..
“Sư phụ! Võ công này ta trả lại người, ơn thu nhận này ta cũng trả lại người…”
Năm đó, hắn đưa tay ra, lại không thể níu người kia đừng rời đi, người kia dù tự tay phế tất cả võ công của mình cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn.
Năm đó, chỉ một đêm hắn hóa điên, nửa mái đầu cũng hóa bạc trắng. Thời gian trôi qua bao nhiêu lâu rồi?
Chỉ là một hồi tình cảm trong quá khứ không được đáp lại, cũng vô pháp đáp lại mà thôi.
…
Hoàng Phủ Ám Minh ngả người, ngồi dựa vào một thân cây, im lặng trong bóng tối. Gương mặt hắn nhìn nghiêng, từng đường nét ẩn trong ánh trăng mờ càng làm tăng vẻ cô tịch. Hoàng Phủ khẽ nhắm mắt lại, thực mệt mỏi, ngón tay dài khẽ lướt nhẹ trên mặt bạch ngọc.
“Huynh đang buồn à?”
Mộ Nhược Ngôn e dè hỏi, cố gắng lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. Hoàng Phủ không trả lời, vẫn bảo trì im lặng không hề động, gương mặt vẫn như cũ, tràn ngập ưu thương. Mộ Nhược Ngôn khẽ hừ một tiếng, lại nghĩ, y tỉnh lại đã gần một canh giờ rồi, nằm trên mặt đất, trên người đắp hờ một tấm áo choàng, mê hương đã được giải, thế nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn không có sức lực, một ngón tay cũng không nhấc lên được. Xem chừng đây chính là tác dụng phụ, quả không hổ danh thiên hạ kì độc. Lại nhìn sang bên cạnh, người kia chẳng phải con bướm giống quý hiếm, Hoàng Phủ Ám Minh sao. Hắn hẳn là biết y đã tỉnh, lại không nói gì, không hỏi gì, hai người trong đêm cứ thế im lặng. Thời thời khắc khắc, Mộ Nhược Ngôn đều phải đề phòng tên đặc biệt nguy hiểm kia, cơ thể luôn luôn trong tình trạng căng cứng, so với vẫn bị hôn mê bất tỉnh thì còn chật vật hơn nhiều.
Thử nén lại nội lực trong người, xem ra không có hư tổn gì, chỉ là Mộ Nhược Ngôn ai oán nghĩ ngay cả trong tình trạng tốt nhất mình cũng chẳng phải đối thủ của đại ma đầu kia.
Mộ Nhược Ngôn vẫn nằm trên mặt đất cười khổ.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy gương mặt thật của huynh. Trên giang hồ có một lời đồn rằng những người nhìn thấy gương mặt này đều không thể sống được. Xem ra, khả năng ta có thể rời đi khỏi đây là không cao rồi.”
Hoàng Phủ đột nhiên xoay người lại, nhanh như chớp, Mộ Nhược Ngôn thấy một thanh đoản đao kề sát cổ, còn chẳng nghe tiếng gió, trên cổ đã có một đường máu đỏ thẫm, y liền hút một ngụm khí lạnh, một chút khí lực để phản kháng cũng không có.
“Ngươi là người cuối cùng giao đấu với Mạc Lăng?”
Giọng người này cất lên, vẫn khàn khàn y như hôm trước vậy, gương mặt kề sát, nhìn chính diện quả thực là xinh đẹp. Không ngờ Hoàng Phủ Ám Minh lại là mĩ nam tử dạng này, thể nào hành tẩu trên giang hồ hắn đều phải đeo mặt nạ. Gương mặt này so với Bạch Cẩm Y còn muốn xuất sắc hơn. Thế nhưng Mộ Nhược Ngôn không còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh đẹp ý vui, lựa chọn ngôn từ thực cẩn thận nói.
“Ta quả thực là người cuối cùng nhìn thấy Mạc Lăng. Huynh muốn hỏi gì? Hắn trông như thế nào? Hắn đi về hướng nào? Võ công hắn ra sao? Hắn thực sự trộm Thanh Sương kiếm không? Thế thì thất lễ rồi, ta không trả lời được một câu nào cả…”
Mộ Nhược Ngôn nói đều là thật, hôm đó Mạc Lăng biến mất chỉ trong chớp mắt, y với hắn so chiêu không nhiều, khoảng cách lại quá xa, y so với Hoàng Phủ Ám Minh cũng không biết nhiều hơn là mấy.
Hoàng Phủ nhíu mày, lực đạo trên cổ Mộ Nhược Ngôn lại mạnh hơn một chút, vết máu lại càng sâu. Y không nghi ngờ gì về việc người này sẽ một đao lấy mạng y cả, khẽ nhếch miệng.
“Thế nhưng ta biết cách làm thế nào tìm được Mạc Lăng.”
Vậy từ nãy đến giờ nói nhiều thế làm gì, muốn thử độ sắc của đoản đao sao. Hoàng Phủ lạnh mặt.
“Nói!”
“Nói ra chẳng phải huynh sẽ giết ta sao?”
Sắc mặt Hoàng Phủ âm thầm biến đổi, đao trong tay lại khoét sâu một chút, ý tứ uy hiếp rõ ràng. Nói ra bị giết, mà ngươi không nói càng chắc chắn phải chết. Mộ Nhược Ngôn liền liều mạng xua tay.
“Ta nói! Hôm đó Mạc Lăng chắc chắn đã bị dính bẫy của phái Không Động, nội lực bị phong bế cả, hắn chắc chắn sẽ đi tìm một người, thiên hạ kì độc Bạch Cẩm Y, hơn nữa hai người này vốn là chỗ thâm giao. Chỉ cần bám theo nàng ấy, sớm muộn gì cũng tìm được Mạc Lăng.”
“Sao ta chưa từng nghe qua?”
Hoàng Phủ nhíu mày, Mộ Nhược Ngôn toát mồ hôi lạnh, cứng ngắc liếc nhìn lưỡi dao kề ngay cổ.
“Đương nhiên huynh chưa từng nghe qua, trên giang hồ đây vốn dĩ là một chuyện vô cùng cơ mật!”
Hoàng Phủ lưu loát thu đao, đưa lưng về phía Mộ Nhược Ngôn, trong đêm tối, giọng nói lại càng trầm.
“Vậy ngày mai ta và ngươi cùng đi tìm Bạch Cẩm Y, nếu ngươi nói dối ta vẫn còn rất nhiều cách để giết ngươi.”
“À…ừm…”
Mộ Nhược Ngôn bối rối nói, dùng mu bàn tay lau đi vệt máu ở cổ. Chỉ đơn giản thế là xong sao, lại nói vừa rồi cũng thật nguy hiểm. Điều y nói đương nhiên là giả, y biết Mạc Lăng đang trúng độc ư, không hề, y biết Mạc Lăng sẽ tìm Bạch Cẩm Y ư, cũng không, y biết hai người có giao tình ư, lại càng không.
Đây thuần túy là chỉ cây dâu, nói cây hòe, chính là nói phét, bịp người.
Ai mà biết vừa rồi Mộ Nhược Ngôn khẩn trương mức nào, bàn tay nắm chặt đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ lo vị đệ nhất ma đầu kia tìm ra sơ hở. Thế nhưng Hoàng Phủ lúc này đã dựa vào thân cây, nhắm mắt nhìn như ngủ rồi.
Sau này lấy đâu ra Mạc Lăng cho hắn ngoạn đây. Mộ Nhược Ngôn càng ngjĩ càng bi ai.
Nếu lúc này tấn công hắn thì…
Thôi kệ, ngủ đi, chẳng phải đầu mình vẫn còn ở trên cổ sao, được bữa nào hay bữa đấy vậy.
Trên thực tế, Mộ Nhược Ngôn quyết định hoàn toàn đúng đắn. Người trong giang hồ, đặc biệt một người như Hoàng Phủ Ám Minh căn bản không thể ngủ sâu, thời thời khắc khắc đề phòng bị tập kích. Người duy nhất có thể ở trước mặt địch nhân của mình mà ngủ say như chết, chỉ có Mộ Nhược Ngôn y thôi.
Hoàng Phủ Ám Minh nắm chặt miếng bạch ngọc trong tay, lại nhìn đến Mộ Nhược Ngôn đang say sưa tiến vào mộng đẹp, khẽ hừ một tiếng.
“Đồ ngốc!”
———————
Cùng lúc đó, tại một nơi khác, Bạch Cẩm Y thận trọng gỡ bức thư tại chân một con hắc ưng. Nàng biết người dùng con ưng này gửi thư cho nàng chỉ có một người, khẽ nhíu mày.
Trên thư chỉ viết vẻn vẹn.
“Bị trúng độc, đang trên núi Sơn Dương.”
Quả là phong cách của người kia.
Mộ Nhược Ngôn là nằm không ăn may, nói bừa cũng trúng, Mạc Lăng đích thị là bị trúng độc, hắn cũng đích thực tìm Bạch Cẩm Y, mà giữa hai người này đích thực có giao tình không hề nhẹ.
Nàng khẽ thở dài, lại đốt mảnh thư trên một ngọn nến, hủy thi diệt tích. Xong xuôi đâu đó mới quay sang tiểu tử đang tròn mắt nhìn. Nàng khóc không ra nước mắt a.
“Vương gia à, tiểu vương gia, tiểu tổ tông của ta, ngài đừng đi theo ám lấy tiểu nữ nữa được không?”
Vương gia ngước lên, chớp chớp mắt, cực kì đáng thương nói.
“Tỷ tỷ xinh đẹp đây là muốn ruồng bỏ đệ sao?”
Giọng điệu thập phần ủy khuất. Bạch Cẩm Y hút một ngụm khí lạnh.
“Ta… ta đã trả lại viên minh châu đó rồi. Giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào mới phải.”
“Đệ không biết, đệ chỉ muốn đi cùng tỉ thôi.” Vương gia Hách Mi bắt đầu rơm rớm nước mắt, thật ủy khuất nói.
“Chẳng lẽ tỷ muốn rũ bỏ trách nhiệm?”
Bạch Cẩm Y rất muốn nói, ta không có bất kì trách nhiệm nào cả. Nàng nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng.
“Vương gia đừng đùa, ta còn có việc phải làm, không thể mang vương gia đi được, còn người nhà của vương gia nữa, hẳn rất lo lắng…”
Nói đùa chứ nàng vốn định đi trộm đồ, nay đồ cũng không trộm được, lại bị truy nã toàn quốc với tội danh bắt cóc trẻ em, nữ tử yếu đuối như nàng chịu sao thấu nỗi oan khuất này. Chỉ tiếc rằng mời phật thì dễ, đuổi phật mới khó, tiểu tử này sống chết không chịu đi. Chi bằng, cho một hồi mê hương, đánh ngất …
“Tỷ không cần phải mê hương ta đâu. Nếu ta mà bị mê hương ở đây chưa biết chừng sẽ bị sói tha, hổ vờn, sơn tặc cướp, giết, hiếp ấy. Lúc ấy tội danh của tỷ không phải chỉ là bắt cóc đâu, mà chính là mưu sát…”
Tiểu vương gia đáng thương ê a kể, thỉnh thoảng lại liếc đôi mắt ầng ậc nước lên buộc tội nàng. Đến mức này thì Bạch Cẩm Y đành phải cười khổ, vạn vật tương sinh tương khắc a.
_____________
Lại tại một nơi khác nữa, Sơn Dương trại, đương sự gây ra biết bao nhiêu sóng gió trên giang hồ, thiên hạ đệ nhất đạo tặc Mạc Lăng hiện đang ngồi khổ khổ sở sở đánh đàn. Bên cạnh, sơn tặc Đỗ Khinh Vãn nằm trên tấm đệm da hổ, vừa rung đùi vừa uống trà, cười đến hèn mọn.
“Lăng Nhi hôm nay có chuyện vui à? Đàn đến là khí thế nha!”
Mạc Lăng khẽ ngừng tay, ngẩng mặt lên liếc xéo người kia nói.
“Ngươi không muốn ta đàn, ta ngừng rồi đấy, bỏ nút bịt tai ra được rồi!”
“Nào có! Nào có! Ai dám không nghe Mạc Lăng đàn chứ!”
Tuy nói thế, nhưng Tiểu Dao vẫn lén lút lôi bịt tai ra. Các anh em huynh đệ của hắn trên núi cũng thở dài một hơi, đồng loạt bỏ nút bịt tai. Tiếng đàn của Mạc Lăng, ngay cả khi không có nội lực cũng vẫn rất có sức công phá a! Mạc Lăng yên lặng mà khinh bỉ người kia, môi khẽ nhếch tạo thành một đường cong đẹp mắt. Nội tâm của Tiểu Dao đang lăn lộn gào thét, sao lại có người suất như vậy, khốc như vậy, lại manh như vậy, nhìn thật giống con mèo.
“Nếu không thì Lăng Nhi đàn tiếp đi, ta cam đoan sẽ lần này sẽ không bịt tai.”
Các tiểu đạo tặc đang đứng ở ngoài doanh liền khóc ròng, trại chủ tình nguyện chịu khổ, tại sao lại bắt chúng ta chịu cùng. Không thèm để ý đến tên điên kia, Mạc Lăng làm phúc cho thiên hạ, không đàn nữa.
Tiểu Dao thấy mình bị khinh bỉ, vẫn cười hì hì, bưng lên một chén canh.
“Đây là cái gì?”
“Hôm trước thấy con chim ưng đậu trước phòng Lăng Nhi, ta liền bắt làm món chim ưng hầm thuốc bắc tẩm bổ cho huynh.”
Mạc Lăng nhíu mày.
“Ngươi cố ý?”
“Không hề, hoàn toàn là muốn tẩm bổ cho huynh thôi.”
Đỗ Khinh Vãn cười đến vô tội, trong lòng lại đang gào thét, con chim vô dụng kia không giết, chẳng lẽ lại để ngươi qua lại thư từ với ả đàn bà khác, Tiểu Dao ta đâu có ngu. Mạc Lăng nhìn cũng không thèm nhìn, đưa bát canh lên miệng, uống một hơi hết sạch.
Ưng huynh sau khi thực hiện xong sứ mệnh của mình, anh dũng hi sinh!
______________
[Hậu trường]
Đêm đó, ưng huynh hiện hồn về: “Các người ăn thịt ta có ngon không?”
Mạc Lăng lãnh đạm: “Khá ngon, nhưng cho hơi nhạt!”