• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm dài mấy cũng kết thúc, nắng sớm xuyên qua rèm cửa nhảy múa vào nhà, ánh mắt trời chói rõ là làm người ta khó chịu.

Người nằm trên giường mi khẽ run, bộ dạng rõ là không muốn dậy.

"Ưm ~"

Lười nhác rên khẽ một tiếng, người ở trên giường chậm rãi xoay người. Giường quá rộng nên nàng có thể nằm theo chữ Đại luôn.

Hả????

Giường lớn lại không có bất kỳ vướng víu nào, người trên giường quay đầu nhìn, vị trí bên trái ngoại trừ nhăn nhúm ra, hổng có ai hết trơn.

"A Dĩnh ~?"

Ai vừa tỉnh ngủ giọng nói cũng sẽ khàn khàn, Hàn Duẫn Nghiên nhẹ nhàng thét lên, cơ mà hổng có ai giả lời nàng.

Nàng mang dép ra khỏi phòng, căn nhà to lớn trống trải đến đáng sợ.

"A Dĩnh???"

Nàng gọi lớn lần nữa.

Cũng hởm có ai thèm giả lời đâu.

Đi rồi???

Sáng sớm nàng đã ăn một bụng oán giận rồi, tính cách dù mạnh mẽ thế nào, bề ngoài xuất chúng ra sao, tính tình bá đạo cỡ nào, thì thời khắc này Hàn Duẫn Nghiên cũng chỉ là một cô gái đang yêu bình thường. Nàng đương nhiên hy vọng, khi mở mắt sẽ nhìn thấy người mình thích nằm bên cạnh, sau đó cũng hy vọng đối phương mỉm cười nhìn nàng, cùng nàng trải qua một buổi sáng ngọt ngào.

Nàng đi tới ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đương nhiên không vui.

Nghiêng đầu, nàng phát hiện đèn báo điện thoại không ngừng chớp tắt, dưới điện thoại còn có một tờ giấy.

"Đứa nhỏ, tôi sáng sớm có việc, nhưng lại không muốn đánh thức cậu dậy sớm, còn nữa, tủ lạnh gì mà trông quơ trống hoắc, tôi có mua sữa đậu nành với bánh bao ý, nhớ hâm lại rồi hãy ăn, biết chưa?"

Giữa những hàng chữ thẳng tấp là sự quan tâm yêu thương ngọt ngào.

"Tôi đâu phải con nít." Tuy là lầm bầm cơ mà trên mặt Hàn Duẫn Nghiên lại là nụ cười không thể giấu.

Nàng đi tới nhà bếp, trên bàn đúng là có bánh bao, cơ mà đã nguội rồi.

Nhìn bánh bao, Hàn Duẫn Nghiên thật sự có chút đau lòng, bây giờ mới bảy giờ rưỡi thôi, Lâm Thi Dĩnh đầu gỗ mấy giờ đã đi ra ngoài????

Nàng hình như có thể tưởng tượng ra được cảnh, Lâm Thi Dĩnh ngáp ngắn ngáp dài, che mặt che mũi uể oải đi mua đồ ăn sáng cho nàng.

"Đúng là đầu gỗ mà.!"

Lâm Thi Dĩnh ngáp mấy chục cái rồi, tối qua chật vật lắm mới ngủ được, chưa tới 5h sáng đã phải ra ngoài, tính ra cô ngủ chưa được 4 tiếng nữa là.

"Winnie, tối qua bộ đi ăn trộm hả?" Chuyên gia trang điểm Kitty cầm bông phấn cẩn thận che đi đôi mắt thâm.

"Nếu được vậy cũng tốt á." Lâm Thi Dĩnh ngáp một cái, nước mắt liền quấn quanh hốc mắt khô khốc.

"Ôi chời, đừng khóc đừng khóc" Kitty lập tức đưa khăn giấy cho cô.

"Chế, làm ơn đừng làm quá như vậy." Ngẩng dầu lên, Lâm Thi Dĩnh cẩn thận lau đi nước mắt.

Lôi ra son môi, Kitty giúp Lâm thị quánh môi, miệng lầm bầm "Chị là sợ tiểu thư em mệt thôi, okie chưa?!"

"Không tệ nha, rất hợp ý trẫm.!"

"Cô vừa vừa thôi" nhẹ rút son môi về, môi của Lâm Thi Dĩnh bây giờ kiềm diễm gợi tình vô cùng.

Nhìn chính mình trong gương, Lâm thị thiệt muốn khen chuyên gia trang điểm của mình quá, kỹ thuật đúng là không tệ chút xíu nào, đương nhiên một phần cũng nhờ mình trời sinh quyến rũ nên chỉ cần qua vài cái dậm phấn đã đẹp đến ngỡ ngàng như vậy.

"Winnie, điện thoại của của cậu phát sáng kìa."

Bởi vì yêu cầu của công việc, điện thoại của Lâm Thi Dĩnh đều là im lặng, mới quay chương trình xong, tin nhắn đã có mười mấy cái tin nhắn. Đương nhiên là cùng một người.

"Ồ, ai nhắn cho đội trưởng nhà ta dữ vậy?"

Quách Vũ Nhàn đương nhiên nhìn ra nụ cười không bình thường của Lâm thị, dạo gần đây Lâm Thi Dĩnh toàn cầm điện thoại nhắn tin còn gì, có khi còn tách nhóm gọi điện, kiểu này chỉ cần thở thôi cũng biết là có gì đó mà.

"Không có gì đâu."

Lâm Thi Dĩnh mặt không che ý cười, cả mặt đều là hạnh phúc.

"Chà chà chà." Quách Vũ Nhàn tin chớt liền luôn đó, người được mệnh danh là trạch nữ tự luyến mà có cái vẻ mặt em gái hạnh phúc này hả? Đúng là không đùa được nha, cô đang tò mò coi người nào có thể can đảm khai sáng đầu gỗ nha~~~

Có điều...

Người nào đó đang uống nước sắc mặt có vẻ không được tốt lắm nha, toàn bộ thành viên ai cũng nhìn thấy chỉ có đầu gỗ là đui rồi nhìn ra được thôi.

Thở dài một cái, nhìn nụ cười ngố nghếch của Lâm Thi Dĩnh càng làm Quách Vũ Nhàn phát run. Mùi dấm chua nồng nặc quá rồi, tốt nhất cô nên rời đi.

"Ry.!" Mao Nhẫn vẻ mặt nghiêm túc đẩy cửa phòng trang điểm ra, cô đi tới chỗ Lâm Thi Dĩnh, vẻ mặt phức tạp quăng ra tờ báo mẫu.

"Sao vậy?"

"Em tự xem đi."

Nghi hoặc cầm lên bản báo mẫu, Lâm Thi Dĩnh cẩn thận đọc.

"Chủ tịch tập đoàn C&K dạo phố cùng cô gái bí ẩn.'

Quý Hân Di ở bên cạnh đọc lớn tiêu đề, thật ra khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mao Nhân các thành viên còn lại sớm đã tụ lại rồi.

"Cái này thì liên quan gì với chị Dĩnh?" Thái Thư Trí đương nhiên không hiểu, đội trưởng của mình với chủ tịch tập doàn C&K thì có liên quan gì??

"Mấy người nhìn rõ chút đi." Từ Mộng Âm chỉ chỉ bức ảnh chiếm một nữa tin tức.

Nghe như vậy mọi người lập tức quan sát kỹ hình ảnh của cô gái bí ẩn.

Mũ lưỡi trai xanh lam, t-shirt đen, quần jean rách, kín lớn, túi trắng. Ủa sao quần áo quen mắt dữ thần.

"Ủa, cái này là y phục hôm của của chị Winnie mà???" Quý Hân Di kinh ngạc thốt lên, tuy mặt đã bị che đi một nửa cơ mà vẫn có thể nhận ra người quen nha.

Tầm mắt mọi người lập tức đặt lên đương sự.

Lâm Thi Dĩnh lúc đầu nhìn tiêu đề đã thấy không ổn rồi, nội dung bài báo cũng không ngoại dự đoán của cô. Cơ mà cũng coi như may mắn đi, lúc paparazi chụp thì cũng là lúc Chu Quách Di vừa lên xe rời đi, vậy nên mặt của Hàn Duẫn Nghiên hoàn toàn bị che kín.

"Thi Dĩnh," đây là bản thảo mẫu sắp được phát hành đó, chị cần một lời giải thích.

Mao Nhẫn xưa nay có một thói quen, nếu có chuyện lớn xảy ra, sẽ lập tức gọi thẳng tên đương sự.

Lâm Thi Dĩnh thở dài, ngẩng đầu nhìn mấy thành viên đang chăm chú nhìn mình, lúc đối đầu với ánh mắt của Mao Nhẫn càng thêm nghiêm túc. "Hôm qua em hẹn với bạn đi ăn cơm, chỉ là trùng hợp gặp ông Chu ở trên đường thôi, ông ấy không mang điện thoại nên hỏi mượn em, sau đó nói chuyện mấy câu là đi rồi."

Ánh mắt Mao Nhẫn phức tạp hỏi "Thi Dĩnh, em biết nếu số báo này phát hành sẽ có chuyện gì không?"

Sẽ có chuyện gì sao? Lâm Thi Dĩnh bất đắc dĩ nở nụ cười.

Đội trưởng quốc dân bí mật hẹn hò với chủ tịch tập đoàn đa quốc gia.

Tin tức thật sự rất hấp dẫn.! Nếu đương sự không phải cô, chỉ sợ cô cũng sẽ say sưa nhiều chuyện.

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới đời sống bình thường của cô, các tạp chí lớn nhỏ khẳng định sẽ in hình của cô lên trang đầu, rồi album mới, kể cả OST Kế Vận sắp thu cũng sẽ bị ảnh hưởng, rồi công ty, hay ở nhà cũng sẽ bị paparazi rình rập.

"Em biết."

Giọng nói của Lâm Thi Dĩnh uể oải.

Nhà báo toàn là một lũ nói láo ăn tiền, chuyện không có cũng sẽ được bọn họ nói thành có, mà còn là y như thật là đằng khác.

"Khoảng thời gian này không được tự tiện ra ngoài, không cần thiết cũng không cần đi fanmeet làm gì."

Để tránh những ồn ào không cần thiết, quyết định này đương nhiên chính xác. Thời gian sẽ làm mọi người quên đi mọi chuyện.

Lời nói này thật sự làm mọi người lâm vào im lặng, fan hâm mộ thật sự rất khó lường, showbiz vốn đầy rẫy sóng gió, hơn nữa các nhóm nhạc ca sĩ solo bây giờ y như nấm mọc sau mưa, lấy cái gì bảo đảm bọn họ sẽ chị coi mình là idol duy nhất đúng không?

Có thể vào lúc này bọn họ là fan, nhưng hôm sau lại biến thành một đoàn quân chống lại mình.

Lâm Thi Dĩnh đối với quyết định này có chút sợ hãi, nếu làm vậy fan của cô sẽ giảm không ít đâu.

Nhìn Lâm Thi Dĩnh cuối cùng cũng khai sáng, Mao Nhẫn ở trong lòng thở dài một hơi, chức vụ đội trưởng này Lâm Thi Dĩnh trước giờ gánh rất tốt.

"Lần này không cần quá lo lắng đâu."

Dưới bầu không khí nặng nè, Mao Nhẫn phun ra một câu.

"Sao cơ?" Lâm Thi Dĩnh đần mặt ra hỏi.

"Chị Nhẫn, ý chị là gì?"

Chu Kiều Lâm khó hiểu nhìn vẻ mặt ung dung của Mao Nhẫn.

"Cái này, đáng ra hôm nay đã đăng rồi."

Hôm nay??

Không đúng nha, nếu là hôm nay sao các cô lại không biết???

Nhìn cả đám đần thối mặt ra, Mao Nhãn bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc. "Ừ, từ tối qua chị đã nhận được bản mẫu rồi, có điều cũng may là Winnie em ngụy trang tốt đó, bọn họ không nhận ra em."

"Bọn họ sao lại không đăng cái này?" Lâm Thi Dĩnh đương nhiên không biết gì rồi.

Mao Nhẫn hơi đổi sắc mặt "Winnie, hôm qua em cho ông Chu mượn điện thoại của chị đúng không?"

"Uầy...sao chị biết???" Sự việc bại lộ nhanh quá, cô đương nhiên không nghĩ tới Mao Nhẫn biết nhanh như vậy T^T~

Mao Nhẫn nửa tức nửa buồn cười nói "Có thể không biết hả? Ông Chu có gọi tới số chị đây này."

"Hả?"

"WTH?"

Chu Kiều Lâm kêu lên.

Mao Nhẫn đứng mỏi chân nên tìm chỗ ngồi xuống chậm rãi nói "Ổng gọi điện thoại liền nói cảm ơn chị, chị đương nhiên không biết cái quái gì đang xảy ra. Nếu không nghe ổng kể lại, thì chắc chị đã không kịp gọi người ngừng ngay số báo hôm nay rồi."

Coi như trong cái rũi cũng có cái may, may là cô đưa điện thoại của Mao Nhẫn cho ông Chu mượn, nếu không phải vậy thì chả biết chuyện sẽ thành cái gì, hơn nữa cái cô làm cô lo lắng nhất, chính là Hàn Duẫn Nghiên cũng bị lên báo luôn.

Vậy thì quá tồi tệ.

Cô không muốn,một chút cũng không muốn đối phương bị liên lụy.

"Tuy rằng chuyện đã được giải quyết, nhưng mà" Đang lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm, Mao Nhẫn lần nữa nghiêm túc "Mấy đứa từ nay phải chú ý dùm tôi. Những lần tiếp xúc với danh nhân đại gia thì cẩn thận một chút. Làm ơn để ý dùm tôi cái đi."

Lời cuối của Mao Nhẫn là một nửa răn dạy, một nửa bảo vệ quan tâm.

"Còn một việc..."

Mao Nhẫn dừng lại một chút, quét mắt nhìn Từ Mộng Âm, Chu Kiều Lâm cuối cùng dừng lại trên người Lâm Thi Dĩnh, vẻ mặt trêu ghẹo "Thu lại cái mùi chua đến chết người này dùm cái đi."

Sáng sớm đã bị trận sóng gió này hung hăng đánh tới, làm Lâm Thi Dĩnh có chút lo lắng.

Đối với cô mà nói, dù scandal của cô cùng một người đàn ông nào đó sẽ tạ nên sóng gió không nhỏ, cơ mà lần này nếu quan hệ của cô và Hàn Duẫn Nghiên bại lộ, chờ đợi cô và nàng sẽ là một bầu trời thóa mạ. Cô dám lấy chính mình ra chắc chắn cùng bảo đảm.

Lâm Thi Dĩnh thất thần nhìn ra cửa sổ, lúc này cô đang ở trong xe để đi tới sudio ghi âm bài hát.

Trận chiến ái tình này, cô và nàng làm sao có thể bình thản đi qua đây?

Lâm Thi Dĩnh phát hiện ra, càng lúc cô càng muốn có Hàn yêu nghiệt, mặc dù mồm miệng cả hai rất đanh đá, nhưng đối với tương lai này, nếu nói không sợ hãi, không lo lắng, thật sự là gạt người dối mình.

"!???!"

Hai mắt mở lớn mém tí đã rớt cả ra ngoài, Lâm Thi Dĩnh vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn số điện thoại hiện trên màn hình.

"Dậy rồi?"

Lâm Thi Dĩnh là đầu gỗ không hiểu phong tình, câu nói đầu tiên đã biểu thị rất rõ ràng rồi.

Hàn Duẫn Nghiên ở bên kia thật ra đã quen với mấy câu nói vô duyên này rồi, đầu gỗ như Lâm Thi Dĩnh nàng sẽ từ từ huấn luyện.

"Ừm, bên cạnh không có người ồn ào có chút không quen rồi."

Trình độ của Hàn yêu nghiệt rõ ràng cao hơn Lâm đầu gỗ, tùy tiện cũng có thể phun ra một câu ngon ngọt.

Đương nhiên, câu nói này làm lòng Lâm Thi Dĩnh cảm thấy ngọt ngào, cơ mà giọng nói vẫn như cũ sang chảnh "Ồ, thật sao?"

"Ừm, thật" Không trêu chọc, cũng không nói quá, Hàn Duẫn Nghiên thoải mái thừa nhận sự thật.

Nhìn qua cửa xe, Lâm Thi Dĩnh có thể nhìn thấy nụ cười của mình rất chói mắt. Cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, hai mắt có hơi ửng hồng, chuyện sáng này, thật sự làm cô bất an và lo lắng cho Hàn Duẫn Nghiên.

"Hàn Duẫn Nghiên." Co nhỏ giọng gọi tên người cô thương mến, thanh âm yêu ớt đến độ người trong xe không ai nghe được, nhưng lại có thể truyền đến người đang cách cô mấy số.

"Sao vậy?"

"Tối nay tám giờ tôi sẽ về nhà."

Hàn Duẫn Nghiên ở bên kia điện thoại mắt mở to, nàng ngọt ngào nở nụ cười, cười đến rạng rỡ.

"Ngoan."

~~~~~~~~~

P đang nghĩ có nên đổi cách xưng hô giữa hai người Hàn Lâm không, sau đó P lại nghĩ, tôi- cậu, có vẻ gì đó vừa gần vừa xa, rất hợp với hai người bọn họ. Kiểu như có cưng nựng yêu thương, cũng có xa cách nhạt nhòa, kiểu đó lại làm p thấy rất thú vị khi đọc. Chỉ là không biết mọi người thấy thế nào, nếu có gì cứ cho P ý kiến hé ;) ~ Love ya~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK