.
Chỉnh lại quần áo của mình, cười một nụ cười dịu dàng xinh đẹp, đây mới là Thâm Tình của mọi khi. Vui vẻ không biết tổn thương, không biết nỗi đau là gì. Cô hài lòng nhìn bản thân trong gương, sau đó cô quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này xem như không có chuyện gì xảy ra.
Một tuần sau, Thâm Tình xin nghỉ ở nhà vì cô không thể tiếp tục làm được nữa. Cơn sốt và họ cứ dính lấy cô từ một tuần nay, cô đã cố gắng để có thể tiếp tục công việc, nhưng vẫn không tài nào làm được. Hôm nay trong nhà không còn thức ăn nên cô phải ra siêu thị để mua đồ, nếu không dù có cho tiền cô cũng nhất quyết không rời khỏi nhà vào buổi tối. Bởi vì cô biết, nhà của mình vẫn là nơi an toàn nhất, vẫn là bình yên nhất. Biết đâu được khi vừa ra tới cửa vận đen đã bao vậy nấy cô chứ.
Trên tay cầm rất nhiều thứ, hai tay đều là đồ đạc cần dùng cho những ngày tiếp theo. Khi về đến nhà, cô bắt gặp một cái bóng cao lớn đang đứng ở trước cửa
nhà mình.
Bóng rất cao, người đó nếu như kiễng chân một cái là có thể chạm vào cánh cửa nhà cô. Thâm Tình Vách người muốn bước vào trong những người đó không cho, cố định hét lớn có “sở khanh” thì người đó vội ngã ngay xuống đất.
Đôi mắt to tròn vô tình nhìn thấy một vài vết máu rơi dính xuống lòng đường, đây là khu tập thể nên thường xuyên có người qua lại. Thâm Tình đứng từ trên cao nhìn người đàn ông nằm ở dưới đất kia, cô không muốn liên quan tới bất kỳ ai ở Nhạc Thành này, không một ai. Vì vậy cô quay người lại đang muốn gọi những người đi đường kia thì một bàn tay đưa ra bắt lấy chân của cô. "A..."
Những người đi đường kia mỗi lúc càng đi xa hơn, Thâm Tình muốn gọi người
LCC
đó lại để giúp cô, nhưng bị người nằm ở dưới giữ chặt không cho cô quay người. Cô cảm nhận được máu trên tay của hắn tay dính chặt lên ống quần mình, ướt ướt tanh nồng mùi máu. Cô muốn đá tay của hắn ta ra, nhưng vì bị giữ chặt nên không thể.
Cô có thể nghe thấy tiếng nói của người đó, là giọng của một người đàn ông. Mặc dù đang bị thương, nhưng giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng. “Đừng gọi ai, cũng đừng đưa tôi đến bệnh viện” Nói xong anh ta liền ngất đi, nhưng tay vẫn ôm chặt hai chân của cô không chịu buông ra. Thâm Tình cố đẩy người đàn ông đang nắm lấy chân cô ra, nhưng không tài nào đẩy ra được. Cô không khỏi nhớ lại một màn ở trong nhà vệ sinh của hai tuần trước, cũng có một người đàn ông chặn đường không để cô đi. Còn giống như một tên sở khanh dơ bẩn chạm vào người của cô. Thâm Tình đứng từ trên cao nhìn xuống gương người đàn ông kia, cô không muốn cứu ai, lại càng không muốn liên lụy đến bản thân mình. Dù cho anh ta có sắp chết cô cũng sẽ không quan tâm tới, dù có chết trước mặt cũng không liên quan tới cô. “Buông tay của anh ra cho tôi, tôi không thích bị anh liên lụy tới tôi. Buông tay của anh ra, này, này.”
Nhưng cô có nói, có đẩy thế nào người đàn ông kia cũng không buông tay. Lúc này phía sau có hàng loạt tiếng bước chân vọng tới, giống như đang tìm ai đó.
Giọng nói vọng lại khiến cho Thâm Tình sợ hãi.
“Mau lên, tìm nó cho tao, tao muốn nhìn thấy nó, dù chết hay sống cũng phải thấy xác. Mau lên, gõ cửa từng nhà cho tao, phải tìm thấy nó” Giọng nói hùng hổ.
Thâm Tình không biết tại vì sao, ma xui quỷ khiến như thế nào. Cô lại cúi người xuống kéo người đàn ông đang nằm dưới đất lên, sau đó để hắn vào trong nhà của mình. Có lẽ cô bị điên rồi cho nên mới làm như vậy, Thâm Tình tự mắng mình.
Nhà cô cũng không to, chỉ một cái giường, một phòng bếp, một phòng tắm và một phòng khách nhỏ. Căn nhà này cô đã ở mười một năm rồi, chính là giám đốc Khương đã mua căn nhà này cho cô khi cô vừa tới Nhạc Thành. Ông ấy từng nói
nhiều lần là muốn có chuyển đến một căn khác rộng rãi hơn, nhưng cô đều từ chối, cô thích ở đây hơn, căn nhà này giống như người bạn thân duy nhất với cô vậy đó.
Để người đàn ông kia xuống dưới ghế sofa, đứng từ trên cao nhìn xuống gương mặt của hắn ta một lượt. Vừa rồi ở bên ngoài trời tối nên không thể nhìn rõ mặt, lúc này trong phòng ánh sáng vừa đủ nên có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của
người đàn ông kia hơn. Gương mặt góc cạnh lạnh lùng, mặc dù anh ta đang nhắm mắt nhưng sự lạnh lùng lại không thể vơi đi.
Không biết tại vì sao, nhưng cô còn có thể cảm nhận được sự độc ác sâu ở bên trong con người của anh ta nữa. Đôi lông mày dặm, chiếc trán cao ráo, đôi mắt hẹp dài, khi ngủ cô còn nhìn thấy hàng lông mi dài kia đang run lên giống như sợ hãi thứ gì đó. Không biết tại vì lý do gì, nhưng cô cứ mãi đắm chìm vào nhan sắc tuyệt trần này của người đàn ông, mãi không dứt ra được.
Lại nhìn xuống một chút, phát hiện trên ngực anh ta có một vết thương bị đạn bắn, máu vẫn đang chảy ra. Chúng còn dính hết lên chiếc ghế sofa cô vừa giặt hai ngày trước. Thâm Tình chạy tới lấy giấy, thấm vết máu ở trên sofa của hắn ta lại, cô không muốn mùi máu tanh ám vào ghế sofa. Máu của hắn cũng vì thế mà bám vào tay của cô.
Một mình cô không thể nào cứu hắn được, cô cũng không thể chữa trị cho người đàn ông này được. Không, là cô không dám.
Thâm Tình lấy điện thoại ra muốn gọi cho đồng nghiệp cô tới đưa người đàn ông này tới bệnh viện, nhưng bên ngoài lúc này có người gõ cửa phòng. Thâm Tình nắm chặt điện thoại trong tay, mắt nhìn ra cánh cửa phòng ở bên ngoài. Bên ngoài giọng nói hùng hổ của những người kia không ngừng vang lên, khiến cho trái tim cô cũng dựng đứng lên vì nó. “Mau, gõ nhà này đi. Tới gõ cửa từng nhà cho tao. Nếu phát hiện kẻ đó giấu người thì giết chết không tha cho tao”
Giết chết không tha? Thâm Tình khó khăn nuốt nước miếng trong miệng mình, cô nhìn về người đàn ông đang nằm ở trên ghế sofa. Không phải họ đang tìm hắn ta đấy chứ? Nếu như bọn người ở ngoài kia biết cô giấu người họ có giết người
diệt khẩu không vậy? Chuông cửa lại một lần nữa vang lên, khiến cho dây thần kinh của cô trở nên căng cứng. Lúc này không thể để cho người đàn ông kia đến bệnh viện được, cũng không thể để cho những người kia bước vào phòng và thấy hắn ta ở đây. Nghĩ một lúc, Thâm Tình liền đi vào nhà vệ sinh. Sau đó đi ra trên người cô quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt giống như vừa gội đầu, bóng dáng lười biếng đi về phía cửa phòng và mở ra.
Bên ngoài phải có đến năm người đàn ông, trên gương mặt đều lộ rõ vẻ mặt dữ tợn không khỏi khiến người ta sợ hãi. Một giọng nói thô thiển vang lên. “Cô gái, trong phòng cô có ai khác không? Ví dụ như một người đàn ông bị thương hay...
Thâm Tình nhìn từ trên xuống dưới một lượt người đàn ông đang nói chuyện. Anh ta tầm hai mươi mấy tuổi, trẻ như vậy lại đi theo con đường xã hội đen này, thật không biết tốt xấu mà.