thì sao, không lẽ Long bắt Thanh chờ Long suốt đời.
_Long không thể tàn nhẫn và độc ác như thế nên Long đã giả vờ là Long đã chết thật, đã không còn tồn tại ở trên đời này nữa. Trò chơi giữa Long và Thanh đã kết thúc.
_Long mặc cháu và hai bác cầu xin Long nghĩ lại nhưng Long nhất quyết không chịu nghe, Long dọa nếu cháu và hai bác nói cho Thanh và mọi người ở đây biết Long vẫn còn sống, Long sẽ tự sát vì không còn cách nào khác, bác Phi Yến đành dẫn Thanh và mọi người ra thăm mộ của anh trai Long.
_Thật may mắn nhờ kiên trì chữa trị, Long đã có thể đi được dần dần, sau gần sáu năm, Long đã đẩy lùi được bệnh tật, bây giờ Long đã trở về đây, cháu hy vọng Thanh và mọi người sẽ tha thứ cho Long, tha thứ cho cháu và cho hai bác vì đã dấu không ọi người biết sự thật. Cháu cầu xin mọi người.
Hạnh phúc hay khổ đau thì mọi chuyện cũng đã trôi qua, bây giờ Thanh lại có được Long, có được tình yêu của đời mình.
Tha thứ, hay không tha thứ thì điều đó cũng không còn quan trọng nữa,nước mắt không ngừng chảy Thanh dựa vào vai Long, trên môi Thanh nở một nụ cười, Thanh thì thầm.
_Em yêu anh…!! Em cảm ơn anh vì anh đã về với em…!!Cảm ơn anh...!!
Long nhìn Thanh, lệ cũng đang tuôn trào nhưng hạnh phúc lại làm khuôn mặt Long bừng sáng, làm trái tim Long đập thật nhanh.
Bàn tay Thanh nắm lấy bàn tay Long, tất cả mọi người đều im lặng, đôi mắt của họ đều đỏ hoe, họ không nói gì, họ cũng không dám lên tiếng, họ không muốn phá vỡ đi giây phút thiêng liêng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang