Dù sao cha Tiêu cùng mẹ Tiêu đã là vợ chồng nhiều năm rồi, ông hiểu rất rõ bà ấy, nhìn gương mặt rối rắm của cháu ngoại, ông bình tĩnh mở miệng an ủi, “Bà ngoại của cháu là do được gặp lại cháu nên rất vui vẻ, bà ấy á, khi càng yêu thương một người, sẽ càng hết lòng nấu những món ăn ngon cho người đó ăn, cháu cứ ăn đi, ăn được bao nhiêu thì ăn, nếm thử hương vị thức ăn của bà cháu, mì bà ấy làm vô cùng ngon.”
"Ông ngoại, cháu nghe người ta nói, muốn trói chặt tâm một người, trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó. Năm đó có phải ông đã bị tài nấu nướng của bà ngoại hấp dẫn mới cùng bà kết hôn?" Tiêu Chi Ca sớm biết tài nấu nướng của bà ngoại không tệ, nhất là những món ăn trước mặt, cậu không có khách khí, cầm lên chiếc đũa gắp mì cho vào miệng, quả nhiên, thơm quá, miệng vừa ăn, vừa nói, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ. Tài nấu nướng của mẹ so với bà ngoại quả thực không thể khen được. Không trách được ông cùng mà đã là vợ chồng nhiều năm mà vẫn còn rất yêu thương nhau, còn cha và mẹ cậu, thì mỗi người một ngã.
Cha Tiêu nghe cháu ngoại hỏi như thế, khóe miệng không nhịn được co quắp hạ. Những người thưởng thức tài nấu nướng hôm nay của mẹ Tiêu, sẽ không ai tin tưởng rằng năm đó khi bà mới bắt đầu học nấu ăn, đường muối bột ngọt luôn không phân biệt được, thức ăn làm ra không ngọt thì chua. Lần nào học nấu ăn bà cũng tràn đầy niềm tin, mà ông đây chính là người ăn những món đó. Vừa nghĩ đến những tháng ngày kia, bụng cha Tiêu vẫn còn cảm giác đau đớn.
Tiêu Chi Ca không nhận được đáp án của ông ngoại. Ngẩng đầu nhìn vừa hay bắt gặp được nét mặt hạnh phúc của người đang nhớ lại quá khứ ngọt ngào, ánh mắt cậu không khỏi ảm đạm, tại sao cha mẹ của cậu không hạnh phúc được như họ?
Tiêu Chi Ca yên lặng ăn thức ăn của của mình, cha Tiêu chìm vào đoạn ký ức dường như khổ sở, nhưng chính ông cũng không biết trên mặt ông lúc này là nụ cười hạnh phúc. Cũng khó trách Tiêu Chi Ca sẽ hiểu lầm, cứ coi như đoạn năm tháng đó với ông là khoảng thời gian khổ sở. Nhưng bước đường cùng Chu Du đánh Hoàng Cái này, là một người muốn đánh, một người nguyện chịu đựng.
Mẹ Tiêu không biết cháu ngoại cùng chồng đang bàn về mình, bà bưng thức ăn mà mình đã chuẩn bị cho con gái, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, không nghe thấy tiếng trả lời liền đẩy cửa vào.
"Tiểu Tĩnh, mẹ đi vào đó, mẹ chuẩn bị cho con thức ăn khuya. . . . . ."
Nói được nửa câu, mẹ Tiêu bước vào phòng con gái, phát hiện người nằm trên giường đã ngủ thiếp đi, áo quần cũng không thay ra, máy điều hòa cũng không mở, vậy mà không thấy nóng.
Để cái khay lên bàn, mẹ Tiêu rón rén mở ngăn kéo lấy điều khiển mở máy điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, sau đó ở bên cạnh nhìn gương mặt say ngủ của. So với bà, mặt con gái tròn hơn một chút, cộng thêm nó không thích ăn diện, chỉ thích mặc quần áo màu trắng, cho nên nhìn trông giống một bà cụ non hơn. Mẹ Tiêu nhớ đến lúc trước sắp đến năm mới, hai mẹ con cùng nhau đi mua sắm ở cửa hàng quần áo tinh thần hăng hái lôi kéo con gái đến thử đồ, thật vất vả mới thuyết phục được con gái, nhìn trúng được một cái áo, mặc thử liền thấy cũng không tệ. Lúc con gái chuẩn bị mua nó, kết quả bị một câu của nhân viên bán hàng nói hai chị em trông rất giống nhau, nếu mặc lên cái áo này, nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn, nhờ câu nói đó trong nháy mắt sắc mặt con gái bà tối sầm lại, cởi áo ra chạy lấy người.
Nhớ đến gương mặt đen thui của con gái, mẹ Tiêu không nhịn được cười trộm, bà biết con gái bà chính là người không thích trưng diện, nhưng dù sao cũng là con gái, trong lòng cũng không muốn bị người khác nói mình già. Bình thường cũng có người nói bà cũng con trông như hai chị em. Đó là bởi vì trông bà không già chút nào, cộng thêm việc biết cách trang điểm, trông giống chị em cũng là điều bình thường, nếu nói nó là chị thì cho dù không để ý cũng sẽ tức giận.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, mẹ Tiêu nhớ đến lúc con gái bằng tuổi Tiêu Chi Ca, bộ dạng rất đáng yêu, dần dần có người tặng cho nó chocolate rồi đến thư tình. Khi ấy bà đã suy nghĩ, đến khi trưởng thành con mình sẽ gả cho mẫu đàn ông như thế nào, có giống như người chồng ưu tú của bà hay không?
Đối với việc con bà chọn Chu Quân, mẹ Tiêu đến bây giờ vẫn nghĩ mãi không ra, ban đầu bà phản đối hai người ở cùng một chỗ, ngoại trừ nơi ở cách khá xa, còn có nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bà cảm thấy Chu Quân không xứng với con gái mình, nhưng tính tình nó bướng bỉnh như vậy, một khi đã quyết định thì sẽ không từ bỏ, làm theo ý mình. Chỉ là bà không nghĩ đến, người đàn ông mà con gái muốn gả, cuối cùng vẫn làm thương tổn nó.
Con gái như hoa như ngọc của bà, lại bị một tên đàn ông thối làm thương tổn. Chỉ cần nghĩ đến việc này, mẹ Tiêu không nhịn được rưng rưng, con gái bảo bối từ nhỏ được bà nâng như trứng hứng như hoa, sao lại bị người ta khi dễ chứ?
Nếu như năm đó bà cứng rắn thêm một chút, ngăn cản con, thì hôm nay có thể nào sẽ không xảy ra chuyện làm cho bà đau lòng như vậy?
Mẹ Tiêu nhận thấy, là do năm đó bà không đủ cứng rắn, cho nên mới tạo thành bị kịch ngày hôm nay. Nếu như năm đó bà kiên quyết, có thể con gái sẽ không phải đối mặt với chuyện này, càng nghĩ bà càng tự trách bản thân mình, bà không nhịn được che miệng khóc lên.
Dàn xếp xong bữa ăn khuya của cháu ngoại, cha Tiêu tìm đến phòng con gái, bắt gặp vợ yêu đang che miệng ngồi khóc thút thít ở bên giường. Dừng một chút, ông đi tới, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên vai vợ. Mẹ Tiêu ngẩng đầu, nhìn chồng, lúc này nước mắt càng chảy ra như thủy triều, nghẹn ngào kêu lên:
"Ông à ~"
"Ừ ~" Cha Tiêu nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, "Đừng khóc, đừng đánh thức con gái, để nó nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta đi ra ngoài đi bà nó à."
Mẹ Tiêu liếc mắt nhìn con gái, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Cha Tiêu nửa ôm vợ trở về phòng, đóng cửa phòng lại, Mẹ Tiêu cũng nhịn không được nữa, nhào vào trong ngực cha Tiêu nhỏ giọng khóc, "Ông à, đều tại tôi, có phải không? Nếu như năm đó tôi kiên quyết không để hai đứa nó ở cùng một chỗ, thì tụi nó cũng sẽ không ở cùng nhau, nếu là như vậy, bảo bối của chúng ta cũng sẽ không bị người ta làm thương tổn."
Cha Tiêu thở dài một hơi, đem vợ kéo lại, nhẹ nhàng ôm bà từ phía sau, "Chuyện không liên quan đến bà."
"Người đàn ông phụ bạc kia, tôi nhất định phải gọi điện mắng nó một trận." Khóc được một lát, mẹ Tiêu không cam lòng nói, nếu như vậy mà bỏ qua cho nó, bà không cam lòng.
"Được rồi, đừng mắng." Cha Tiêu ngăn cản vợ.
"Ông!" Mẹ Tiêu dậm chân, không cho phép bà đi tìm đánh nó một trận cũng không cho bà mắng nó, bà thật không cam lòng.
Cha Tiêu kiên nhẫn giải thích cho vợ, "Chu Quân cho dù khốn kiếp, nhưng nó cùng con gái cũng đã mười năm vợ chồng, nếu chúng ta đánh nó, mắng nó, vậy chẳng phải là đã thừa nhân con chúng ta có mắt không tròng lại đi chọn một mảnh vụn sao?”
"Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho nó như vậy sao?" Mẹ Tiêu nghe vậy không cam lòng hỏi.
"Ngốc quá, bà đã quá coi thường con gái chúng ta rồi, nó sao có thể để mình thua thiệt người khác chứ?" Cha Tiêu mỉm cười nhìn vợ.
"Nhưng bảo bối cũng vừa mới khóc xong, nó đã lớn như vậy, tôi cũng chưa từng thấy nó vì chuyện gì mà khóc." Mẹ Tiêu nản lòng, nản chí nói.
"Vậy cũng tốt, nếu khóc rồi, vậy thì cũng coi như mọi chuyện đã qua." Cha Tiêu nói: " Con gái của chúng ta, cũng như bà không tim không phổi, chuyện gì đều không để ở trong lòng, nhưng nó với Chu Quân dù sao cũng đã là vợ chồng chung sống với nhau mười năm. Đen đủi bị Chu Quân phản bội mà một ít cảm xúc cũng không có, đó mới gọi là không bình thường, mà nay nó đã khóc, chứng tỏ nỗi buồn phiền trong lòng cũng đã phát tiết ra, nó sẽ không để ở trong lòng. Tôi cam đoan với bà, sáng sớm ngày mai tỉnh lại, nó sẽ vui vẻ trở lại, chuyện đã như vậy, thì cứ như vậy mà trôi qua đi. Nếu con gái đã bỏ qua rồi, thì cái tên họ Chu kia cùng chúng ta cũng không có nữa điểm quan hệ. Sao chúng ta phải cùng người xa lạ so đo, không cần phải lãng phí nét mặt với người không đáng.
Mẹ Tiêu nghe lời cha Tiêu nói cũng rất có đạo lý, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, dậm chân nói, "Ai không tim không phổi chứ, Tiêu Tử Mặc ông nói rõ rang coi!"
Cha Tiêu nói thầm: . . . . . . Vợ à, bà rốt cuộc có nắm bắt được trọng điểm hay không đây =