Giống hiên tại, nếu như Tiêu Chi Ca lạc mình, sẽ có rất nhiều phương pháp tìm kiếm, hơn nữa bọn họ là từng đoàn người tới, cho nên tinh thần Tiêu Tĩnh không thể tập trung, nhưng rất nhanh cô liền tìm kiếm bóng dáng con trai, việc này đơn thuần phát ra từ nội tâm người làm mẹ, không thể nghi ngờ Tiêu Tĩnh đạt chuẩn tư cách người mẹ.
"Đi vệ sinh rồi, bác và gì đều đi cùng, hai bác và bé không có việc gì, cô muốn chơi cái gì, nếu không chúng ta đi chơi trước, chờ mọi người như thế nào?"
Thật ra thì trò chơi này, dường như ddllqqđ thích hợp cho trẻ con, thanh niên, hoặc là người một nhà, chỉ là, nghe được sân chơi truyền đến tiếng cười, Lý Hiểu cảm thấy, nếu như mình và Tiêu Tĩnh tham dự trong đó, đó là một chuyện thật tốt, nhìn trong sân chơi có chỗ thích hợp để hai người bọn họ chơi, Lý Hiểu chỉ đến Yun-night Speed.
"Nếu không chúng ta đi chơi cái đó?"
"Anh phải mình tự đi đi, tôi nhát gan, không chơi trò kích thích." Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Vậy cô muốn chơi trò gì, ngựa gỗ?" Không chơi trò kích thích, Lý Hiểu nhìn một chút, mắt tập chung vào ngựa gỗ đang xoay tròn, thấy mấy đứa bé ngồi trên ngựa gỗ chơi rất vui vẻ, phần lớn đều là mười tuổi trở xuống, thỉnh thoảng có một người lớn, đó là bởi vì trong ngực có một tiểu bảo bảo, đơn thuần ngồi giữ bé, nếu mình và Tiêu Tĩnh thật sự đi qua chơi nhất định sẽ thu hút sự chú ý của một số người, nhưng mà, hôm nay mặc kệ Tiêu Tĩnh chơi cái gì, anh sẽ theo đến cùng.
Không thể không nói, Lý Hiểu vì Tiêu Tĩnh đã nhượng bộ rất nhiều rồi, những sự nhượng bộ này, Tiêu Tĩnh nhất định không nhìn thấy, bởi vì bản thân cô không muốn tra cứu, dù cô rất thông minh, nhưng nếu như cả người cô lười, vậy thì dù anh có làm nhiều hơn nữa cho cô, cô cũng sẽ không thấy được.
"Ấu trĩ ngây thơ." Lần này, Tiêu Tĩnh trực tiếp trở về liếc Lý Hiểu một cái, không phải nàng không chịu được Yun-night Speed, ddllqqđ nhưng chơi ngựa gỗ giống những đứa bé kia, đây gọi là đàn ông thường ra ngoài chơi sao, cô không chơi.
Dĩ nhiên, Tiêu Tĩnh tự động bỏ qua chuyện ngựa gỗ sẽ làm mình bị ngất.
"Vậy cô muốn chơi cái gì, tôi sẽ chơi cùng cô." Hai lần nghĩ kế, một lần bị cự tuyệt, một lần bị xem thường, Lý Hiểu có chút dở khóc dở cười, cô gái này đến thời điểm thật rất biết cách giày vò người ta.
" Không muốn chơi cái gì, đi tìm bọn họ." Tiêu Tĩnh lắc đầu một cái, "Nhà vệ sinh ở đâu?"
"Chắc là ở bên kia."
"Nếu không cô ở nơi này đợi tôi...tôi đi tìm bọn họ."
"Không cần, tôi đi với anh."
Hai người đến vệ sinh, chia ra vào nhà vệ sinh nam nữ nhìn một chút, kết quả không thấy bóng dáng ba người cha Tiêu, Tiêu Tĩnh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cha Tiêu, là mẹ Tiêu nhận, cách làn sóng điện, Tiêu Tĩnh nghe ra trong giọng nói mẹ Tiêu đầy đắc ý.
"A, các con vẫn còn ở sân chơi à, thiệt là, chúng ta đã leo lên núi một lát rồi, nếu không như vậy đi, chúng ta ở đỉnh núi chờ các con, các con từ từ đi lên, cứ như vậy nha, bye ~~~"
Nghe được mẹ Tiêu kéo dài từ bye, Tiêu Tĩnh rùng mình một cái, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, mẹ nhất định là đang tạo cơ hội cho mình và Lý Hiểu, mọi người là thế này, có lúc người khác càng muốn mình và người kia ở chung một chỗ, có thể càng khiến mình không thích, mặc dù ly hôn, ddllqqđ Tiêu Tĩnh không có ý định tái hôn, nhưng cô chưa từng nghĩ tới tránh tình cảm của mình, nếu quả như thật có cảm giác rồi, cô không để ý nói chuyện yêu đương, nhưng bây giờ mẹ Tiêu bọn họ muốn xách cô đưa ra ngoài, chuyện này khiến cho trong lòng cô cực kỳ khó chịu, dù biết rõ Lý Hiểu rất tốt, cô cũng không thể sinh ra tình yêu nam nữ, nếu mẹ Tiêu biết mình biến khéo thành vụng, không biết sẽ hối hận thành cái dạng gì.
Dù sao, chỉ cần chuyện mình không muốn, không ai miễn cưỡng được, cúp điện thoại, Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, "Mẹ tôi bảo bọn họ đã leo núi, nói ở đỉnh núi gặp lại, anh đi đi, tôi ở chỗ này xem phong cảnh thôi."
"Bọn họ nếu để chúng ta ở đây, vậy tự nhiên tôi sẽ phụ trách an toàn cho cô rồi, tại sao có để cô ở chỗ này một mình rồi leo núi được, nếu chúng ta hẹn gặp ở đỉnh núi, vậy thì nên cùng đi, đi thôi, tôi dẫn cô." Lý Hiểu đưa tay lôi kéo Tiêu Tĩnh lại đang lười muốn tìm chỗ ngồi xuống.
"Nếu đã tới nơi này, nói gì cũng phải lên đỉnh núi, không cho lười biếng."
"Tôi không muốn thì sao." Tiêu Tĩnh chu mỏ.
"Thật ra thì, tôi không ngại ôm cô lên núi, chỉ là hôm nay người hơi nhiều, không biết cô có để ý hay không." Ánh mắt Lý Hiểu tà ác quan sát Tiêu Tĩnh, từ lần trước sau khi tiếp xúc thân mật, đến bây giờ anh không có tiếp xúc thân mật qua, nếu như có cơ hội, anh thật sự rất muốn ôm đấy.
Tiêu Tĩnh vừa nghe, vội vàng nhảy dựng lên, đùa gì thế, nhiều người như vậy, bọn họ cũng không phải là người yêu, mới không cần anh ôm đâu, "Được rồi được rồi, tôi đi được chưa."
"Ừ." Thấy Tiêu Tĩnh bị chính mình dọa sợ đến lập tức nhanh nhẹn như vậy, cảm giác trong lòng Lý Hiểu thật khó chịu, lúc nào thì anh trở thành người khiến người ta ghét bỏ.
"Này, có đi không." Ngày trước luôn luôn thấy Lý Hiểu mang nụ cười ôn hòa trên mặt, đột nhiên thấy vẻ mặt anh có chút bị thương, nhất thời Tiêu Tĩnh có chút băn khoăn, muốn an ủi lại không biết nên nói gì, chỉ có thể không được tự nhiên nhìn anh, trong mắt mang theo chút áy náy, thật ra thì, có một số việc, tất cả mọi người không nói, trong lòng cô hiểu.
"Nói xong rồi, tôi không muốn leo núi, anh phải cõng tôi."
Đây coi là niềm vui ngoài ý muốn, ddllqqđ Tiêu Tĩnh lạnh nhạt mình rất nhiều ngày rồi, đột nhiên dịu dàng như thế, Lý Hiểu phát hiện mình không phản ứng kịp, xem ra, anh đã già rồi, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lý Hiểu vẫn vội vàng gật đầu.
"Không thành vấn đề."