• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau từ Nhật Bản về, Lâm Thi Dĩnh cũng không vội vã tới công ty mà nghỉ thêm hai ngày. Không ra khỏi nhà cũng không đi shopping chỉ yên ổn ở nhà làm trạch nữ.

"Ding dong~ ding dong ~ ding dong~"

Chuông cửa vang lên như bùa đòi mạng, không biết còn tưởng xã hội đen đến đòi nợ. Có điều lần này không khác đòi nợ là mấy, Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy người ngoài cửa liền nghĩ như vậy.

Tay phải vuốt tóc ra sau, động tác tiêu sái mê người, người khác nhìn thấy sợ là sẽ lập tức quỳ gối dưới chân cô. Nhưng cảnh tượng tốt đẹp như vậy liền bị một giây tiếp theo diệt sạch.

Cố Thanh Sứ mắt trứng lớn N lần, vẻ mặt sợ hãi chỉ chỉ vào Lâm Thi Dĩnh

"Cậu là vừa bị người khác hãm, hay vừa hãm người vậy?"

Trên người mặc áo rộng tóc không cột mặt đeo kính Lâm Thi Dĩnh chỉ cảm thấy đầu gối đau quá. Hôm nay thực sự đau quá

Đầu gối của Lâm Thi Dĩnh có đau hay không Cố Thanh Sứ thật sự không biết cô chỉ biết cô phải cứu vớt thị giác của mình.

Cố Thanh Sứ vẻ mặt ghét bỏ dùng ánh mắt như tia X quét Lâm Thi Dĩnh từ đầu tới chân, cuối cùng thi được một kết luận.

"Cậu không biết bộ dạng của cậu rất tổn thương thị giác người khác hả?"

Cố đại tiểu thư, cô xác định là muốn nói như vậy với đội trưởng kiêm đồng đội nóng bỏng của cô thật hả?

Lâm Thi Dĩnh khẽ mỉm cười, chân lui về sau một bước, mắt nhìn chân phải của Cố Thanh Sứ đang chuẩn bị nhấc lên thì ý cười càng đậm. Tay phải bắt đầu dụng sức.

Cánh cửa lớn xẹt một đường vòng cung, mang theo khí thế vạn quân "Rầm" một tiếng, âm thanh vang vang tới tận lầu hai.

Thế giới lại yên bình rồi ~~

"Trời ơi, mũi của tôi!! Lâm Thi Dĩnh tên mất nết, mau mở của cho tôi, mau mở cửa!!"

Không quan tâm bên ngoài đang gào thét dữ dội Lâm Thi Dĩnh phủi phủi bụi trong không khí.

"Hiếm thấy cậu nghỉ hè mà không ra ngoài mà ở nhà làm trạch nữ nha~"

Xem xong một tập hoạt hình, phòng khách Lâm Thi Dĩnh đương nhiên có nhiều hơn một người.

"Thì sao?" Lâm Thi Dĩnh không thấy hành vi của mình có gì kỳ quái.

"Cậu nha" Cố Thanh Sứ thiệt muốn bổ cái đầu kia ra làm đôi coi bên trong chứa cái gì "Mấy khi có thời gian nghỉ ngơi, sao không ra đường hít thở một chút, biết đâu cậu sẽ thấy được cái gì thú vị thì sao? Có khi còn gặp được người cần gặp nữa cơ"

"Cố đại tiểu thư nội tâm vẫn ngây thơ chất phát quá hen~"

"Lâm Thi Dĩnh một ngày cậu không nói móc tôi cậu sẽ chết hả?"

Lâm Thi Dĩnh cười đến sáng lạn, nụ cười có thể làm mù mắt người, nhưng lời nói ra lại làm người khác muốn một dao đâm chết cô "Sẽ"

Cố Thanh Sứ vừa định mở miệng nói thì điện thoại vang lên nhìn vào điện thoại Cố Thanh Sứ cười cười chỉ là nụ cười có chút thâm trầm.

"Thi Dĩnh, có chuyện muốn tìm cậu giúp" vỗ vai Lâm Thi Dĩnh, cắt lời Lâm Thi Dĩnh định nói "Sau chuyện này sẽ dẫn cậu đi Lasaba Liệu Lý, cho cậu mặc sức ăn."

Lời cự tuyệt vừa định nói liền bị cô nuốt xuống, trong nháy mắt vẻ mặt Lâm Thi Dĩnh lập tức đoan trang, giọng nói nghiêm túc.

"Bạn bè gặp nạn, liều chết giúp sức."

Thế nhưng hiện tại cô chỉ muốn đâm cho Cố Thanh Sứ hai đao!!!. Nhìn cảnh tượng hỗn tạp và âm nhạc điếc tai nhức óc, Lâm Thi Dĩnh cảm giác được tim cô sắp bay ra ngoài luôn rồi. Hơn nữa bộ quần áo cô đang mặc là sao? Không khác những bộ quần áo trên sân khấu là mấy, quần da đen ôm gọn cặp chân sát thủ.

"Cố Thanh Sứ, này là sao hả?!"

"Cái gì? Thi Dĩnh cậu nói cái gì? Lớn tiếng một chút" bốn phía ầm ĩ, cho dù Lâm Thi Dĩnh đang đứng sát bên nhưng Cố Thanh Sứ cũng không cách nào nghe rõ, hơn nữa cô đang cực lực tìm người.

"Tớ nói, cậu tại sao lại không nói là muốn tới chỗ này?!" Sàn nhảy đầy lang sói, Lâm Thi Dĩnh rống lớn. Có trời mới biết cô ghét những nơi ồn ào như thế nào.

Cố Thanh Sứ mắt sáng rực nhìn nơi nào đó, chỉ là những gọn đèn u ám như ma trơi làm giảm đi thị giác, cô cầm lấy tay của Lâm Thi Dĩnh "Thi Dĩnh, cậu, sẽ giúp tớ đúng không?"

Câu nói này tại sao lại nghe rõ ràng như vậy? Cô cảm giác được mồ hôi lạnh đổ đầy lưng rồi nha~

Nuốt nước miếng một cái, Lâm Thi Dĩnh giờ phút này không còn thô bạo, mà là túng quẫn nói "Đương nhiên!!"

Đêm nay nhất định là một đêm không bình thường, Hàn Duẫn Nghiên vừa từ Nhật Bản về còn chưa tháo trang sức đã nhận được điện thoại của Liễu Chân.

Nàng liền đi tới "Dạ Ảnh" nơi mà hai người đã xác định mối quan hệ.

Nàng không nghĩ tới kế bên Liễu Chân còn có thêm một người, vị trí trước kia là của nàng bây giờ là của một người khác.

Ở một nơi đông đúc muốn nhận ra một người rất khó, nhưng nhận ra Hàn Duẫn Nghiên rất dễ, chỉ cần Hàn Duẫn Nghiên xuất hiện ở nơi nào, nơi đó liền lóe lên ánh sáng.

"Nghiên, cậu tới rồi."

Liễu Chân, tên cũng như người, mỹ nữ nhu nhược yếu đuối như nhánh liễu, dù là ai nhìn thấy Liễu Chân đều sẽ bị vẻ nhu nhược của nàng mà sinh ra hảo cảm. Ngay cả Hàn Duẫn Nghiên trước kia cũng bị điều này hấp dẫn.

Nhưng hiện tại Hàn Duẫn Nghiên biết vẻ ngoài nhu nhược kia là một trái tim sắc đá, ba năm mến nhau chỉ vì một câu nói nên kết hôn mà vụn vỡ.

Trịnh Đới Hào nhìn thấy bạn thân của vợ sắp cưới liền đứng lên ôn hòa hữu lễ, "Hàn Duẫn Nghiên, mừng em đã tới."

Kỳ thật hai người bọn họ không phải rất xứng đôi sao? Hàn Duẫn Nghiên nhìn hai người họ, dùng trai tài gái sắc để hình dung cũng không quá đáng.

"Đã lâu không gặp." Hàn Duẫn Nghiên trưng ra thái độ quen thuộc.

Bar Club tồn tại ít ra cũng có điểm tốt, mệt mỏi phiền muộn ban ngày có thể đến đây để trút ra, có thể để người ta thoải mái phóng túng mà không cần che giấu nội tâm.

Chỉ là không khí ngột ngạt này không hợp với nàng.

"Haha, Duẫn Nghiên, dạo này tốt không?"

"Cũng tốt lắm, cả ngày bay tới bay lui, chân vừa chạm đất là phải bay tiếp."

"Haha, Liễu Chân cũng từng nói như vậy, giờ nhìn mới thấy đúng, Liễu Chân cũng nói với tôi rất nhiều chuyện về cô."

"Thật sao?"

" haha, Đới Hào, anh nói vậy sẽ làm Duẫn Nghiên xấu hổ đó"

"Thật sao? Xin lỗi xin lỗi" Trịnh Đới Hào ôm eo Liễu Chân, vừa xin lỗi vừa khoe khoang.

"Không có gì, da mặt của tôi cũng không mỏng như vậy đâu" Vì vậy mới có thể ngồi đây nhìn các người liếc mắt đưa tình.

Liễu Chân tựa hồ nghe được tiếng lòng của Hàn Duẫn Nghiên, vẻ mặt tươi cười liền có một tia cứng ngắc.

"Thật xin lỗi, tôi đi rửa tay một chút" Trước sau duy trì thái độ lễ phép, Hàn Duẫn Nghiên cầm lên túi sách đi thẳng vào phòng rửa tay.

Vừa định đóng cửa thì có một bóng người nhanh nhẹn lách vào.

"Cậu vào đây làm gì?" Nhìn người trước mặt, trong lời nói của Hàn Duẫn Nghiên liền đánh mất phép lịch sự nãy giờ.

Liễu Chân làm như không nhìn ra sự lạnh nhạt của đối phương, đi lên vòng tay ôm đối phương vào lòng. "Nghiên, tớ nhớ câụ" hơn nữa còn có chút hối hận...

Ở thế giới của Liễu Chân, Hàn Duẫn Nghiên rất tương phản, nàng tô vẽ cuộc sống vô vị của cô có thêm màu sắc, vì vậy cô không thể nào dễ dàng buông tha cho Hàn Duẫn Nghiên được...

Nhiệt độ tiếp xúc thân thể khiến cho Hàn Duẫn Nghiên say mê, nhưng câu nói tiếp theo làm tâm nàng mới vừa ấm áp tức thì giá lạnh.

"Nghiên, chúng ta làm lại từ đầu có được không?"

"Vậy còn Trịnh Đới Hào thì sao?

"..." Liễu Chân không lên tiếng, chỉ tựa đầu vào cổ Hàn Duẫn Nghiên, trước sau đều là mùi hương bạc hà thanh mát.

Hàn Duẫn Nghiên lui về sau mấy bước đẩy người đang ôm mình ra, cất bước, đến đây chỉ muốn nhìn thoáng qua đối phương một chút.

"Liễu Chân, đừng ép tôi hận cậu"

Ra ngoài đóng nhẹ cửa lại, Hàn Duẫn Nghiên lần nữa trở về thế giới ồn ào.

Cùng Liễu Chân một trước một sau về lại chỗ ngồi, Liễu Chân mới vừa ngồi xuống đã bị Trịnh Đới Hào kéo vào lòng ngực, ngay tại thời điểm này, có thể nói Trịnh Đới Hào là toàn tâm toàn ý yêu Liễu Chân, bưng trà đưa nước, nâng niu yêu thương cô ấy trong lòng bàn tay.

Hàn Duẫn Nghiên nâng ly rượu lên, che đi khóe môi trào phóng. Kỳ thực nàng hiểu ý của Liễu Chân, bởi vì đều là phụ nữ nên không thể cho cô ấy bất kỳ điều gì, thậm chí có khi còn tạo thêm gánh nặng cho cô ấy, vì vậy dù ba năm yêu nhau đều là người giấu ta giếm, không ai biết bạn gái của Liễu Chân là nàng, người yêu của nàng là Liễu Chân.

Từ khi bắt đầu không phải đã sớm biết được kết thúc rồi sao? Càng nghĩ càng làm nội tâm của Hàn Duẫn Nghiên đau đớn, nàng không phải tâm địa sắt đá, ba năm, dù là chuyện hay con người cũng có thể cảm hóa, nói chi là tình yêu.

Cho nên nàng muốn buông tay, vừa buông tha chính mình cũng buông tha Liễu Chân, bởi vì vậy nên nàng bây giờ một bên nội tâm đổ lệ một bên ngồi ở nơi này.

Nàng đánh giá chính mình quá cao, nhưng đánh giá quá thấp tâm địa sắt đá của Liễu Chân.Nàng bây giờ thực sự muốn rời đi.

"Xin lỗi, tôi còn có việc, vậy nên đi trước." Bởi vì trường kỳ phục vụ người khác, nên Hàn Duẫn Nghiên sớm đã tập cho mình thói quen lịch sự nhã nhặn. Ánh mắt áy náy cùng giọng nói hối lỗi, dù la ai nhìn thấy vẻ mặt này cũng sẽ không nhẫn tâm dây dưa. Trịnh Đới Hào đương nhiên là quân tử, vì vậy hắn cũng không khó dễ chuyện Hàn Duẫn Nghiên rời đi, lần này gặp ở đây là vì theo ý của Liễu Chân mà thôi.

"Tôi đi trước..." Lời còn chưa nói hết thì đã bị một bóng người xinh đẹp mang theo khí tức hừng hực xông tới.

"Trịnh Đới Hào! Anh là thứ nhẫn tâm! Vì cái loại người này chia tay với tôi! Người như vậy có gì tốt hả? Ốm đói yếu kém! Anh không phải nói rất thích thân hình diễm lệ sao?!" Lời vừa dứt liền dùng ánh mắt ghét bỏ đánh giá Liễu Chân từ tóc đến chân. Ở nơi này vốn đã bị dòm ngó không ít vì có hai đại mỹ nữ là Hàn Duẫn Nghiên và Liễu Chân...nay lại xuất hiện thêm một người đẹp lạ mặt, một thân màu đen quần da áo da, tóc xoăn đỏ thắm, phối hợp vô cùng ăn ý với đôi giày cao gót đen ôm đôi chân đẹp, có thể nói đây là một người phụ nữ kiêu ngạo, diễm lệ, mê hoặc lòng người, người này chính là nữ vương, mọi người ở đây đều tình nguyện cúi đầu quỳ lại nữ vương kia trăm lạy.

Chuyện gì vậy giời?????

Ba người Trịnh Đới Hào khó hiểu nhìn người đẹp vừa xông tới, những gì người đẹp vừa nói bọn họ nghe không hiểu. Đặc biệt là đương sự Trịnh Đới Hào, hắn chưa từng thấy qua người này, đối với phụ nữ xuất sắc như vậy hắn làm sao quên được.

Hắn tận lực dùng ngữ khí hòa nhã, cũng tận lực dời đi tầm mắt đang dán vào đôi chân thon dài của đối phương "Tiểu thư, có phải nhận nhầm người không?"

Hắn vạn lần không nghĩ được, một câu đơn giản như vậy lại gây ra hậu quả chà bá.

Người đẹp lạ mặt biệu hiện như không thể tin nổi chân lùi về sau hai bước, khẽ cắn môi vẻ mặt tràn đầy bi thương, cảnh tượng nữ vương rơi lệ lập tức làm cho bốn phía tầm mắt bất mãn dồn dập nhìn Trịnh Đới Hào.

Chuyện này rốt cuộc là tại sao sao???? Cảm nhận được ánh mắt lên án, Trịnh Đới Hào thực sự rất muốn lật bàn, hắn thực sự không quen biết người này nha~~~~~

Hàn Duẫn Nghiên ở một bên từ kinh ngạc trở thành đăm chiêu, tại sao cứ thấy hính dáng và giọng nói này rất quen thuộc.

"Trịnh Đới Hào! Anh được lắm, rất được!!!!! Chúng ta một đao đoạn tuyệt đi!"

Bốp một tiếng, thanh âm vang lên lanh lảnh.

Người đẹp kia hấp tấp rời đi như lúc mới đến, chưa từng có một tia muốn dừng lại, để lại một đám người sững sờ.

"Tôi đi trước." Khóe môi cong lên cho nụ cười, Hàn Duẫn Nghiên lập tức rời đi, hương thơm của người kia sượt ngang qua mũi, mà loại hương thơm này trước đây không lâu đã ngửi được ở trên một người nào đó.

Vừa nghĩ ra người có khả năng lớn nhất, nàng nhịn không được ý cười.

Nàng lúc nãy thấy rất rõ nha, người kia sau khi đánh xong quay đi liền vì đau mà nhe răng trợn mắt, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng nàng vẫn thấy rất rõ ràng nhaaaaa.

Thật đúng là ngu ngốc!

Lúc rời đi Hàn Duẫn Nghiên không chú ý tới một điểm, chính là từ khi phát hiện thân phận của người kia, nàng một lần cũng không nhìn Liễu Chân, loại cảm giác ấm áp bởi cái ôm lúc này cũng bị quên lãng.~~~~~~~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK