• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi muốn chơi như thế nào?" Bạch Ngọc Lan ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng liền bị Lý Dao dùng ánh mắt cảnh cáo. Nữ nhi này của bà ta cũng thật là, phải cố gắng nhịn một chút vì tương lai chứ. Nữ nhi của bà ta đường đường là đệ nhất mỹ nhân kinh thành sao có thể gả cho một tên vương gia xấu xí.

"Muội muội xấu xí, ngươi quỳ xuống làm chó cho ta xem đi nha. Ta sẽ lập tức trở về" Bạch Kiếm Anh nghịch tóc nói, khinh bỉ nàng nàng cho ngươi mất mặt trước mặt mọi người. Nàng đã nể tình tên phụ thân kia lắm rồi, tên thừa tướng đó không có thành ý nha, lại không đi theo đón nàng. Hay là không còn mặt mũi gặp nàng.

"Ngươi..." Đến lúc này người chịu đả kích nhất lại là Lý Dao. Bạch Kiếm Anh này có thật là ngốc hay chỉ là... Nữ nhi bà ta từ nhỏ đến lớn yêu thương lại phải đi giả làm chó sao? Chuyện này không thể nào, nhưng nếu không thì...

Bạch Ngọc Lan sắc mặt trắng bệch nhìn Lý Dao cầu cứu. Phải làm chuyện đó, thật sự quá mất mặt. Bạch Kiếm Anh thật đáng chết. Nàng ta vẫn phải nhịn, thù này nàng ta nhất định phải trả.

Hạ Tuyết đứng một bên âm thầm đưa ngón cái về phía Bạch Kiếm Anh. Rồi lại tiếp Bạch Kiếm Anh phụ họa.

"Yêu cầu có hơi quá đáng, nhưng phu nhân... Tiểu thư đã muốn gì thì không thể thay đổi đâu, hay là mọi người cứ về đi. Tiểu thư..." Hạ Tuyết khó xử nhìn Lý Dao chưa nói hết câu liền bị Lý Dao ngắt lời.

"Không được, Lan nhi" Lý Dao nhìn về phía Bạch Ngọc Lan. Khăn tay lụa trong tay đã sớm bị nắm sắp đứt rồi.

Bạch Ngọc Lan hai hốc mắt hơi đỏ lên, nương nàng làm gì tự có cân nhắc nàng ta không thể làm trái, cũng phải vì tương lai của nàng ta. Nhưng đối với tiểu thư khuê các như nàng ta sớm đã không chịu nỗi, thật quá mất mặt. Bạch Kiếm Anh rõ ràng là cố ý...

Đám kiệu phu và nô tì đi theo mẹ con Lý Dao chẳng những không thương xót mà còn đang cố gắng nhịn cười. Cũng chỉ trách mẹ con bọn họ ngày thường ăn ở không tốt.

"Không giống, chó phải sủa" Bạch Kiếm Anh phồng má nói.

Lý Dao sắc mặt tái đi.

"Anh nhi con quá đáng rồi, Lan nhi dù sao cũng là muội muội của con" Lý Dao dịu dàng nói, nhưng mắt lại hiện lên tia cừu hận.

"Con không hiểu, lúc nãy đại nương hứa với Anh nhi rồi mà?" Bạch Kiếm Anh gãi đầu nhìn Lý Dao.

"Tiện nhân như ngươi chỉ có thể nói chuyện với súc vật làm sao có thể hiểu tiếng người chứ?" Bạch Ngọc Lan trừng mắt nói.

"Ngươi..." Hạ Tuyết nói lại bị Bạch Kiếm Anh cướp lời.

"Không phải, không phải ta nghe ngươi nói rất rõ ràng mà" Bạch Kiếm Anh quơ tay nói. Muốn nàng làm vật thế thân lại không biết nhẫn nhịn như vậy, Bạch Ngọc Lan này quá thất bại.

"phốc..."

Một số người kiệu phu và nô tì không chịu được cười lên. Ý tứ trong lời nói của Bạch Kiếm Anh chính là nói Bạch Ngọc Lan là xúc vật a. Đại tiểu thư này của bọn họ quả thực lợi hại, đã là ngốc tử lại có thể chọc tức hai mẹ con Lý Dao như vậy.

Lý Dao đưa mắt cảnh cáo đám người sau lưng lại quay sang Bạch Kiếm Anh "Anh nhi hay là thôi đi, chúng ta về tướng phủ sẽ có nhiều trò chơi hơn"

"Được" Nàng ta mất mặt vậy cũng đủ rồi. Nàng cũng muốn sớm về để được gặp người được gọi là phụ thân đó. Tướng phủ sau này có chuyện gì cũng đừng trách nàng, nàng là vô tội. Có trách thì trách... Hai mẹ con họ mời nàng về, hắc hắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK