Dao Dao gật đầu như giã tỏi: “Được được, nạp vào làm nô tỳ của ta.”
Nhược Hy mài dao: “Sao cha nuôi dám, nô tỳ của cha nuôi chỉ có thể là ta thôi.”
Dao Dao lau mồ hôi hội: “Vậy không tuyển nữa!”
Yến tỷ: “Phải tuyển chứ!”
Cẩm Y muội muội: “Vậy theo tỷ thì cho vào vị trí nào được!”
Yến tỷ: “Dọn phân chó!”
*Các bạn đừng nghe Yến tỷ đùa, không có vụ dọn phân chó đâu nha!
Yến tỷ: “Đùa cái *beep* a!”
——————————
Chương 4: Đi bắt trộm cũng cần phải xếp hàng
Hôm nay phủ vương gia đông hơn hẳn mọi hôm.
Nửa đêm, trăng thanh gió mát, giang hồ võ lâm, không phân biệt bất kể bạch đạo hắc đạo đều kéo nhau lên nóc nhà ngồi, đi vài bước lại gặp người quen, đủ đông vui, đủ nhộn nhịp. Chỗ này xưng huynh gọi đệ, chào hỏi hữu lễ, chỗ kia ngâm thơ, đối võ, có chỗ đã mang cả bàn cờ ra đánh rồi, không khí hòa thuận ấm áp.
“A, đây chẳng phải là Tống tiểu muội ở phái Nga Mi sao? Tên đạo tặc Mạc Lăng ấy đã trộm của muội cái gì?”
“Hắn a ~” Tiểu muội khóc ướt đẫm cả khăn tay, căm phẫn nói. “Hắn cướp mất bản bí tịch viết tay của sư tổ nhà ta. Lý sư huynh, nhà bên đấy bị mất trộm cái gì?”
“Nói ra cũng thật nhục nhã, ta không cẩn thận, trong lúc sơ ý bị hắn trộm mất bức tượng Bạch thủ La Hán. Thế nhưng vẫn chưa đen đủi bắng La sư huynh đây nhỉ?”
“Ha Hả, chỉ là một đóa Thiên Sơn tuyết liên, so thế nào được với phái Không Động của Mộ thiếu hiệp!”
“Đúng đó, người ta mất hẳn một thanh Thanh Sương kiếm, là Thanh Sương kiếm đó nha!”
Tiểu muội tử cố tình kéo dài giọng, tức thì, đồng đạo võ lâm đều quay sang liếc nhìn Mộ thiếu hiệp Mộ Nhược Ngôn, cái liếc nhìn đầy thâm ý và hàm xúc. Thế nhưng đối mặt với vô vàn ánh nhìn đầy cảm xúc như vậy, Mộ Nhược Ngôn vẫn một mực im lặng, ngồi xếp bằng trên nóc nhà, hai tay ôm lấy bảo đao, mặt cúi xuống không lộ ra cảm xúc, đến một cái liếc nhìn cũng không thèm nhìn.
Lý sư huynh: “Hừ, tưởng môn phái lớn mà kiêu ngạo à? Đúng là mắt cao hơn người.”
La sư huynh: “Ta vẫn nghe danh hắn là cao thủ trong cao thủ, nhưng nông cạn khinh người thế này thì xem ra cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì!”
Tống sư muội: “Đúng vậy, tưởng đẹp trai hơn người là hay ho lắm chắc!”
Kỳ thực, lúc đó Mộ Nhược Ngôn đang lim dim ngủ. Phải nói lại, chuyện sáng nay Mộ Nhược Ngôn hỏi đường đến tướng quân phủ, sau khi rẽ phải, đảo trái, lạc đường đến hơn bảy lần thì mới tìm được tới nơi, lại phải chen chúc, luồn lách qua một đống người mới kiếm được chỗ để đặt mông xuống trên nóc nhà, đã mệt thở không ra hơi rồi. Mộ đại thiếu hiệp nhìn quanh một vòng, xung quanh đông vui nô nức như đang đi trảy hội, đại hội trảo thâu (hội bắt trộm), một thước đất có tới hai ba vị anh hùng hảo hán thế này, Mạc Lăng họa chăng là quá ngu thì mới đi xuất hiện. Yên tâm là hôm nay sẽ ra về công cốc, Mộ thiếu hiệp đặt mông xuống, nhắm mắt ngủ hẳn.
Người bắt trộm vẫn cứ bắt, người đánh cờ vẫn cứ đánh, người nói chuyện vẫn cứ ồn ào không dứt. Bỗng có tiếng quản gia tại vương gia phủ gọi với lên.
“Vương gia nhà ta căn dặn chuẩn bị đồ ăn đêm cho các vị thiếu hiệp!”
“Xin đa tạ, vương gia đã quá chu đáo rồi!”
Quản gia ôn quyền, khiêm tốn nói.
“Không cần phải quá khách sáo, mỗi phần ăn đêm hai quan tiền.”
Đã quá nửa đêm, số lượng các vị anh hùng bắt trộm ngày càng tăng lên, chỉ có Mạc Lăng là chưa hề xuất hiện, một vài vị đã ngáp dài ngáp ngắn, Mộ đại thiếu hiệp thì vẫn đang say sưa ngủ.
Quản gia của phủ vương gia đã phục vụ cả nước trà và quạt đuổi muỗi rồi.
Đêm khuya trăng mảnh, gió đưa rất dịu, quả là thời tiết đẹp để đi trộm đồ. Chỉ có một đống lúc nhúc các hào kiệt phá vỡ mất cảnh đẹp ý vui mà thôi. Bỗng nhiên, từ xa vọng lại văng vẳng tiếng đàn, âm điệu lúc trầm lúc bổng, mọi người đều dựng lỗ tai đề cao cảnh giác.
“Là đạo tặc Mạc Lăng, hắn đã đến!”
“Hắn đã đến ư? Hắn ở đâu, ở đâu?”
Các hào kiệt nhao nhao cả lên. Mỗi người một câu. Ồn ào đến mức làm Mộ thiếu hiệp tỉnh cả ngủ.
Mộ Nhược Ngôn ngáp ngáp vài cái, dụi dụi mắt, nhàm chán uống trà của vị huynh đài bên cạnh, thuận tay cầm bánh bao của một vị tỷ tỷ xinh đẹp lên cắn.
“Không phải Mạc Lăng đâu. Tiếng đàn của Mạc Lăng mang theo nội lực, chính là âm phá.Còn tiếng đàn của người này chỉ đơn thuần là đàn thôi. Hơn nữa…”
Mộ Nhược Ngôn mắt lờ đờ nuốt hết cái bánh bao, lại thấy những người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào mình, mới thong thả nói tiếp.
“Hơn nữa tên Mạc Lăng đó đàn rất khó nghe, sai nhạc, sai điệu cả. Còn người này đàn hay thế này cơ mà.”
Những nhân sĩ giang hồ đang tập trung nghe hắn nói đều trợn mắt, trắng dã. Vị quản gia thở phù một cái, chỉ cần không phải Mạc Lăng là được, chỉ cần không thực sự xảy ra ăn trộm là được.
Mộ Nhược Ngôn thản nhiên chắp hai tay ôn quyền, đối với khoảng không trước mặt hô lớn.
“Vị huynh đài nào đang đánh đàn, có thể ra cho tại hạ gặp mặt được không?”
Tiếng đàn chợt ngừng, trong gió phiêu phiêu hương hoa mộc lan, nữ tử áo trắng xuất biện tựa thiên tiên, dung mạo xuất chúng, da trắng tựa bạch ngọc cùng mái tóc đen tuyền buông dài đến quá eo. Nàng phi thân giữa hai dải lụa bạch sắc, thân hình mềm mại, ôm theo một cây cổ cầm, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, mọi người chứng kiến cảnh này đều ngẩn ngơ.
“Trên thế gian sao lại có người con gái đẹp đến nhường này!”
Doãn Chính Bì cảm thán, rất tiếc hắn chỉ là nhân vật phụ, không ai để ý hắn cả.
“Tỷ tỷ… À không… Cô nương, ách, tiểu thư đây là…?”
Kể từ khi người ra, Mộ Nhược Ngôn bỗng nhiên đỏ mặt, lúng túng gãi gãi đầu, lắp bắp hỏi. Trời mới biết y có bệnh sợ nữ giới, trước kia ở trên núi toàn các sư huynh sư đệ sư bá sư thúc, làm gì có người con gái nào. Đây là lần đầu tiên y gặp được người con gái có dung mạo xinh đẹp như vậy, liền không biết phải nói sao.
Lý sư huynh: “Dung mạo tuyệt trần như vậy, đây hẳn phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Bạch Cẩm Y!”
La sư huynh: “Tiếng đàn thoát tục như vậy, quả không hổ danh Bạch cô nương, nói là Bạch tiên tử cũng không ngoa.”
Tống sư muội: “Ngươi mạo danh đạo tặc Mạc Lăng là có ý đồ gì? Nói mau!”
Nữ nhân tựa thiên tiên, tức Bạch Cẩm Y kia không nói gì, chỉ khúc khích cười. Nàng cầm một chiếc quạt mỏng khẽ che mất đôi môi màu hồng nhạt, đôi mắt dài, cong lại như vầng trăng non.
Ở trên đời này có câu, hoa đẹp thì đều có độc, người đẹp cũng vậy.
Mộ Nhược Ngôn vừa nhớ ra trước khi xuống núi, sư phụ có căn dặn những nhân vật đặc biệt tránh được thì nên tránh. Trong đó hình như cũng có vị Bạch tiểu thư này.
Bạch Cẩm Y, tiếng đàn không có âm phá, mà là nhiếp tâm thuật. Trên giang hồ nàng ngoài đệ nhất mỹ nhân ra còn là cao thủ dụng độc bậc nhất.
Chỉ tiếc sắc đẹp thường khiến người ta lú lẫn, đặc biệt là vị Mộ thiếu hiệp còn chưa trải đời, khi y nhận ra thì quá muộn.
“Mọi người cẩn thận, trong hương hoa có độc.”
Mộ thiếu hiệp hét lên một tiếng, chỉ nghe thấy rầm rầm vài tiếng, những người xung quanh đều đã đổ gục. Từ phía bụng dưới trào lên một luồng khí nóng khó nhịn, chân tay run lẩy bẩy, đầu óc cuồng loạn, không thể nào tập trung nổi, còn có chân khí trong người bị đảo loạn, Mộ Nhược Ngôn cố gắng chống đỡ cũng sắp chịu không nổi rồi.
Bạch Cẩm Y nhẹ nhàng bước đến bên cạnh y, dùng mũi giày mà đá đá, Mộ Nhược Ngôn đáng thương nghĩ, nàng bàn chân thật nhỏ, đôi giày bạch sắc thêu chỉ bạc thật là xinh đẹp.
“Trúng hóa cốt đơn của ta mà chịu được đến mức này, thật đáng khen ngợi!”
Đôi môi của nàng khẽ mấp máy, mở ra rồi khép lại, cũng thật xinh đẹp.
Mộ Nhược Ngôn bắt đầu xuất hiện ảo giác.
“Ngươi yên tâm, lần này ta không muốn giết người, đây chỉ là mê hương a.”
Ta tình nguyện bị nàng mê đảo đến hết đời. Mộ Nhược Ngôn ôm lấy chân của Bạch Cẩm Y không chịu buông, bắt đầu nghĩ đến việc sau này cùng nàng sinh con sẽ đặt tên đứa nhỏ là gì. Y đang mơ mộng đẹp, bị bàn chân thon kia đạp cho vài đạp cũng không biết.
“Buông ra, đồ khốn!”
Bạch Cẩm Y đáng thương không nghĩ đến tình huống này, bị cái tên háo sắc, mặt dày Mộ Mộ gì đó ôm chân. Nàng nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng thấy tức, càng nghĩ càng thấy tên này đang phi lễ mình, liền giận dữ lôi ra ba cây kim châm.
“Ta cho ngươi từ giờ trở đi không ‘lên’ được luôn!”
Ba cây kim châm thẳng tắp hướng sau gáy của Mộ Nhược Ngôn mà phi tới. Đột nhiên có hàn phong dữ dội, một chưởng đánh trúng vai nàng khiến nàng ngã xuống từ trên mái nhà. Nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen, nửa đầu bạch sắc, đeo mặt nạ cáo đang ôm lấy tên họ Mộ đứng cao cao tại thượng.
“Người này ta sẽ mang đi!”
Bạch Cẩm Y đáng thương gật đầu như giã tỏi, ngài muốn mang cứ mang, ngài mang cái gì đi cũng được. Nhìn xem, người ta cường đại thế nào, nhỏ bé yếu ớt như nàng dám tranh sao.
Không cả nghe được tiếng gió, người kia mang theo Mộ Nhược Ngôn, thoáng cái mà biến mất.
Mộ Nhược Ngôn vẫn đang bị trúng nhiếp hồn, mơ mơ màng màng cảm thấy hình như mình đang cưỡi ngựa, mà hình như mình lại đang đi thuyền. Đặc biệt là con bướm giống quý hiếm đêm hôm trước đã bay trở lại rồi…
Lại nói, sau khi tên mặt nạ cáo mang họ Mộ rời đi, tại phủ vương gia chỉ còn lại một mình Bạch Cẩm Y nàng, nhanh chóng chạy đi tìm viên minh châu. Nhiếp tâm thuật và hóa cốt đơn đều chỉ được một chốc, giờ không nhanh tay thì khó lòng mà rời khỏi đây trước khi lũ anh hùng kia tỉnh dậy được.
Nàng phi thân thẳng đến phòng bảo vật của vương gia phủ. Vừa đẩy cửa, đập vào mắt chính là một đứa nhỏ mũm mĩm, mặt đầy tàn nhang, đang ôm viên dạ minh châu to như quả trứng ngỗng vào lòng, bộ dạng ngốc ngốc hề hề không có gì nguy hiểm nhưng vẫn khiến nàng đề cao cảnh giác.
“Ngươi đã biết trước ta sẽ đến nên chuẩn bị trước để đối phó ta?”
“Đệ nào có biết sẽ có tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đến đâu!”
“Vậy tại sao lại chuẩn bị nút bịt tai?”
“Đám anh hùng kia ồn quá, đệ ngủ không được.”
“Tại sao lại lấy khăn tay nhét vào lỗ mũi?”
“Mùa xuân đệ hay bị dị ứng phấn hoa…”
Bạch Cẩm Y hít vài ngụm khí lạnh. Tiểu vương gia liếc nàng, lại cười bẽn lẽn lấy lòng nói.
“Quan trọng là… tỷ tỷ xinh đẹp à, tỷ đến trộm đồ đúng không?”