• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ sau khi Khang Nam lỡ hẹn với anh giai tài chính, ngoài việc thi thoảng ấn like trên wall của nhau thì hai người hoàn toàn không liên hệ nữa.

Con người luôn dễ quên, huống chi là người trưởng thành.

Khang Nam cũng hoàn toàn yên lặng một khoảng thời gian, mệt mỏi hối hả suốt ngày vì công việc. Nếu cô muốn giành lại chức quán quân doanh số từ tay Lâm Tiêu, thì đây là việc Khang Nam phải làm. Bây giờ hai người không thể thành đôi được nữa, lòng Khang Nam cũng không còn vướng bận.

Đen tình, thì đương nhiên phải đỏ đường công danh.

Cái tâm với nghề của Khang Nam lớn, bình thường cô rất bận bịu, muốn chốt được đơn với khách hàng thì phải luật quật mấy tháng, thi thoảng cũng phải chịu khổ. Có khách hàng lạ không muốn gặp mặt, rõ ràng ở công ty mà lại nói là mình không đi làm. Cũng may Khang Nam có trí nhớ tốt, nhìn một lần là có thể nhớ được loại xe và biển số xe của khách hàng, cô bèn đi giày cao gót tới gần xe của khách hàng đứng chờ. Một hai lần sau, khách hàng cũng không tiện lảng tránh nữa. Chỉ cần qua được cửa gặp mặt thì chuyện sau này chính là thế mạnh của Khang Nam.

Dạo này cứ đi làm là Khang Nam võ trang từ trên xuống dưới kĩ càng, luôn trong trạng thái tác chiến đủ 24 giờ. Gần như lúc nào cô cũng hằm hằm, giây trước còn đang nói chuyện, giây sau đã có thể nổi cơn, mặt ghi dòng chữ “Chị không dễ chọc đâu”, thật sự rất hợp với khí chất mạnh mẽ kể trên. Ai cũng biết đó giờ Khang Nam luôn “Đặt công việc trước con người”, đặc biệt là sau khi mất đơn rồi thất tình, cô dồn hết khả năng khua môi múa mép vào công việc, đây cũng là cái phúc được đổi lấy bằng nhân phẩm bao năm qua của Khang Nam.

Tiểu Vi lại càng đấu tranh anh dũng hơn vì Khang Nam. Còn nhớ ngày xưa lúc mới vào công ty, Tiểu Vi vẫn là một cô gái có tính tình cực kì trẻ con, chẳng chịu nghe ai, rất hay đảo mắt khinh khi. Nhất là khi người khác chỉ huy cô nàng làm việc, cô nàng chỉ hận không thể gõ phím như gõ cồng, mỗi lần ấn Enter đều vang rền y như có tiết tấu cố định. Cái tướng này phối cùng kiểu đảo mắt đầy khinh thường của cô nàng, trông chẳng khác gì cô nàng đang một thân một mình xông vào đồn địch, đẩy tháp của địch vậy, vừa bi tráng vừa buồn cười.

(đẩy tháp địch: Nhắc tới các kiểu game moba, với đại diện nổi tiếng tại Trung Quốc là Liên Minh Huyền Thoại và Vương Giả Vinh Diệu. Người chơi lập đội tấn công tháp và nhà chính của địch, phá được 3 tháp và nhà chính của địch thì chiến thắng.)

Ban đầu Khang Nam tưởng Tiểu Vi chỉ là một cô gái được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu khổ trong xã hội. Mãi đến một lần, Tiểu Vi uống nhiều quá, ôm Khang Nam khóc lóc trên xe, nói: “Chị, nhà của em sắp bị phá rồi, em sắp không có nhà để về rồi.”

Phản ứng đầu tiên của Khang Nam là nhà cô nàng là nhà trái phép. Cô tự trách bản thân bình thường quá ít quan tâm tới Tiểu Vi, để cô bé này chịu bao nhiêu khổ cực. Cô quyết định ngày mai sẽ lên công ty thương lượng với Lão Triệu về chuyện tăng lương cho Tiểu Vi, nhưng vẫn tò mò hỏi một câu: “Nhà em ở đâu?”

Tiểu Vi nấc một cái, run rẩy nói: “Đường vành đai 2 phía Đông ạ.”

Khang Nam nghe xong thì suýt phụt máu, cô hận mình chưa hiểu việc đời, có sức tưởng tượng quá hạn chế.

(Đường vành đai 2 phía Đông Bắc Kinh là một con đường rất to, có kinh tế phát triển, nhà ở đấy rất đắt)

Ngày hôm sau, Khang Nam hỏi Tiểu Vi có còn nhớ vụ tối qua cô nàng bảo nhà cô nàng sắp bị phá không, lúc ấy Tiểu Vi ngớ ra, “Em bảo nhà nào ấy nhỉ?”

Khang Nam nghe xong lại suýt phun máu tiếp, hỏi, “Cô có tổng cộng mấy căn nhà?”

Tiểu Vi ý thức được mình đang khoe giàu khoe sang, vội vàng bảo đảm: “Chị Nam, dù nhà em bị phá mấy căn, em vẫn sẽ thành thật kiên định làm việc tử tế bên chị. Em chẳng có ý gì khác, em chỉ đánh giá cách làm người của chị rất cao, em đã bị khí chất của chị thuyết phục, em muốn theo chị học hỏi ạ.” Màn nịnh hót này khiến Khang Nam thật sự muốn hộc máu.

Nhưng không thể không nói, Tiểu Vi chưa bao giờ khoe giàu cả, có lẽ nếu không vì quá chén thì cô nàng cũng không khai của cải ra. Hơn nữa, từ khi gia nhập nhóm của Khang Nam, Tiểu Vi đã được bao phủ trong khí chất của Khang Nam, cô nàng bội phục Khang Nam ở chỗ cô còn ngông hơn cả cô nàng, là một người nhiệt huyết, hữu dũng hữu mưu trên phương diện công việc. Đương nhiên chuyện quan trọng hơn nữa là cô nàng chậm rãi hiểu được con người thực sự của Khang Nam, đó chính là mặt mà người ngoài chưa bao giờ được thấy. Dường như cô nàng đã đột nhiên phát hiện được bí mật động trời gì đấy, nếu muốn giữ bí mật như giữ trận địa thì nhất định phải cam tâm tình nguyện, vượt lửa qua sông, giữ kín cho chủ nhân mọi lúc mọi nơi.

Khang Nam và các thành viên trong nhóm thức suốt mấy ngày đêm, cuối cùng phương án chốt cũng được bên đưa brief tán thành. Tiểu Vi kích động không thôi, nhìn hợp đồng mà khách hàng gửi về, Tiểu Vi vừa vỗ tay như con hải cẩu, vừa nhìn cô với ánh mắt sáng như sao: “Chị Nam, sao chị lại đỉnh thế nhờ, tại sao chị toàn chốt được đơn khủng mà em lại thấy khách hàng khó chiều vậy chứ?”

19b4e28717197fdbff13afde5d37a494

Khang Nam đã quen với sự giỏi giang của mình, trong lòng vui vẻ, ngoài mặt vẫn bình thường, “Sao giờ không gọi tôi là ‘bà chị’ nữa? Cô cứ từ từ, không có đơn nhỏ lấy đâu ra đơn lớn? Cô đừng vội, tình hình của mấy khách mà cô đang theo khá phức tạp. Họ cũng đều là bên cung ứng, phía trên còn có bên thứ nhất, cho nên yêu cầu nhiều, phản hồi chậm, chưa chắc chắn. Khách hàng là thượng đế, cô phải nhớ, cứ từ từ ổn định, đoán được sở thích của thượng đế, đơn này sớm muộn gì cũng là của cô.”

Sau bài dạy dỗ của Khang Nam, Tiểu Vi rất là sung sướng, cô nàng lại mở PPT ra, nghiêm túc nói: “Không sai, vậy thì em lại nghiên cứu lại yêu cầu của các thượng đế, em sẽ tìm manh mối xem sao.”

Lúc này WeChat của Khang Nam vang lên, cô nhìn lướt qua, có người trong nhóm “Hội bạn chó má” đăng bài thông báo tìm chó. Khu nhà kế bên có người mất chó, qua hỏi khu bên này xem có ai thấy không.

Từ sau khi vào group chat hội bạn chó, Khang Nam rất hòa hợp với mọi người, nhưng cô tan làm khá trễ, lần nào ra tới nơi mọi người cũng về nhà cả rồi, cho nên cô vẫn chưa nhận mặt được hết mọi người trong nhóm.

Người mà cô có ấn tượng khá rõ nét là cô gái nhiệt tình đã chủ động bắt chuyện với cô lần trước, cô này tên là Tiểu Hồng, là một em gái người Tây An, sinh sau năm 90. Bạn trai của cô ấy tên là Tiểu Bạch, người Trùng Khánh. Hai người học chung trường đại học, sau khi tới Bắc Kinh thì gặp lại nhau trong đợt họp sinh viên trường, ý ới qua lại vừa mắt nhau. Bây giờ họ đã ở chung được một năm, cùng nuôi hai con chó, một con Beagle tên là Cách Cách, một con Schnauzer tên là Đậu Đen. Beagle bướng bỉnh, rất sợ Tiểu Hồng, Schnauzer thích làm nũng, rất quấn Tiểu Bạch, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ. Tiểu Hồng thích trang điểm cho mình, cũng thích điểm trang cho chó, cô ấy luôn thắt bím tóc cho Đậu Đen, còn cuốn lông trên mắt Đậu Đen vừa dài vừa cong, y như các sao trên quảng cáo mascara vậy.

Beagles-standing-in-a-frosty-field-on-a-cold-morning

PoppyMiloPresent2_1024x1024

(Chó Beagle: Chó săn thỏ, là một trong những giống chó săn có kích thước nhỏ với bộ lông tam thể mềm mượt, chuyên dùng để săn thỏ.

Chó Miniature Schnauzer là giống chó cảnh và chó sục có nguồn gốc từ Đức, tên Schnauzer có nghĩa là cái rọ mõm, bắt nguồn từ việc lông mặt của chó rất dài, và bọc quanh mõm chó giống như cái rọ.)

Còn có một gã xăm mình cao cao gầy gầy, tên là Tiểu Khâu, người Bắc Kinh, nuôi một con Labrador màu đen tên Caesar. Khang Nam nhìn Tiểu Khâu thì cảm giác người này xêm xêm tuổi mình, nói chuyện rồi mới biết cậu này sinh năm 94. Khang Nam lớn hơn người ta gần 10 tuổi. Nói chuyện thêm mấy lần, Khang Nam càng ngỡ ngàng hơn vì Tiểu Khâu đã kết hôn rồi, con cũng gần 2 tuổi. Khang Nam lập tức cảm thấy mình đã quá chậm trễ những chuyện lớn của đời này. Mỗi lần dắt chó đi dạo Khang Nam đều gặp Tiểu Khâu cũng đi dắt chó, thi thoảng không đi dắt chó, lúc tan làm về cô vẫn thấy Tiểu Khâu dắt chó đi dạo. Hỏi ra mới biết, năm ngoái Tiểu Khâu cảm thấy công việc làm khách sạn không thú vị, nên xin ông chủ nghỉ làm, bây giờ cậu này đang ở nhà chờ sắp xếp việc mới, chuyên phụ trách dắt chó chăm con.

black-labrador-long

Thi thoảng lúc dắt chó đi dạo, Khang Nam còn thấy một cặp chị em, cô chị tên là Vương Tâm Ngọc, cô em tên là Lãnh Hàm. Hai người là chị em với nhau, thuê chung một căn hộ một phòng ngủ trong khu chung cư, đang tích cóp tiền để thuê một căn hộ có 2 phòng ngủ. Họ cùng nuôi một con chó Shiba, tên là Bella. Vương Tâm Ngọc từ chức từ nửa năm trước, vẫn luôn ở nhà ôn tập chuẩn bị thi lên cao học. Lãnh Hàm giữ cương vị quản lý trong một công ty kỹ thuật. Dạo này hai người bị nhà mình luân phiên giục kết hôn. Bởi vì cùng trong cảnh ngộ tương đồng, nên Khang Nam nói chuyện rất hợp rơ với hai chị em. Lần trước gặp nhau, Vương Tâm Ngọc còn tặng Lucky mấy túi đồ ăn vặt, vì thế Lucky thấy hai người thì cực kỳ thân thiện, từ xa đã vội vã tới chào hỏi, hết cảm ơn lại tới bắt tay cạnh chân Vương Tâm Ngọc, cực kỳ chủ động, khiến người ta thấy mà yêu. Mỗi lần Lucky vòi đồ ăn vặt như thế, Khang Nam đều cảm thấy muốn đeo mo vào mặt, chẳng khác gì nuôi đứa ăn xin.

received_178235997446434jpeg

154643263_532592151469363_5496278384678266268_ojpg

(Shiba inu: là loại chó nhỏ nhất trong sáu giống chó nguyên thủy và riêng biệt đến từ Nhật Bản. Nó có màu trắng, vàng, đen, thân thể nhỏ, nhanh nhẹn. Chó shiba là giống chó có gene gần sói nhất và có tính tình giống mèo.)

Sau khi quen thân với Hội bạn chơi chó, Khang Nam đột nhiên cảm thấy vòng xã giao, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình đều thay đổi, vì thế cô đi đến kết luận —— chó là gông xiềng tốt nhất của loài người.

Nuôi chó có thể khiến người ta tích cực hơn lúc tan làm, làm hơi muộn một tí là thấy áp lực. Bỗng dưng cô có thể chối được rất nhiều cuộc xã giao. Mỗi lần có dịp gì phải xã giao, cô chỉ cần giải thích một câu “Ngại quá, em phải về sớm còn dắt chó đi dạo” là được. Cô cũng không đi đâu quá xa nhà, ra khỏi nhà hơn nửa tiếng cô đã bắt đầu suy nghĩ để chó ở nhà liệu có bị sao không?

Khang Nam đã tạo thành thói quen xem nhóm WeChat “Hội bạn chó má” trên đường về nhà, để coi có ai đang dắt chó không. Kinh nghiệm nuôi chó trong khoảng thời gian này của Khang Nam đã khiến cô hoàn toàn tin rằng chó cũng cần xã giao, đồng thời cô cũng ý thức được nuôi chó có thể mở rộng vòng xã giao của mình.

Sở dĩ cô sẵn lòng tán gẫu với đám Bạn dắt chó, theo phân tích của cô, là vì một nguyên nhân quan trọng: những người hàng xóm này tồn tại ngoài áp lực công việc, cô có thể thả lỏng bàn chuyện nhà với họ, cô có thể tám những chuyện không tiện nói với đồng nghiệp và nhận được đánh giá khách quan. Lý do thứ hai, những người này quả thật có thể đỡ đần cô những chuyện rất thiết thực, đặc biệt là những việc liên quan đến chó. Ví dụ như nhà nào quên mua thức ăn chó, hội bạn dắt chó sẽ thuận tay cho một túi, chó nhà ai đổ bệnh, họ có thể đề cử cho nhau bệnh viện thú y đáng tin cậy. Thậm chí họ còn có thể giải quyết những vấn đề không bao gồm chó. Tóm lại mọi người nói chuyện rất hợp cạ, có tiếng nói chung về nhiều phương diện. Đây là điều mà trước khi gặp được Lucky, Khang Nam tuyệt đối không tưởng tượng ra nổi.

Vì vòng xã giao rộng thêm, nên Khang Nam được đắm chìm trong cuộc sống ngọt ngào tươi đẹp một thời gian. Đời sống cởi mở hơn, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô. Vì Lucky đã đến, nên cuộc đời cô bước sang trang mới. Cô cảm nhận được tất cả những sự thay đổi này, và cũng rất thích chúng.

Phải tội, trạng thái này kéo dài chẳng được bao lâu, cuộc sống lại quật Khang Nam lần nữa ——Lucky thành tinh, học được cách mở cửa.

Chuyện xảy ra vào thứ Sáu, thứ Sáu là một ngày rất là phức tạp đối với Khang Nam. Cô phải soạn một bản báo cáo đề án vào thứ Sáu mỗi tuần cho công ty, chỉnh trang lại tiến độ dự án. Có nghĩa là cứ đến thứ Sáu, cô lại phải gọi điện cho khách hàng đều như vắt tranh, hỏi khéo: Khách iu của em ơi, bao giờ khách chốt được đơn cho em ạ? Mặt khác, cô lại cảm thấy thích và chờ mong thứ Sáu, bởi vì hết thứ Sáu là được nằm nhà ngay hai ngày, nhưng với tiền đề là cuối tuần không có công việc, không bị quấy rầy.

Thứ Sáu này, Khang Nam bị khách hàng kéo đi làm đề án, họp đến tận lúc tối tăm trời đất mới thôi. Chuyện kỳ quái là, chẳng hiểu sao hôm nay cô lại thấy hoảng hốt. Lúc lên đề án cô thất thần mấy lần liền, Tiểu Vi phải nhắc nhở cô cô mới bình tĩnh lại. Khang Nam nhìn di động nhân lúc uống ngụm nước, đã 8 rưỡi tối rồi. Giờ này vấn nạn tắc đường ở Bắc Kinh mới chuẩn bị kết thúc, bây giờ cô gọi xe thì lúc xe đến dưới lầu, chắc hẳn tất cả các con đường đều đã chuyển thành màu xanh. Cô mỉm cười xổ một tràng hứa hẹn và khẩu hiệu với khách hàng, ám chỉ hôm nay đến đây được rồi, cô về sửa phương án nữa là xong. Cô còn không quên nhắc nhở khách hàng ngày mai là cuối tuần, xin mọi người nghỉ ngơi cho thỏa.

(Ứng dụng chỉ đường của Trung Quốc cho thấy những đoạn đường tắc được tô màu đỏ, đoạn nào đường thông thì có màu xanh.)

Cuộc họp kết thúc, Khang Nam nhanh chóng cất notebook đi, đeo balo lao ra khỏi tòa nhà công ty, lên xe về nhà.

Dọc đường, lòng Khang Nam luôn lo sợ bất an, cô nhìn thoáng qua chiếc di động chỉ còn 15% pin, điều này làm cô càng bất an hơn.

Nỗi khủng hoảng của con người thời hiện đại chưa cần bàn đến vay tiền mua nhà tậu xe, mà chỉ cần bảo người đó là điện thoại của anh sắp hết pin rồi cũng đủ để kẻ kia hoảng loạn.

Sau khi vào khu nhà, đi thang máy lên lầu, cô trợn tròn mắt đứng giữa hành lang. Cửa nhà cô mở toang hoác, y như đang hát “Bắc Kinh hoan nghênh bạn”.

(Bắc Kinh hoan nghênh bạn: Bài hát chủ đề Olympic Bắc Kinh 2008, quy tụ rất nhiều người nổi tiếng. Link vietsub.)

Phản ứng đầu tiên của Khang Nam là trộm vào nhà rồi, cô vào nhà thì phát hiện Lucky không ở bên trong. Sau đấy cô lại lục lọi từng ngăn tủ, tất cả những món đồ đáng giá như trang sức, túi hàng hiệu, sổ tiết kiệm, giấy tờ có giá đều còn cả, không giống bị trộm. Bởi nếu là trộm thì không lý gì đồ có giá ở nhà đều còn nguyên. Vậy tại sao cửa lại mở? Buổi sáng đi làm mình lơ mơ không đóng cửa à? Khả năng này rất thấp, Khang Nam hơi OCD, mỗi lần khóa cửa đều phải đẩy mạnh mấy cái. Thi thoảng sắp chạy đến thang máy rồi cô còn không nhịn được đi vòng vèo quay lại xác nhận cửa khóa chưa. Cô không thể mắc sai lầm này.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, cửa bị mở ra từ bên trong. Cô kiểm tra khoá cửa thật cẩn thận, xác thật có dấu vết cào cấu. Cô thử nghiệm thêm mấy lần, loại khóa mật mã này có thể mở từ bên trong, hơn nữa còn rất dễ mở!

Đồng chí Khang Nam hóa thân thành Conan, thử nghiệm xong thì “mặt trời chân lý chói qua tim”, chân tướng chỉ có một —— thủ phạm chính là Lucky!

(Chân tướng chỉ có một: There’s only one truth: câu nói nổi tiếng của nhân vật Shinichi trong truyện Thám tử lừng danh Conan)

Khang Nam nghĩ đến kết luận này thì sốc hết mình mẩy! Con chó này sắp thành tinh rồi sao? IQ của nó sắp đè bẹp mình đến nơi rồi, biết đâu hôm nào đấy nó bán cả chủ không biết chừng!

Khang Nam không kịp thay đôi giày đế bằng hay dùng để dắt chó mọi ngày, cô chạy xuống lầu trên đôi cao gót siêu cao. Dù sao chăng nữa, cứ tóm được con chó thành tinh kia đã rồi tính sau.

Đêm Bắc Kinh mùa này vẫn hơi lành lạnh, lối đi bộ trong ngoài khu đô thị đã được dọn dẹp sạch sẽ, những chỗ khác đều bị lá cây phủ kín. Những chỗ có lá phủ là nơi mà Lucky cực thích ra chơi. Khang Nam cầm đèn pin nhỏ, vừa chiếu vừa gọi tên Lucky.

Đây không phải lần đầu Lucky đi lạc nữa, Khang Nam kiểu gì cũng coi như có tí kinh nghiệm tìm chó. Lần này cô không hoảng loạn như lần trước, suy nghĩ và tính toán đường đi tìm chó cũng cực kỳ rõ ràng. Cô tới những chỗ Lucky thường đi trước, sau đó đến những nơi mọi người hay cho mèo hoang ăn, nó rất có hứng thú với tụi mèo hoang. Khang Nam vừa tìm vừa lẩm bẩm trong lòng, “Nhất định phải mau tìm được”, “Cún con ơi con phải bình an nhé”, “Con nhất định đừng chạy xa quá”! Lầm bầm một lúc, Khang Nam đột nhiên nghĩ tới group chat Hội bạn chó, thế là cô lấy di động ra, vào group chat hỏi: Có ai thấy Lucky không?

Tiểu Khâu trả lời đầu tiên: Chiều nay em không thấy nó không khu nhà mình, nó ra ngoài lúc nào hở chị?

Tiểu Hồng nhắn lại: Không có ạ, hôm nay em tăng ca còn chưa về, chị tìm thử ngoài bãi cỏ xem sao.

Tiểu Bạch đáp: Em đang đi đón Tiểu Hồng tan làm……

Vương Tâm Ngọc nhắn: Em ở nhà, em đi tìm giúp chị nhé.

Khang Nam xem lần lượt từng tin nhắn, cô đọc tin trả lời từ Hội bạn chơi chó, cho dù vẫn chưa biết Lucky lạc ở đâu, nhưng phản ứng của mọi người giúp cô yên tâm hơn một chút. Chí ít sẽ có người cùng tìm giúp cô, thêm một người thì có thêm cơ hội. Lúc này cô chỉ ước là tất cả những người biết Lucky đều có thể giúp cô đi tìm hoặc nói cho cô biết đã từng gặp cô chó này ở đâu chưa.

Vào giờ khắc này, Khang Nam không khỏi cảm thán, tìm một con chó chạy lạc trong khu đô thị này thì chẳng khác gì lặn đáy bể mò kim.

Bởi vì chó luôn di chuyển, không có vị trí cố định, rất dễ bỏ lỡ nó. Cô quyết định tìm được nó rồi thì nhất định phải hỏi nhóm Bạn dắt chó có cách nào gắn định vị GPS vào chó không, phải sắm cho Lucky một cái.

Khi cô đang mò kim đáy bể, Vương Tâm Ngọc @ Khang Nam trong nhóm: Chị mau tới gần đình hóng gió ở cổng Bắc của khu đô thị đi ạ, có người thấy Lucky vừa chạy tới đó.

Khang Nam y như bị điện giật, cô phóng thẳng tới cổng Bắc của khu đô thị. Cô cảm giác với tốc độ này, mình có thể tham gia thế vận hội Olympic. Cô chạy tới gần hơn, từ xa đã thấy một bóng dáng màu trắng nhảy vọt ra ngoài như thỏ hoang —— là Lucky! Khang Nam gào to, nhưng Lucky không hề có phản ứng. Sau đấy, Khang Nam phát hiện một con Golden Retriever cường tráng đi theo sau Lucky, ra sức đuổi theo Lucky. Sau lưng con Golden Retriever, một người đàn ông vừa đuổi vừa gọi —— Gấu Bự, quay lại!

image

(Golden Retriever: chó săn lông vàng. Thuộc giống chó săn, kích thước lớn, lông dài, có màu từ vàng sữa đến vàng đậm, tính tình hiền lành, tình cảm.)

Khang Nam ngớ người một giây rồi đuổi theo sau người đàn ông.

Cứ vậy, một con Golden Retriever và một nam một nữ ra sức truy đuổi sau Lucky, gần như đuổi hết một vòng khu đô thị. Khang Nam và người đàn ông đều vừa chạy vừa gọi, đúng là máu chó không để đâu cho hết.

Khang Nam muốn bục cả phổi, không thể so bì tốc độ với hai con chó. Chưa gì hai con chó đã chạy biệt tăm biệt tích. Người đàn ông đằng trước Khang Nam cũng có vẻ rất mệt mỏi, kêu khản cả giọng, anh ta đi chậm dần lại. Khang Nam thật sự chịu không nổi, gọi anh ta từ đằng sau: “Anh gì ơi, kia là chó nhà anh đúng không?”

Người đàn ông đằng trước đứng lại: “Phải, bé chó trắng là của cô à?”

Cô nhìn anh thật kỹ, người đàn ông này không phải ai khác, mà chính là anh giai tennis đã ra tay giải vây cho cô trong trận đánh nhau với Chow Chow.

Khang Nam trả lời: “Vâng! Chúng đang đi đâu đấy?”

Anh giai tennis trưng ra vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng không biết, tôi tìm hướng Đông, cô tìm hướng Tây!”

Khang Nam gật đầu: “Được!” Thật sự cũng chẳng còn cách nào khác.

Hai người chạy hơn nửa vòng quanh khu nhà, rốt cuộc cũng gặp nhau ở lùm cây nhỏ ở góc khu đô thị. Họ nhìn thấy chó nhà mình gần như đồng thời, nhưng tình cảnh này cực kỳ xấu hổ —— hai con chó đang giao phối với nhau!

Không sai, chú chó tên là Gấu Bự này đang “bum bà là bum” Lucky.

maxresdefault 1

Khang Nam rú lên: “Á! Dê xồm!”

Anh giai tennis quát về phía Gấu Bự: “Mau dừng lại!”

Khang Nam lại gào anh giai tennis: “Mau bắt chó nhà anh dừng lại đi! “

Anh giai tennis máy móc chấp hành mệnh lệnh của Khang Nam, anh quát Gấu Bự đang hưng phấn: “Thôi! Thôi ngay! Giờ cũng dừng hết nổi!” Người đàn ông đỏ mặt, giọng ngập vẻ quẫn bách và bất đắc dĩ.

Khang Nam muốn chạy lên kéo chúng ra, nhưng chẳng biết phải kéo thế nào. Đây là đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh xấu hổ của tụi chó, đặc biệt là còn đứng nhìn chung với một người đàn ông xa lạ, mặt cô cũng hơi đỏ lên. Nhưng giờ phút này cô cũng chẳng biết làm sao, ngoài hô chúng dừng lại thì không còn cách nào khác.

Gấu Bự đột nhiên xoay người qua hướng khác, run rẩy một lúc rồi ngừng lại, bấy giờ hai con chó mới hoàn toàn tách ra.

Khang Nam vội vàng tiến lên, bế phắt Lucky đang nằm trên đất lên bằng một tay, Lucky kêu rưng rức. Gấu Bự cũng quay lại cạnh anh giai tennis, mặt mày ra chiều thỏa mãn lắm.

Khang Nam kiểm tra đại khái thân thể toàn nước dãi của Lucky, “Ui, con không sao chứ?”. Bước đầu xem ra không có gì dị thường, sau đó cô quay đầu lại, chỉ vào anh giai tennis: “Cái đồ dê xồm nhà anh! Thế này là sàm sỡ! Là hấp diêm!”

Anh giai tennis cực kì bối rối, “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!” Ngoài xin lỗi ra thì anh ta không nói được thêm bất cứ câu gì.

Khang Nam giận quá mất khôn, hoàn toàn không màng hình tượng khéo léo trí thức mà mình xây dựng bao năm qua, giọng cô gần như lạc đi, “Làm sao bây giờ? Anh phải chịu trách nhiệm!”

Anh giai tennis hận sắt không thành thép chỉ chỉ Gấu Bự trên mặt đất, Gấu Bự hoàn toàn không biết mình đã bị khép vào “Tội hấp diêm”, còn đắc ý phe phẩy đuôi. Người đàn ông tức giận đến độ nói không nên lời. Anh ngẫm nghĩ một lát, quay lại gật đầu thật mạnh với Khang Nam, nói lắp bắp nhưng vô cùng kiên nghị: “Được! Cô, cô muốn tôi chịu trách, trách nhiệm thế nào?”

Câu hỏi này làm Khang Nam cứng họng ngay. Cô chưa từng gặp phải chuyện thế này, cũng chưa từng dự tính đến tình huống này. Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn vượt khỏi kinh nghiệm sống của cô. “Ờm thì, thì, lên bệnh viện!” Phương án giải quyết duy nhất mà Khang Nam có thể nghĩ đến trong tình huống này chính là lên bệnh viện.

“Được!” Anh giai tennis gãi gãi đầu, “Để tôi lái xe!”

Khang Nam vội vàng nói “Anh đừng hòng chạy nhé! Tôi đi chung với anh!”

“Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Giọng anh giai tennis càng trầm thấp hơn, lời lẽ chính đáng, sắc mặt lại cực kỳ sầm sì.

Khang Nam ngồi trên hàng ghế sau trong xe của anh giai tennis, ôm Lucky trong lòng, Gấu Bự ngồi ở ghế phụ lái đằng trước.

Mặt hai người trong xe đều đen thùi lùi, Gấu Bự thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Khang Nam và Lucky, đều bị Khang Nam lườm cho phải quay lên. Gấu Bự ngây thơ chất phác hoàn toàn không thể làm cô nguôi giận. Người đàn ông cảm nhận được áp lực tỏa ra từ hàng ghế sau, nhưng không biết phải giải thích thế nào, anh đành yên lặng lái xe.

2670901

Khang Nam lúc tức trông hơi buồn cười, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng phức tạp: phẫn nộ, xấu hổ, hoang mang. Cô liếc mắt nhìn anh giai tennis đang lái xe đằng trước. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến khung cảnh trong xe chập chờn. Mái tóc của người đàn ông rất ngắn, sạch sẽ gọn gàng, tai anh rất lớn, gần như trong suốt dưới ánh sáng. Cô nhìn theo tai anh, thấy gương chiếu hậu trong xe, không ngờ anh này cũng nhìn lướt qua gương chiếu hậu. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cõi lòng vừa bình tĩnh lại một chút của Khang Nam lại nổi lửa, cô oán hận lườm anh, nhưng trái tim lại bắt đầu rối loạn.

Hóa ra là một ông chú.

Xe chạy thẳng đến bệnh viện thú y gần đấy. Trên đường, người đàn ông gọi điện cho bệnh viện, liên hệ với bác sĩ thú y mà mình quen, nhờ bác sĩ lên viện khám cho. Người đàn ông cực kỳ lịch sự, khi bác sĩ hỏi chó bị làm sao, ông chú này muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Phạm phải sắc giới.” Bác sĩ nghe xong thì cười khanh khách, đáp là hiểu rồi. Khang Nam nghe vậy thì gượng gạo đảo mắt khinh khi.

Tới bệnh viện thú y, điều dưỡng ở quầy tiếp tân đã tan làm, bác sĩ Tống mà họ đã liên hệ trước đó đang chờ họ. Sau khi hiểu đại khái về tình hình, bác sĩ Tống kiểm tra một chút, cười nói: “Chuyện này không phức tạp, Lucky tới kỳ sinh lý, mùi khá nặng nên đã khơi gợi hormone giống đực của Gấu Bự.”

Khang Nam thấy hơi mất mặt, hình như đều tại Lucky cả. Cô không phục lắm, hỏi người đàn ông: “Sao anh dắt chó mà không xích nó!”

Người đàn ông nhất thời không biết nên giải thích thế nào, ngây ra một lúc rồi mới cố gắng giải thích, “Vừa mở cửa xe, chưa kịp xích, nó đã chạy ra ngoài rồi.”

Khang Nam còn muốn nói thêm, nhưng nghĩ bụng trước đấy mình cũng có lỗi, cô đã để Lucky chạy ra ngoài, không thể thoái thác tội của mình được, nên cũng ngậm miệng.

Bác sĩ Tống nhận ra sự gượng gạo giữa hai người, bèn phá vỡ cục diện bế tắc, “Vậy bây giờ anh chị tính sao? Giờ có khám cũng không được gì.”

Người đàn ông nói: “Khám sức khoẻ!”

Khang Nam nhớ ra đúng là mình chỉ mới tiêm vắc-xin phòng bệnh cho Lucky chứ chưa từng khám sức khỏe, “Khám sức khoẻ đi, tiền dôi ra tôi sẽ chịu, không cần lấy tiền của anh.”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Thái độ của người đàn ông rất kiên quyết, không cho Khang Nam bất cứ cơ hội chối từ nào.

Khang Nam nghĩ đến chuyện có khả năng sẽ có đời sau thì đau cả đầu, cô không cự cãi gì nữa.

Bệnh viện rút máu xét nghiệm, nửa giờ sau là có kết quả. Khang Nam ngồi song song trên ghế dài với người đàn ông, cách nhau một khoảng bằng 1m. Họ như phụ huynh bị gọi lên trường vì con mình yêu sớm, bầu không khí vừa xấu hổ vừa sượng sùng. Hai con chó nằm bò dưới chân từng người chủ, thi thoảng lại nhìn nhau.

Kết quả xét nghiệm đã có, chức năng thận của Lucky rất kém, đây là bệnh bẩm sinh, nếu nghiêm trọng thì phải thay thận.

Trái tim Khang Nam lập tức siết lại.

Trên đường về nhà, Khang Nam vẫn ngồi ở hàng sau, ôm Lucky và hơi muốn khóc. Cô vốn không phải là người yếu đuối, từ nhỏ đến lớn phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cô đều thể hiện mình chín chắn và kiên cường hơn đám bạn cùng trang lứa. Nhưng tưởng tượng đến thân thế đáng thương của Lucky, đầu tiên là bị vứt bỏ, lưu lạc, khó khăn lắm mới được ông trời ban ơn tìm cho nhà mới, thì lại phát hiện khuyết tật nghiêm trọng trên thân thể. Trước đây cô chưa từng nghĩ tới chuyện chó có thể làm bạn với mình bao nhiêu năm, bởi vì cô chưa bao giờ ý thức được sẽ có ngày chó ra đi trước người. Nhưng lời bác sĩ Tống nói khiến cô biết rằng sẽ phải chia lìa sớm thôi. Vào giờ phút bày, nỗi đau khổ và lo lắng nặng nề về sự chia ly quẩn quanh trong lòng cô.

Người đàn ông im lặng lái xe, Gấu Bự nằm bò cạnh anh dường như cũng cảm nhận được không khí buồn bã này.

“Em đừng sợ, bệnh này chữa được.” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông lại vang lên lần nữa, có thể thấy anh đang cố gắng khuyên Khang Nam, nhưng có vẻ vô cùng vụng về. Nhưng vào giờ phút này, câu nói của anh cực kỳ mấu chốt với Khang Nam. Nó giống như một van nước, lập tức tuôn hết số nước mắt mà Khang Nam nhịn đã lâu ra. Khang Nam òa khóc, càng khóc càng thấy buồn hơn. Người đàn ông tưởng mình nói gì sai, vội dừng xe ở ven đường.

Đối mặt với Khang Nam đột nhiên khóc thút thít, người đàn ông lại càng bó tay bối rối, anh vội vàng rút mấy tờ khăn giấy, quay người lại đưa giấy cho Khang Nam từ ghế trước, “Em đừng khóc.”

Khang Nam nhận khăn giấy, ý thức được mình đã hành xử không phải, “Em xin lỗi, không phải em trách anh đâu!”

Người đàn ông im lặng một lát, chậm rãi nói “Chúng ta cùng nghĩ cách.”

Khang Nam khóc được thì thấy khá hơn nhiều, “Cảm ơn anh, em đã làm phiền anh rồi. Em xin lỗi anh vì vừa nãy em nóng quá, đây cũng là lần đầu em gặp phải tình huống này, em hơi kích động, ngại quá.”

Người đàn ông khẽ gật đầu coi như trả lời, sau đó yên lặng lái xe thẳng về nhà, không nhiều lời thêm một câu.

Sau khi về đến nhà, Khang Nam lại ôm Lucky một lúc lâu. Cô vốn định về nhà khóa cửa rồi dạy dỗ Lucky một bài, nhưng ngẫm lại cô lại thôi. Ngày mai cô sẽ thuê người sửa khóa, đổi qua kiểu khóa nhà không mở được từ bên trong vậy. Sau đó cô kiểm tra thức ăn chó và đồ ăn vặt của Lucky theo lời dặn dò của bác sĩ Tống, cất hết những thứ không phù hợp đi. Lucky cũng rất mệt mỏi, nó nằm trong ổ chó ngủ khò khò, chốc chốc lại giật giật, hình như đang nằm mơ.

Sau khi xử lý xong tất cả những việc này, Khang Nam rửa mặt rồi nằm tự kỉ trên giường.

Sao lại gà bay chó sủa như thế cơ chứ, chó nhà mình bị chó nhà người ta ấy ấy ở ngay trước mắt mình và một người đàn ông xa lạ. Ông trời ơi, cuộc đời tôi còn xấu hổ hơn thế nữa được không?

Khang Nam không đành lòng nghĩ tiếp. Cô cầm lấy di động, thấy có lời mời kết bạn trong WeChat, người nọ add cô thông qua group WeChat “Hội bạn chó má”. Avatar WeChat là một con Golden Retriever, cô chấp nhận.

Chỉ một chốc sau, một dòng tin nhắn được gửi đến: Chào em, tôi là Lão Vương, bố của Gấu Bự.

Đây là lần đầu tiên người đàn ông tích chữ như vàng này nói nhiều như vậy từ trước đến nay.

[HẾT CHƯƠNG 4]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK