Khi Kiều Song Song được nhị sư huynh báo cho biết rằng, nàng đã được lão phu nhân của Phỉ Thuý sơn trang chọn làm tân nương tử thì trong lòng rất đỗi kinh ngạc đến không còn lời gì để nói… 0_0!
Tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng mà nàng vẫn chịu đả kích không nhỏ nha… >””0
“Ba ngày sau thành thân?” O__O!!! Nàng kinh ngạc hô nhỏ một tiếng…
“Đúng, người của Phỉ Thuý sơn trang đã đưa lễ vật cầu hôn đến, hy vọng ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ, đón tân nương tử về sơn trang.”
“Nhanh như vậy sao?” >””0
Nhị sư huynh tà tà cười: “May mắn là đã tiêu tiền nhờ Tôn đại nương sửa sang lại ngươi, đối phương có lẽ coi trọng bát tự, vượng phu vượng tài lại vượng tử, cho nên mới chọn ngươi.”
Phải xuất giá rồi sao, điều này có nghĩa là… từ nay về sau sẽ rất khó tái kiến Phi đại ca…
Nhìn gương mặt nàng hiện lên vẻ lo lắng không yên, nhị sư huynh nghĩ đến nàng là lo lắng việc ám sát Phi Lãnh Nghệ: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ phái người giả dạng nha hoàn làm của hồi môn đi theo ngươi đến Phỉ Thuý sơn trang.”
Nàng ngẩng đầu nhìn nhị sư huynh: “Đêm thành thân đó ám sát luôn sao?” 0.0!
“Không, việc này không thể tuỳ tiện tiến hành được, Phi Lãnh Nghệ không phải kẻ ngu ngốc, hôm thành thân chắc chắn hắn sẽ tăng mạnh phòng bị, huống chi lần ám sát thất bại ở Bạch Mã sơn trang ngày ấy hắn đã cảnh giác quá chặt chẽ, để tránh cho giống với lần trước bị hắn mai phục, chúng ta chưa nên ám sát hắn, lần này cứ cho người trà trộn vào Phỉ Thuý sơn trang rồi sau đó sẽ bàn bạc phương thức ám sát kỹ hơn.”
Này, nếu vậy chẳng phải nàng sẽ phải làm Phi phu nhân trong một khoảng thời gian sao? >”< Phải cùng nam nhân kia tại đêm động phòng hoa chúc làm cái việc kia ư… >0”
Nhị sư huynh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rồi sau đó mới gật đầu: “Ta xem cũng đúng, nhìn ngươi phản ứng quả thật đúng là bộ dáng của một xử nữ, nếu là giả vờ ta sẽ nhìn ra được ngay, mà nếu ta đã nhìn ra được thì đối phương đương nhiên cũng sẽ nhìn ra được, chọn ngươi là thích hợp nhất.”
Cặp ánh mắt kia nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, tấm tắc nói: “Không thể tưởng tượng được chỉ nội trong thời gian có một tháng mà có thể biến hoá lớn đến như vậy.”
Hắn nhìn da thịt trắng nõn nà, phấn nộn của nàng, nhìn qua thật giống như một thiên kim tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng chiều chuộn kỹ lưỡng, bây giờ không hề nhìn ra là tiểu sư muội ngày xưa nữa, hiện tại nàng thật sự xinh đẹp động lòng người, thật sự tiện nghi cho cái tên Phi Lãnh Nghệ kia… Hừ!
Kiều Song Song bị sư huynh nhìn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên, nhịn không được lùi về phía sau một chút, nuốt nước miếng nói: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy chứ?”
Nhị sư huynh hừ một tiếng, trong lòng tự nhắc mình, tiểu sư muội trước mắt này là không thể động vào được.
“Nói tóm lại, ngươi chuẩn bị làm tân nương đi, từ từ đợi cấp trên mệnh lệnh.”
Đợi khi nhị sư huynh đi rồi, nàng lập tức đóng chặt cửa lại, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi bị ánh mắt của nhị sư huynh nhìn, nàng thật sự cảm thấy muốn nổi da gà, không tự chủ rùng mình một cái… >””0
************
Cách ngày, nàng vụng trộm chạy tới chỗ đã hẹn với Phi đại ca…
Phi đại ca vẫn chưa tới, nàng sốt ruột đến nỗi chân không yên mà cứ đi qua đi lại… >””””0””0
Khoé miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt nhưng vẫn như trước mê người, nam nhân trước mặt lại mang một đôi mắt lợi hại cùng với lạnh như băng, vẻ mặt mà trước đây nàng chưa từng nhìn thấy qua…
Hắn tựa như một pho tượng không hề có chút cảm tình, lạnh lùng đứng ở nơi đó nhìn thẳng nàng, thẳng đến giờ phút này, nàng mới rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, toàn thân cảm thấy như đang bị giam ở hàn băng…
Phi Lãnh nghệ. . . . . . đem từng chữ xoá bớt đi một bên sẽ biến thành—— Phi Lệnh Vũ !
Ông trời! >0< !
“Huynh… huynh chính là. . . . . . Phi Lãnh Nghệ?” OoO!!!
Lòng của nàng bắt đầu trầm xuống, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, đối phương mặc dù không nói gì nhưng nhìn khoé môi kia dật ra tà tà tươi cười đã khiến cho lòng của nàng trầm xuống đến tận đáy vực…
Tiêu… Phi Lệnh Vũ chính là Phi Lãnh Nghệ, là trang chủ của Phỉ Thuý sơn trang, là người mà nàng phải ám sát… =.=!
Này… ông trời… đừng giỡn thế với nàng nha… nàng sợ thật đó nha… phát hiện này quả thật đã đem ba hồn bảy vía của nàng bay mất lên chín tầng mây… >00< cái người đứng trước mặt kia từng mỉm cười thật mê người, bây giờ bộ dáng lại y như đao phủ á… nàng sợ hãi nha… không… tránh xa nàng ra nha!!! >”00””0”0”00”