Mùa Đông ở Bắc Kinh luôn trôi qua rất nhanh, mỗi ngày đều ngủ không đủ, dậy không nổi, uể oải lơ mơ rồi lại sang ngày mới.
Buổi sáng là lúc Khang Nam cực kỳ bận rộn, cô ăn mặc dày cui mỗi lúc dắt chó đi dạo, áo bông giày bông, khẩu trang mũ mão chuyên dụng để dắt chó, không thiếu món nào. Sau khi về nhà cô lập tức má phấn môi son, khác hẳn với lúc dắt chó ra ngoài. Cô đã quen với những buổi sáng bận rộn như vậy, cũng quen với việc cùng đi dắt chó với Lão Vương.
Hôm nay, cô khoan khoái tươi tỉnh xuất hiện ở văn phòng từ sớm, xếp hai hộp đồ giữ nhiệt, một hộp đựng canh một hộp đựng cơm tử tế. Cô vừa chờ máy tính khởi động vừa nhìn đồng hồ, tính toán bao lâu nữa thì được ăn trưa, cứ như 30 năm đầu tiên của cuộc đời cô chưa từng ăn trưa bao giờ vậy.
Tiểu Vi ríu ra ríu rít đi vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Khang Nam. Tiểu Vi thấy Khang Nam thì rất là kinh ngạc, “Ô, chị, sao hôm nay chị tới sớm thế? Tối hôm qua lại mất ngủ à?”
“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.” Khang Nam mặt mũi hồng hào, mỉm cười xinh tươi với Tiểu Vi.
“Ủ ôi chị sao đây, không tán dóc chuyện làm đẹp với em mà chuyển qua bàn chuyện dưỡng sinh rồi à?” Tiểu Vi cợt nhả xong thì ngồi về vị trí làm việc của mình.
“Mày muốn ăn đòn à? Mày còn chưa nộp bản báo cáo hiệu quả đâu nhé?” Khang Nam uy hiếp Tiểu Vi.
“Chị ơi em khen chị mà, em thật sự phát hiện dạo này chị khác lắm à nha.” Tiểu Vi nịnh nọt.
“Khác chỗ nào? Da dẻ đẹp hơn à?” Khang Nam cười nói, đuôi mày lộ vẻ kiêu ngạo.
“Đúng thật ấy, với lại chị còn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật. Bây giờ chị đi làm tan ca rất là đúng giờ, đặc biệt là lúc tan làm. Chị nhìn chị đi, còn mang hộp cơm theo á! Chị không còn ăn cơm hộp vui vầy với nhân dân lao động nữa rồi!” Tiểu Vi chỉ vào hộp cơm giữ nhiệt trên bàn.
“Mày vừa phải thôi, mấy lần chị mang cơm đi có lần nào không có phần của mày đâu? “Khang Nam phản đối.
“Hôm nay có phần của em à, vậy thì em an tâm rồi. Em pha cà phê cho chị nhé.” Tiểu Vi nhảy nhót đi đến phòng nước.
Sau khi Tiểu Vi rời đi, Khang Nam cẩn thận ngẫm lại lời Tiểu Vi vừa nói. Đúng là thói quen sinh hoạt của mình khác với ngày xưa, ví dụ như dạo này mình còn dậy sớm ra chợ cóc mua đồ ăn. Những lúc đứng cò kè mặc cả với các bác trai bác gái, Khang Nam đã hoàn toàn quên mất mình là thành phần sang chảnh trong thành phố nhớn, dậy sớm mua đồ ăn không phải là hình tượng nên có của cô.
Sự thay đổi này của Khang Nam hoàn toàn dựa vào sự khuyến khích của Lão Vương và Tiểu Khâu. Tiểu Khâu không phải đi làm, là một anh chồng nội trợ, chịu trách nhiệm chăm sóc ba bữa cơm cho vợ, con, và chó. Cậu ta phải tính toán tỉ mỉ, cho nên mỗi lần đi chợ sáng cậu ta đều mua đủ nguyên liệu nấu ăn cho mấy hôm. Lão Vương hơi khác cậu ta, theo cách nói của Tiểu Khâu thì là “Có tuổi rồi, cứ sáng là tự thức dậy thôi, không tìm mấy chuyện mà làm thì không chịu được.” Khang Nam cười trộm, cô cảm thấy việc đi chợ mua đồ ăn của Lão Vương đượm vẻ trữ tình khói lửa, dạo này mẫu “đàn ông chín chắn” đang hot lắm. Trải qua thời gian rèn luyện, họ lắng đọng được một tâm hồn thú vị, càng hiểu vị đời hơn.
Vương Tâm Ngọc cũng đi theo một hai lần, bởi vì Vương Tâm Ngọc ôn thi ở nhà, nấu bữa chiều cho Lãnh Hàm tại gia.
Khang Nam luôn tràn trề tâm huyết mỗi lần đi chợ buổi sáng, cô còn muốn tích cực tìm hiểu thú vui gia đình. Nói cho rốt, đời người con gái không thể tằng tịu với PPT mãi được, cũng phải học cách sống thôi.
Về bản chất, Khang Nam luôn thích thay đổi. Hồi bé, cô lớn lên trong căn nhà ấm áp, tốt nghiệp đại học thuận lợi. Lớn lên, cô vào đời đi làm, va va đập đập mãi, một lòng hiếu thắng tiến lên. Vì công trạng, cô gần như không thừa tâm tư để nghĩ về những thú vui đời thường nữa, cũng chưa bao giờ thực sự sống bình dị. Thậm chí cô còn cảm thấy mình là một người có lợi trong thời đại Internet, làm gì cũng mau lẹ tiện lợi, ngoài ăn ngủ ra thì chẳng cần tự động tay món gì, vậy nên các kỹ năng sinh tồn cơ bản của cô đều từ từ thoái hóa. Cho nên chuyện dậy sớm đi dạo chợ sáng với hàng xóm khiến cô đánh hơi được hơi thở của cách sống mới, cô thầm thấy thấy hơi hưng phấn.
Huống chi Tiểu Khâu và Lão Vương lại rất biết cách sống. Lão Vương gần như thạo hết các chợ cóc gần đấy, anh biết cá chỗ nào tươi, đồ chỗ nào rẻ, chỗ nào bán sớm hơn mà chính hãng. Nói theo kiểu của Tiểu Khâu thì là: “Lão Vương là thánh biết tuốt về chợ cóc, đi theo ổng không hại bao giờ, ổng làm họa sĩ thật sự tiếc ghê.” Lão Vương cũng không phản bác, ngày ngày mỉm cười đưa đón Tiểu Khâu và Khang Nam đi mua đồ ăn, vừa dạo anh vừa giới thiệu, luôn không biết mệt. Khang Nam chưa từng thấy hai anh nội trợ tươi tắn khỏe khoắn như vậy bao giờ.
Mua đồ ăn là một chuyện, nấu ăn lại là một chuyện khác. Khang Nam biết nấu ăn, nhưng muốn nấu vừa nhanh vừa ngon thì lại hơi khó khăn với cô. Vả lại cô còn phải vội tới chỗ làm, nên những thứ cô mua hầu hết đều là đồ ăn đã chế biến một nửa, chỉ cần hâm lại bằng lò vi sóng hoặc nấu với nước một chút là được. Hàng xóm xung quanh rất tốt bụng, biết Khang Nam sống cũng vất vả nên mỗi lần nấu món gì ngon, họ đều mang một phần cho cô. Mỗi lần dắt chó đi dạo vào sáng tối, họ đều cầm một hộp thức ăn trong tay. Vì thế mới có món cơm trưa tình yêu của Khang Nam trong khoảng thời gian này.
Thịt bò hầm khoai tây là món mà Tiểu Khâu đưa tới tối qua, súp lơ xào là Vương Tâm Ngọc tặng cô buổi sáng, canh sườn nấu bí đao được Lão Vương hầm rồi mang sang, tiện thể mang theo một hộp cơm tẻ. Chỉ có hai quả trứng luộc trong hộp cơm là do Khang Nam tự nấu, salad trộn thì cô mua ngoài chợ hồi sáng. Khang Nam nhìn bữa trưa tình yêu ngon lành này, cảm thấy biết ơn hội Bạn dắt chó từ tận đáy lòng. Nếu không nhờ những người bạn nuôi chó tốt bụng không quên nuôi cả mình, thì có lẽ cô đã phải làm bạn với thức ăn nhanh suốt ngày.
“Hội bạn dắt chó giúp nâng cao chất lượng cuộc sống”, đây là điều tích cực duy nhất mà Khang Nam nói trong năm nay.
Giữa trời Đông rét căm căm ở Bắc Kinh, ăn mặc dày cui cũng không tránh được cái lạnh.
Khang Nam là ngoại lệ, cô kiên trì đeo giày cao gót, mặc quần lửng ống côn, vận một chiếc áo gió màu vàng đất đang trend mùa này, bôn ba giữa các buổi họp. Cô cảm thấy sau khi mình bắt đầu sống có kế hoạch thì không còn phải cố sức như trước nữa. Trước đây cô sẽ tăng ca mấy đêm liền chỉ vì một câu nói của khách, và sẽ tranh luận đỏ mặt tía tai với designer về một bức ảnh cho tới khi nào có option mới thì thôi. Nhưng bây giờ cô thoải mái hơn nhiều. Cô đã ngộ ra rằng rất nhiều người sẽ không thực sự ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Phần lớn những kẻ khoa tay múa chân với mình đều là những vị khách lướt qua đời mình. Không ai thật sự quan tâm bạn có ổn không, có vui vẻ hay không. Họ thậm chí còn chẳng biết nhà bạn ở quận nào.
Sau khi hiểu rõ được điều ấy, Khang Nam không còn để tâm những chuyện vụn vặt nữa, bây giờ cô thà chủ động tiếp xúc với hàng xóm, tìm hiểu về cuộc sống của họ, quan sát xem họ ăn ở thế nào còn hơn. Đương nhiên, trong những người bạn này, người mà cô muốn tìm hiểu nhất vẫn là Lão Vương, đặc biệt là sau mấy lần tiếp xúc riêng kia. “Một người đàn ông chín chắn, nuôi chó một mình, giờ sống giản dị củi gạo mắm muối, nhất định đã từng trải chuyện yêu đương”. Đây là kết luận mà Khang Nam rút ra sau khi suy nghĩ rất lung.
Vào sinh nhật Tiểu Vi bữa nay, ông trời lại giáng một cú đấm đau điếng vào Khang Nam. Lần này dù Lão Vương có tình cũ hay không, Lão Vương cũng hiểu tương đối về chuyện xưa của Khang Nam.
Tiểu Vi tổ chức tiệc sinh nhật ở một quán Karaoke trong World Trade Center. Tiểu Vi là khách quen ở đây. Mỗi lần xã giao với khách hàng, nếu chỉ ăn thôi vẫn chưa vui tới bến thì họ toàn tới đây bồi dưỡng tình cảm thêm.
Tiểu Vi trời sinh đã có chất giọng hay, chẳng có bài nào mà Tiểu Vi không hát được. Đầu tiên họ quẩy mấy bài nhạc hot bây giờ cho xôm, nếu khách lớn tuổi thì hát nhạc Lâm Ức Liên, Vương Phi để nâng cao khí thế phụ nữ đô thành của mình. Sau khi làm mấy chai Whiskey, mình nắm tay khách ca mấy bài của Phụng Hoàng Truyền Kỳ là tình cảm thăng hoa ngay. Tiểu Vi đã nằm lòng kịch bản này, đánh mãi không chùn.
( Lâm Ức Liên (Sandy Lam) là nữ nghệ sĩ nổi tiếng trong làng nhạc Hoa ngữ. Vương Phi là nữ ca sĩ, nhạc sĩ Hồng Kông gốc Trung Quốc. Trước năm 1985, cô còn có nghệ danh là Vương Tịnh Văn. Nhóm Phượng Hoàng truyền kỳ – Phoenix Legend được thành lập tháng 9/1997, với cặp nam nữ ca sĩ được mệnh danh là kim đồng ngọc nữ gồm nữ ca sĩ Dương Ngụy Linh Hoa và nam ca sĩ Tăng Nghị.)
Tiểu Vi là người đam mê náo nhiệt nhất mà Khang Nam biết, ngoài việc giao tiếp với khách hàng, Tiểu Vi thường đi tụ tập bạn bè. Chỉ cần cô nàng gửi định vị lên dòng thời gian là có thể gom được một đống bạn chỉ trong vòng 30 phút. Bạn cô nàng mang theo bạn của bạn, bạn cũ, bạn mới, ai tới Tiểu Vi cũng tiếp đón vui vẻ.
Quán Karaoke này chính là một trong những sân nhà của cô nàng. Từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào cô nàng không rành, từ giám đốc đến bảo vệ đều coi cô nàng như người nhà, đặc biệt là lễ tân trưởng và mấy cậu phục vụ bô giai. Cứ thấy Tiểu Vi là họ tung ta tung tăng chạy trước chạy sau, người này người nọ gọi “Chị Vi Vi”. Lần nào Tiểu Vi cũng nhiệt tình hỏi han ân cần, như thể họ là em trai ruột mình vậy, sau đó còn không quên chỉ vào Khang Nam, nói với người ta: “Gọi chị Nam đi”. Vì thế một đống người đồng thời hô “Em chào chị Nam!”, khiến Khang Nam cảm thấy mình như chị đại “xã hội đen”.
Đương nhiên quán Karaoke cũng là chỗ dễ lộ tuổi nhất, có lần Khang Nam từng từ chối đi Karaoke, bởi vì chỉ cần chọn bài, Khang Nam sẽ phát hiện sự chênh lệch rõ ràng nhất giữa cô và đám bạn bè của Tiểu Vi. Ca sĩ mà Khang Nam thích nhất là Diệp Thiến Văn, những bài như 《 Một đời thong thả 》, 《 Bình minh xin đừng đến 》, 《 Vĩnh viễn 》 đều là bài tủ của Khang Nam. Hồi những ngôi sao ca nhạc Hong Kong thịnh hành trong vườn trường, Khang Nam chỉ có khả năng hát hò trọ trẹ đã bị hấp dẫn bởi vẻ duyên dáng yêu kiều của Diệp Thiến Văn, thậm chí cô còn từng cảm thấy hơi ngưỡng mộ mối tình oanh liệt giữa Diệp Thiến Văn và Lâm Tử Tường. Mấy bài này Khang Nam hát rất gì và này nọ, đầy hơi thở xưa cũ, cũng mang dáng dấp của Diệp Thiến Văn.
(Diệp Thiến Văn (Sally Yeh) là nữ ca sĩ, diễn viên nổi tiếng, vợ Lâm Tử Tường – cũng là ca sĩ nổi tiếng. Năm 1995, vì Diệp Thiên Văn mà Lâm Tử Tường đã bỏ vợ. Link vietsub bài Một đời thong thả: Link. Link vietsub Bình minh xin đừng đến: Link. Link bài hát Vĩnh viễn: Link.)
Khang Nam đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Tiểu Vi xong xuôi từ một tuần trước, là mẫu túi mới nhất của LV. Cô cầm quà sinh nhật vào phòng Karaoke mà Tiểu Vi đã đặt sẵn. Vừa mở cửa ra cô đã thấy hơi nóng ập đến, một đám bạn trẻ rượu chè vui vẻ, vừa hát vừa nhảy. Hormone tuổi trẻ ùa vào mặt cô, không giấu đi đâu được, khiến Khang Nam không khỏi cảm thán tuổi trẻ tốt ghê!
Tiểu Vi thấy Khang Nam đi vào thì nhào thẳng đến ôm Khang Nam: “Chị, sao giờ chị mới đến!”
“Mày muốn siết chết chị à gái, tặng quà sinh nhật cho cưng đây!” Khang Nam duỗi tay đưa quà cho Tiểu Vi.
Tiểu Vi nhận quà, “Cảm ơn chị! Moah moah!” Nói xong cô nàng thơm lên mặt Khang Nam một cái.
Khang Nam nhìn quanh một vòng, trong tiệc có vài người đồng nghiệp khá thân thiết, còn có mấy trai xinh gái đẹp chưa gặp bao giờ. Tiểu Vi giới thiệu từng người cho cô, đây đều là bạn thân của cô nàng. Khang Nam ngồi xuống theo chỉ dẫn của Tiểu Vi, uống rượu và nói chuyện câu được câu chăng với mọi người.
Sau mấy trò chơi, số Whiskey trên bàn đã gần cạn sạch. Khang Nam càng uống càng thấy nóng, chỉ hận không thể lấy mấy cục đá trong cốc ra mà nhai. Cô cảm thán mình già rồi, không theo kịp lớp trẻ, cô muốn chọn một bài hát cho bình tĩnh lại.
Nương hơi say, cô chọn bài 《 Kết hôn muộn 》 của Lý Tông Thịnh. Tiếng nhạc vang lên, những người xung quanh đều lặng đi, họ nhìn nhau chòng chọc, không biết bài này là bài gì. Đám sinh sau năm 90 này là thế hệ lớn lên trong nhạc của nhóm Soda Green, tất nhiên chưa từng trải qua thời đại huy hoàng của Rolling Stones. Thật ra Khang Nam cũng không trải qua hết thời kì hoàng kim âm nhạc lúc ấy. Cô chỉ đuổi kịp giai đoạn cuối cùng, nhưng đã cảm thấy mình có phúc ba đời. Dù sao, sau này cũng không còn những bài đàn hát hay ho như vậy nữa. Khang Nam cứ có rượu vào dễ xúc động, mắt cô phủ màn sương mù, ánh mắt hơi mê ly. Cô chậm rãi cầm mic, thanh lịch đặt mic bên miệng. Vào giờ phút này, cô cảm thấy mình có cả sự quyến rũ của Lâm Ức Liên lẫn sự đoan trang của Diệp Thiến Văn.
“Tình làm ta hao tổn tâm trí, yêu càng khiến ta khốn khổ.
Con gái dù thông minh đến đâu cũng trở nên ngốc nghếch khi yêu
Có trăm ngàn khả năng để yêu một người.
Đêm dài trằn trọc nếm trải nỗi niềm không thể thấy người.
Tôi sẽ không trốn tránh, tôi sẽ thật nghiêm túc.
Khi tình yêu gõ cửa, tiếng gọi ái tình da diết tâm hồn.
Tôi chưa bao giờ muốn độc thân, nhưng lại cảm thấy mình sẽ kết hôn muộn.
Tôi vẫn đang đợi tâm hồn duy nhất đồng điệu với tôi trên thế gian này.
Để tôi lau đi lớp phấn son trên mặt, kể cho anh nghe hết những lời đồn đại về tôi.
Tương lai nếu có có ai chỉ trích tôi, anh sẽ đồng ý lặng lẽ kề bên, lên tiếng bảo vệ tôi.
Liệu anh làm được chăng, anh làm được chăng?”
(Link vietsub bài hát “Kết hôn muộn” của Lý Tông Thịnh do Lão Phàn Cách Vách thể hiện. Link.)
Lời bài hát của thầy Lý Tông Thịnh như một con dao chọc thẳng vào trái tim của nữ thanh niên già mà còn ế. Hơi cồn bỗng nhiên phát huy tác dụng, trái tim Khang Nam chạm vào từng lời hát, từng điệu nhạc bổng trầm. Người cô lâng lâng sung sướng trong cơn say chếnh choáng, cô bất giác nắm chặt mic hơn, càng hát dặt dìu tình cảm.
Những tiếng vung tay, tiếng chạm ly, tiếng cười dường như chưa từng xảy ra. Toàn bộ căn phòng đặt riêng đều cảm động trước lời “tự bạch” của Khang Nam.
Bài hát kết thúc, một anh chàng ăn mặc hoa hòe lòe loẹt đã say bí tỉ kích động nhào tới ôm Khang Nam: “Chị, em biết lòng chị khổ sở, em hiểu chị nhất mà!”
Khang Nam đột nhiên thấy vui lên vì có người đồng cảm, vội vàng an ủi anh chàng “mê nhạc” như mình này.
Tiểu Vi túm phắt anh kia ra, dựa đầu mình lên vai Khang Nam, “Chị, thằng cha kia hiểu chó gì, em mới hiểu chị nè!”
Khang Nam ôm lấy Tiểu Vi, “Em gái ngốc, đời mày xuất sắc như Phụng Hoàng Truyền Kỳ, mày hiểu chị nỗi gì?”
Tiểu Vi ngẩng đầu, duỗi tay lấy hai ly rượu qua, rót đầy, “Chị, chị là người đối xử tốt nhất với em. Chị đã khiến đứa không ham mê công việc như em phải làm việc chăm chỉ, chị đỉnh của chóp! Cho nên sớm muộn gì chị cũng có bồ thôi, chị đừng vội! Uống rượu đi!”
Khang Nam nhận lấy ly rượu, gõ đầu Tiểu Vi bằng tay kia, “Mày có biết nghĩ không thế, sớm muộn gì cũng có bồ là thế nào, làm như chị tùy tiện lắm ấy!”
Tiểu Vi xua tay giải thích, “Không phải ý đấy. Không tìm được tâm hồn đồng điệu thì kiên quyết không cần, cái này em hiểu mà! Em thì chịu, vì em không có tâm hồn tâm hiếc gì. Nhưng chị Nam à, chị thì khác. Chị là một người phụ nữ đã trải qua sóng to gió lớn, em phải học tập chị! Nào! Cụng ly!”
Hai người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào làm dạ dày Khang Nam nóng rát lần nữa, dù cổ họng khô khốc vì cồn kích thích, nhưng vẫn không ngăn được sự hào hùng vạn trượng của cô. Vào giờ phút này, đầu óc cô nhanh nhẹn hơn hẳn bình thường. Cô đang chuẩn bị hát thêm bài nữa thì cửa phòng đặt riêng mở ra, Lão Triệu đi vào đầu tiên, Lâm Tiêu và bạn gái cậu ta vào theo. Khang Nam thấy họ tiến vào, cô ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn đăm đăm.
“Sếp Triệu tới đấy ạ!” Tiểu Vi đứng lên đón chào, cố ý lờ Lâm Tiêu đi, rõ ràng hơi khó chịu với anh cấp trên không mời mà tự đến này.
“Nghe nói mấy đứa tụ tập ở đây, bọn chú vừa hay mới xong việc ở lầu trên nên xuống dưới ngó xem sao. Sinh nhật vui vẻ nhé!” Lão Triệu tùy tay gửi một bao lì xì to cho Tiểu Vi qua WeChat.
Giọng Tiểu Vi cao lên hai quãng tám, “Cảm ơn Sếp Triệu, sếp khách khí quá, cuối năm sếp thăng chức tăng lương cho em là được, sao còn phải chuyển khoản nữa ạ.” Ngoài miệng nói thế, nhưng tay cô nàng vẫn bấm vào dòng tin nhận tiền.
“Được được được, lên chức lên lương đều không thành vấn đề.” Lão Triệu cười tủm tỉm nói.
“Sếp Lâm thì sao, không mang quà ư? Tặng bao lì xì cũng được, tiền mặt em cũng xin, chỉ mang bạn gái tới chay thôi à?” Tiểu Vi chế nhạo.
“Đúng là vội quá, thất lễ rồi, sau này anh sẽ bù cho cô.” Lâm Tiêu hào phóng cười nói.
Lão Triệu thấy Khang Nam, Khang Nam đứng lên chào hỏi. Lão Triệu tìm một ly rỗng, rót rượu vào, “Chúc mừng sinh nhật cháu nhé!” Uống xong, ông buông ly rượu, “Chú còn có việc, mấy đứa cứ chơi đi. Có chú ở đây tụi bay cũng không chơi thoải mái được, chú biết cả mà, cáo từ trước nhé! Lâm Tiêu, hai đứa ở lại mà chơi, cứ kệ tôi, tối nay tôi trả chầu này.”
Mọi người nhiệt liệt vui vẻ tiễn ông chủ rất hiểu chuyện này về.
Lâm Tiêu nắm tay bạn gái ngồi xuống cạnh Khang Nam. Khang Nam cố gắng rúc sang một bên, để mình không gần cậu ta quá.
Tiểu Vi tiếp tục lên tiếng, “Nào, chúng ta hát tiếp đi.”
Lâm Tiêu ấn nút gọi phục vụ, một nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào.
Nhân viên phục vụ lại khui một chai Whiskey nữa, rót đầy từng ly.
“Sếp Lâm, chúng ta chơi trò gì đi, tung xúc xắc, thua thì uống rượu.” Nói đoạn, Tiểu Vi ra hiệu cho nhân viên phục vụ chuẩn bị rượu đầy đủ.
“Chị Nam, chơi chung đi!” Lâm Tiêu vẫn thoải mái như trước giờ.
“Được thôi.” Khang Nam cầm lấy chiếc cốc màu đựng xúc xắc trên bàn.
Xóc lên mấy lượt, mấy quân xúc xắc rơi xuống. Khang Nam xui thấy má, chơi mấy vòng mà không thắng, phải uống rượu liên tục.
Mỗi lần uống xong nhân viên phục vụ đều rót đầy rượu cho Khang Nam.
Tiểu Vi thương Khang Nam, “Em uống thay chị Nam!”
“Không cần, chị uống được!” Khang Nam hiếu thắng, đặc biệt là khi đối mặt với Lâm Tiêu, trước đây cô suýt mất mặt trước anh chàng này, hôm nay cô phải lấy lại thế trận mới được.
Thêm ba lượt chơi nữa, số Khang Nam xui, phải uống liền ba ly. Vào lúc này, dạ dày cô như sông cuộn biển gầm. Cơn giận trào lên trong lòng, cô đã mất hết lý trí, chỉ đăm đăm muốn thắng một lần!
Tiểu Vi lặng lẽ ra hiệu bằng mắt với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lẳng lặng đổi ly rượu khác cho Khang Nam.
Trò chơi tiếp tục, Khang Nam vẫn cứ thua. Cô nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch. Rượu trong ly có vị ngọt, cô uống thấy sai sai, bèn giơ ly lên: “Đây là cái gì, không phải rượu mà!”
Tiểu Vi ở bên cạnh ôm chầm lấy Khang Nam, bảo nhân viên phục vụ cầm ly rượu đi, “Chị ơi, chị say rồi, nghỉ ngơi một lát đi ạ.”
“Chị chưa say, nào nào nào, chơi tiếp đi!” Khang Nam đã bắt đầu líu lưỡi.
Ai uống say cũng bảo mình không say.
Tiểu Vi rót một cuốc nước ấm cho Khang Nam, “Chị, hôm nay mình hát đến đây cũng hòm hòm rồi, cạn hết ly này rồi thôi chị nhé, iu chị nè! “
“Thôi là thôi thế nào! Chị đã uống đủ đâu!” Khang Nam bất mãn.
“Chị iu của em, chúng ta nên về nhà thôi! Ngày mai còn đi làm mà!” Giờ phút này Tiểu Vi đã tỉnh rượu một nửa, cô nàng dỗ Khang Nam như dỗ trẻ con.
“Vậy chúng ta đổi chỗ uống tiếp! Đi!” Khang Nam đột nhiên đứng dậy, hơi rượu xộc lên não, chân cô mềm nhũn, lại ngã về sofa.
Tiểu Vi biết cái tính bướng bỉnh của Khang Nam, nếu cứ cố kéo cô đi thì cô nhất quyết không chịu. Trước mặt Lâm Tiêu, cô nàng không thể làm Khang Nam mất mặt quá, “Chị chưa chơi đủ thì chúng mình chơi tiếp ở đây luôn. Nào, phục vụ, lấy rượu đi!”
Người phục vụ ngầm hiểu mà đi ra ngoài. Tiểu Vi ra hiệu cho những người khác hát tiếp, không cần phải im. Lập tức có kẻ cầm mic hát 《 Lạc Đà Trên Sa Mạc 》.
(Link Vietsub bài Lạc Đà Trên Sa Mạc. Link.)
Phải nói là Tiểu Vi rất tinh ý, cậu bồi bàn này theo cô nàng ít nhất 3 năm, rất hiểu chiêu trò của Tiểu Vi. Mỗi lần gặp phải tình huống gì, bồi bàn đều có thể phối hợp nhuần nhuyễn với Tiểu Vi, chiêu nhỏ nhất là ngầm đổi rượu.
Chỉ lát sau, người phục vụ đã xách một sọt bia và một lọ sữa chua vào.
Tiểu Vi mở lọ sữa chua ra, đưa cho Khang Nam. Khang Nam dũng cảm tu sạch như tu rượu.
Sữa chua không giải rượu ngay được, cùng lắm chỉ có tác dụng tâm lý. Khang Nam lấy di động ra, mở WeChat, linh hoạt vuốt ngón tay tới avatar của Lão Vương —— ảnh chụp chung với Gấu Bự. Khang Nam nương men say, quyết đoán nhấn vào.
Cô gõ chữ, “Đang làm gì đấy?”
Xóa hết.
Cô gõ chữ lần nữa, “Ngủ rồi sao?”
Xóa hết.
Cứ gõ rồi lại xóa mấy lần, giằng xé giữa cảm xúc và lý trí.
Cuối cùng, lý trí chiến thắng, Khang Nam ném điện thoại qua một bên, lại rót một cốc bia cho mình.
Tiểu Vi ngồi cạnh thật sự không nhìn nổi nữa, bèn lén lút cầm di động của Khang Nam đi ra ngoài. Di động còn chưa bị khóa màn hình, cô nàng đi tới một cánh cửa yên tĩnh hơn, chat voice với nick WeChat của Lão Vương.
Bây giờ đã là 11: 30, tại nhà Lão Vương, hai con chó mà Lão Vương đang chăm sóc đã ngủ cả, bản thân anh cũng tắm rửa xong, cầm một quyển sách lật qua lật lại.
Thấy Khang Nam gọi tới, Lão Vương ngồi dậy. Trễ thế này rồi còn xảy ra chuyện gì sao? Anh vội bấm nhận cuộc gọi.
“Chào anh, em là Tiểu Vi – đồng nghiệp của chị Khang Nam, chúng ta từng gặp nhau rồi. Hôm nay là tiệc sinh nhật của em, chị Nam uống hơi say, anh có thể tới đón chị ấy được không ạ?” Tiểu Vi cố hết sức để giữ lời lẽ rõ ràng, nói rất lịch sự.
“Mọi người ở đâu?” Lão Vương khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy địa chỉ mà Tiểu Vi nhắn sang, Lão Vương mặc quần áo cẩn thận. Anh đi đến trước ổ chó, xoa xoa Gấu Bự, lại nựng nựng Lucky, “Bà mẹ đáng lo ngại của con lại quá chén rồi, bố đi đón mẹ con về, con an tâm ngủ đi, ngoan!”
Lucky nghiêng đầu chớp chớp mắt, liếm liếm tay Lão Vương.
Lão Vương lái xe thuận lợi thẳng đến nơi. Khi anh vào tới phòng họ đặt, Khang Nam đã uống hết một tá bia trên bàn, cô đang nắm chặt mic hát bài ca kinh điển 《 Không ngăn được sóng tình 》 của Diệp Ngọc Khanh. Những người ở đây chưa từng nghe bài hát tiếng Quảng xưa như Diễm này bao giờ, bản tiếng phổ thông của nó là 《 Không chiếm được tình yêu của anh 》. Khang Nam hát cũng ra dáng nhạc vàng ra phết, mỗi tội cô thực sự nốc quá nhiều rượu, hoàn toàn dựa vào suy nghĩ để tìm tông hát.
(Bản tiếng Quảng “Không ngăn được sóng tình” của Diệp Ngọc Khanh: Link. Bản phổ thông “Không chiếm được tình yêu của anh”: Link.)
Tiểu Vi thấy Lão Vương thì như gặp được cứu tinh, vội vàng duỗi tay tiếp Lão Vương tới đón hàng xóm nhà anh về.
Lão Vương nhìn thấy Tiểu Vi và Khang Nam thì đi thẳng tới chỗ họ, “Sao lại uống nhiều thế này?”
“Hôm nay là sinh nhật em nên chị của em vui ạ!” Tiểu Vi nói, nhường vị trí ra, cùng nâng Khang Nam dậy với Lão Vương, “Em cũng không chịu nổi nữa, đành làm phiền anh vậy.”
Tiểu Vi mặc áo khoác vào cho Khang Nam, Khang Nam không đứng được nữa, xụi lơ ngả vào người Lão Vương, hình như ngủ mất rồi. Lão Vương gọi mấy tiếng mà Khang Nam không phản ứng gì. Lão Vương thật sự không đỡ được, bèn bế luôn Khang Nam lên cho nhanh.
Lâm Tiêu hỏi Tiểu Vi, “Đây là ai đấy?”
Tiểu Vi lập tức trưng ra một vẻ mặt vô cùng khoa trương, “Đây là anh bạn trai giàu có đã theo đuổi chị Nam rất nhiều năm!”
Tiểu Vi không rảnh để nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Lâm Tiêu, cô nàng theo sát Lão Vương chạy ra khỏi phòng thuê. Nhân viên phục vụ ngoài cửa và lễ tân trưởng thấy Khang Nam được bế ra thì cùng ló ra nhìn, “Ui, chị Nam uống nhiều quá à”, “Chị Nam không sao chứ?”, “Sao chị Nam lại uống nhiều thế.”
Tiểu Vi tức giận đến độ lườm cháy cạnh mấy đứa kém duyên này. Lúc này còn giả vờ nhiệt tình làm gì, cứ như Khang Nam toàn uống nhiều lắm ý, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Lão Vương mất. Cô nàng vung tay lên, “Giải tán đi”.
Thể lực của Lão Vương không tồi, anh đi một mạch mà không hụt hơi. Đi được vài bước, anh quay đầu lại nói với Tiểu Vi: “Bên ngoài lạnh lắm, cô quay về đi, tôi lái xe, yên tâm đi.”
Tiểu Vi tươi cười giải thích hộ Khang Nam: “Chị Nam ít khi uống nhiều thế này lắm, có hai lần mà bị anh bắt gặp cả đôi. Có hàng xóm như anh, chị Nam hạnh phúc quá rồi.”
Nói chuyện một lúc thì hai người đã ra tới cửa. Đội bảo vệ ngoài cửa thấy Tiểu Vi đi đằng sau Khang Nam đang được bế thì sửng sốt vài giây, sau đó cùng khom lưng, đồng thanh hô lớn: “Chị Nam đi mạnh giỏi!”
Tiểu Vi tức quá suýt lăn đùng ra ngã, tối nay bọn này đều được tiêm máu gà hay gì? Cô nàng thoáng lướt qua gương mặt giần giật của Lão Vương, vội bỏ túi xách của Khang Nam vào tay Lão Vương, “Anh này, túi của chị em đây. “
Thấy Lão Vương đã ra đến đường cái, đặt Khang Nam vào trong xe, Tiểu Vi mới xoay người mắng mấy cậu bảo vệ và lễ tân trưởng vừa đi ra: “Mấy đứa ra đây hết làm gì! Không để ý để tứ gì à!”.
Lễ tân trưởng không biết xấu hổ là gì, kề sát lại hỏi: “Chị Vi Vi, người đón chị Nam về là ai thế?”
Tiểu Vi sầm sì nói: “Con nít đừng hỏi linh tinh!”
“Em quan tâm tới sự an toàn của chị Nam còn gì? “Lễ tân trưởng cợt nhả trả lời.
Nhân viên phục vụ cũng rướn người qua hóng hớt, “Có gì mà không an toàn, với tình hình của chị Nam thì ‘vườn hồng mở lối ai vào cũng ưng’!”
Tiểu Vi ngớ ra một lát, chỉ vào nhân viên phục vụ, “Cậu ngứa đòn rồi hả!”
Đám người lập tức giải tán.
[HẾT CHƯƠNG 9]